Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 289: Thật Sự Tìm Được Khu Quặng Mỏ

Chương 289: Thật Sự Tìm Được Khu Quặng Mỏ
Trong hư không.
Giang Hạo thấy xung quanh có vô số đường cong.
Đó là trận pháp kéo dài, những đường kia nhìn như đơn giản, lại ẩn chứa lực lượng vô hạn.
Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện trong đó có vô số phù văn đan xen.
Phải là người tuyệt đối không tầm thường mới có thể tìm hiểu rõ.
Giang Hạo chỉ nhìn qua, sau đó không quan tâm nữa.
Mà hắn nhìn trận pháp thay đổi, chậm rãi di chuyển.
Như vậy mới có khả năng thuận lợi bước vào Huyết Triều Lâm.
Cùng lúc đó, một sự triệu hoán kéo tới.
Hình như đang bảo hắn yên tâm vứt bỏ Huyết Triều Lâm, đi tới bên kia.
Giang Hạo quay đầu nhìn lại.
Trải qua suy tính, bên kia chắc là Vạn Thạch Lâm.
Là khu vực Kim Đan.
"Đã hai lần rồi. Thứ gì đang kêu gọi ta vậy?"
Giang Hạo không hiểu.
Hắn có thể cảm giác được, sự triệu hoán này xuất xứ từ bản thân hắn, không phải là pháp bảo nào đó.
Nhưng hắn lựa chọn bỏ qua.
Khu vực Kim Đan quá nguy hiểm, vẫn nên đi khu vực Trúc Cơ thôi.
Bình thường lại đơn giản.
Cứ để bọn họ đi tranh cơ duyên là được.
Lần này, tất cả mọi người tiến vào vì cơ duyên. Cho dù người của Thiên Hoan các vẫn muốn báo thù cho sư tỷ Vân Nhược, cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ duyên.
Sau đó, Giang Hạo quyết định lựa chọn Huyết Triều Lâm, nhanh chóng đi qua.
Cho dù trên đường lại có sự triệu hoán đột nhiên tới.
Hắn cũng mặc kệ.
Hắn không thấy bất kỳ người nào nói tới loại triệu hoán này, cho nên không rõ là gì.
Giang Hạo đi tới trên không trung Huyết Triều Lâm, lại tiến hành lựa chọn là hoàn toàn hạ xuống.
Cũng chính vào lúc này, triệu hoán lần thứ tư lại xuất hiện, lần này triệu hoán không bình thường.
Hình như mở ra một lối đi ổn định, để hắn bước vào trong đó.
"Lại có đãi ngộ như vậy à? Xem ra, bên kia quả thật không bình thường."
Nếu vậy...
Ta chọn Huyết Triều Lâm.
Lúc này, Giang Hạo hoàn toàn không do dự, bước vào khu vực Trúc Cơ.
Tự nhiên xum xoe, không gian cũng là trộm.
Cho dù không phải vậy, hắn cũng không cần thiết phải mạo hiểm.
Cứ làm theo kế hoạch ban đầu là được.
Vẫn phải chạy trên con đường vô địch, chờ vô địch lại đi cũng được.
Vù…
Tiếng gió thổi rít gào bên tai.
Giang Hạo cảm giác choáng váng, cuối cùng hạ xuống đất một cách vững vàng.
Lọt vào trong tầm mắt hắn là một rừng cây cực kỳ rộng lớn.
Ở đây có mảnh đất trống, có nguy hiểm.
Đương nhiên cũng có cơ duyên.
Giang Hạo quan sát xung quanh, phát hiện bên cạnh còn có ba người khác.
Hai nam một nữ.
Cách ăn mặc của bọn họ không giống nhau, tuy nhiên khí chất đều tốt một cách lạ thường.
Liếc mắt là có thể xác định được, đó không phải là đệ tử của tông môn tầm thường.
Chỉ là hắn không có cách nào biết được đó là người của tông môn nào.
Theo lời Trang Vu Chân nói, không chỉ Thi Thần tông có Thi Giới Hoa.
