Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 335: Thiên Tài Chân Chính

Chương 335: Thiên Tài Chân Chính
Chương 335: Thiên Tài Chân Chính
"Hai loại tình huống gì?"
Giang Hạo khoanh chân ngồi xuống, dự định nghe kỹ một chút.
"Thật ra bia đá trên cùng là trống không, cũng là đặc thù nhất. Có thể lĩnh hội tấm bia đá này, chỉ là kết quả sẽ hoàn toàn khác biệt. Năm đó ta cũng từng tới, phải biết toàn bộ Thi Thần Tông cộng với ta nữa mới có bảy người trèo lên đỉnh." Trang Vu Chân lâm vào hồi ức:
"Khi đó ta ngồi ở trước tấm bia đá tìm hiểu bảy ngày bảy đêm. Cuối cùng ngộ ra được một đạo thần thông, cực kỳ mạnh mẽ."
Giang Hạo có chút hâm mộ.
"Ngươi cảm thấy đây là chuyện tốt sao?" Trang Vu Chân đột nhiên hỏi.
"Đó không phải là chuyện tốt sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Ta còn tưởng rằng chuyện tốt." Trang Vu Chân cười khổ, nói:
"Chờ sau khi ta hào hứng trở về thông báo cho sư phụ, sư phụ lại thở dài. Hắn nói cho ta biết, trước ta có sáu người từng lĩnh hội dưới tấm bia đá. Trong đó chỉ có một người không có lĩnh ngộ được gì.
Mà người đó đã trở thành một trong những người mạnh nhất Thi Thần Tông, toàn bộ những người khác đều phải nhìn lên hắn.
Cho nên… thiên tài chân chính phải là không ngộ ra được gì."
Giang Hạo có chút im lặng, chuyện này là như thế nào?
Lỡ như là người có tư chất bình thường trùng hợp đi lên thì sao?
Trang Vu Chân không có để ý đến Giang Hạo, mà là tiếp tục nói:
"Khi đó ta không phục, sau này khi đi gặp vị kia, lúc hắn biểu hiện rõ ràng lực lượng và khí tức, ta mới hiểu rõ khoảng cách thật sự khi lĩnh hội bia đá."
"Là cái gì?" Giang Hạo tò mò.
"Thân ảnh." Trang Vu Chân nói nghiêm túc:
"Lúc trước khi ta lĩnh hội, từng thấy một số thân ảnh trong tấm bia đã kia, mà một trong những thân ảnh kia chính là vị kia. Cho nên người chân chính được Thiên Bia Sơn thừa nhận, sẽ lưu lại thân ảnh của mình."
"…"
"Sao Hải La Thiên Vương hôm nay lại an tĩnh như vậy?" Nữ tử bên cạnh dường như đã tỉnh lại, nàng nhìn Giang Hạo rồi cười nói:
"Chỉ là một Trúc Cơ, các ngươi lại cho hắn mặt mũi như thế? Không có tiền đồ, cho dù ta hiện tại đã yếu đi, nhưng Trúc Cơ cũng không có tư cách xách giày cho ta."
Giang Hạo không để ý đến đối phương, mà là nói chuyện thêm hai câu rồi đứng dậy rời đi.
Trên đường trở về, hắn đã suy tư rất nhiều.
Hắn biết rõ thiên phú của mình như thế nào.
Hắn cũng không phải là không tin lời nói của Trang Vu Chân, chỉ là không thể bị ảnh hưởng được.
"Nếu như không có bất kỳ cơ duyên gì, chỉ lưu lại thân ảnh, vậy thì có gì hữu dụng chứ?"
Giang Hạo lắc đầu thở dài.
Thứ hắn mong muốn không phải là lưu lại thân ảnh, mà là thần thông.
Hoặc là đồ vật liên quan đến Linh phù.
Mấy thứ này có thể trực tiếp cho hắn tiền lời, mà lưu danh sau này có lẽ có ích, có lẽ có chỗ tốt đối với thanh danh, nhưng đây đều là thứ mà hắn muốn trốn tránh.
Có người để ý chính là có phiền toái, có danh thanh đồng nghĩ với việc có người ngấp nghé.
Cho nên an phận làm một đệ tử nội môn và làm tốt chuyện của mình là tốt nhất.
Hắn cũng đã hỏi chuyện nếu như hiện tại tiến vào Thi Giới, đáp án nhận được là, có người từng thử thế nhưng không thấy người đi ra từ bên trong, đều đã biến mất.
Không biết có phải