Chỉ là phần lớn Thi Giới Hoa ở Thi Thần tông mà thôi.
Giang Hạo đã từng hỏi, Thi Giới Hoa có thể đột nhiên nhiều hơn không. Nhưng hắn nhận được đáp án chắc chắn là không.
Hoa nở sẽ biến thành hạt giống.
Đợi lần sau sắp mở ra lại trồng là được rồi.
Cũng không cần lo lắng Thi Giới Hoa bị trộm hoặc phá hủy.
Nếu đột nhiên xuất hiện thêm, như vậy nhất định là do lúc trước truyền xuống.
"Ba người đều là Trúc Cơ viên mãn." Giang Hạo nhìn ba người, im lặng không lên tiếng.
Hắn cẩn thận quan sát.
Nữ tính nhìn khoảng đôi tám, một nam tử tao nhã, một nam tử lạnh lùng bình thản.
Pháp bảo trong tay của bọn họ đều là linh kiếm.
Rất có khả năng đều là tiên môn.
"Trúc Cơ hậu kỳ?" Lúc này, nam tử tao nhã kia nhìn Giang Hạo, cười và nói:
"Bốn người chúng ta liên thủ, ngươi làm việc vặt cho chúng ta.
Các vị thấy thế nào?"
"Ta không có ý kiến." Thiếu nữ gật đầu tán thành.
"Giá trị của các ngươi?" nam tử lạnh lùng hỏi.
Giang Hạo nhìn ba người, tạm thời không manh động.
Bởi vì, hắn phát hiện xung quanh đều là thực vật như Trang Vu Chân đã nói.
Thị Huyết Thụ.
Chỉ cần tùy tiện động loạn, sẽ bị công kích, cuối cùng trở thành phân bón cho cây.
Giang Hạo đương nhiên không sợ, nhưng dễ lộ ra tu vi vượt qua Trúc Cơ.
Sẽ gây ra phong ba.
Không nhất thiết phải nói, cứ tiếp tục giữ yên lặng.
"Giá trị à?" Nam tử tao nhã mỉm cười nghiền ngẫm:
"Nếu không ngươi qua thử giá trị của ta?"
Nhất thời không có người nào mở miệng nữa.
Bốn người cứ đứng như vậy.
Không nói một lời, cũng không di chuyển.
"Ta nói, ngươi có thể qua đây ra tay."
"Câm miệng!"
Nam tử tao nhã nói tên trước: "Ta là Cố Văn, các ngươi thì sao?"
"Gia Cát Chính." Nam tử lạnh lùng nói.
"Mộ Dung Thanh Thanh." Thiếu nữ nói theo.
Giang Hạo không tính báo tên, hắn tính chờ chạng vạng tối ẽ hành động mội mình.
"Trúc Cơ hậu kỳ, còn ngươi?" Cố Văn cười hỏi.
Giang Hạo liếc mắt nhìn đối phương, lúc này mới mở miệng: "Giang Hạo."
Không cần phải báo tên giả, bởi vì hắn không cần vận dụng tu vi gì cũng có thể giết chết ba người này.
"Vậy sau này, ngươi tới làm việc vặt cho chúng ta.
Huyết Triều Lâm có không ít linh dược. Sau khi nhổ những linh dược này cần phải có người trông chừng. Ngươi lại chịu trách nhiệm về chuyện này.
Trong lúc, an toàn của ngươi sẽ do chúng ta phụ trách." Cố Văn tự quyết định, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội từ chối.
Giang Hạo: "... ."
Chỉ chăm sóc linh dược sao?
Một người tìm kiếm quả thật chậm hơn ba người.
Hắn do dự một lúc, hỏi:
"Gần đây có khu quặng mỏ không?
Ta còn có thể đào quặng."
Ba người đều sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được người như vậy.
"Ngươi từ địa phương nhỏ tới à?" Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.
"Theo lý thuyết không có khả năng này. Trúc Cơ bước vào Huyết Triều Lâm, còn biết đứng tại chỗ, nhìn thế nào cũng không phải là người từ địa phương nhỏ tới." Cố Văn nói.
"Chỉ tiêu tiến vào đây có hạn, không đến mức để cho một người yếu ớt tiến vào." Gia Cát Chính lạnh lùng nhìn Giang Hạo.
Giang Hạo: "..."
Những người này cảnh giác cao như vậy sao?
Tuy nhiên, hắn không để ý, bởi vì hắn nói thật.
Hắn chỉ muốn đào quặng.
"Nhưng nhắc tới khu mỏ, ta quả thật biết một chỗ, chỉ là không tìm ra được thứ gì tốt.
Một sư huynh của đào ở đó nửa năm, toàn những thứ vô dụng.
Nhiều lắm chỉ xuất hiện một ít khoáng thạch tương đối hiếm thấy." Cố Văn nói.
"Chỗ đó có an toàn không? Có thích hợp trồng linh dược không?" Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.
"Tạm được so với những nơi khác." Cố Văn gật đầu.
"Vậy qua đó thôi." Gia Cát Chính nhìn về phía Giang Hạo:
"Không phải hắn muốn đào quặng sao? Vậy cứ để cho hắn đào."
Giang Hạo bình tĩnh nhìn những người này.
Bất kể thế nào, tình huống trước mắt vẫn có lợi cho hắn.
Nói chung, cứ để bọn họ dẫn đường trước.
Chạng vạng tôi.
"Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi xem linh khoáng." Cố Văn bắt đầu dẫn đường.
Khi trời tối, Thị Huyết Thụ sẽ chìm vào giấc ngủ say.
Ngày mai sẽ tỉnh lại lần nữa.
Tuy nhiên, loại cây này cũng hiếm thấy.
Bọn họ đi ra ngoài không bao lâu, cây cối xung quanh đều đã là Thị Huyết Thụ bình thường.
Giang Hạo đi sau cùng, ba người phía trước nhìn như không lo lắng hắn đánh lén hoặc trốn đi.
Nhưng trên thực tế, hắn có thể cảm giác được ba người này đều đang đề phòng.
Chỉ cần có người ra tay, bọn họ có thể nhanh chóng phản kích.
Những người này có thiên phú tốt, lòng cảnh giác mạnh.
Mạnh hơn đám người Diệp San của Băng Nguyệt cốc lúc trước.
'Đều là đệ tử của tông môn lớn?'
Giang Hạo có vài suy đoán.
Bình thường, một khi có người biết được Thi Giới Hoa, nhất định sẽ bị một vài tông môn lớn cướp đi.
Thiên Âm tông còn, là vì bản thân Thiên Âm tông chính là tông môn nhất lưu.
Hơn nữa, đồ là cướp được từ tông môn lớn.
Tông môn bình thường không có cách nào.
Phía nam không phải không có tông môn lớn, có lẽ còn chưa biết tin tức này thôi.
Đương nhiên, xác suất cướp giật chắc hẳn cũng không cao.
Có khả năng nhất định sẽ lựa chọn hợp tác.
Lần này, bọn họ đi suốt một ngày, chủ yếu là phân biệt phương hướng.
Trong lúc đó, bọn họ gặp được một số người, tuy nhiên tất cả mọi người không tiếp xúc với nhau.
Tất cả đều tới vì cơ duyên, trước khi nhìn thấy cơ duyên, không ai muốn ra tay.
Trên đường đi, bọn họ cũng gặp được một ít linh dược, tất cả đều được chia làm ba phần bằng nhau.
Giang Hạo không thu hoạch được gì.
"Đến rồi."
Ở trước một sơn động tối tăm, Cố Văn chỉ vào cửa động nói với Giang Hạo:
"Khoáng thạch ở chỗ này, ngươi muốn đào thì đào. Dù sao, chúng ta không có hứng thú.
Thu hoạch được phải chia cho chúng ta một phần.
Đương nhiên, linh dược cũng có một phần của ngươi, ngươi cố gắng làm việc vặt, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Giang Hạo nhìn sơn động, chân mày nhíu chặt.
Khu quặng mỏ này cho hắn cảm giác nguy hiểm.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận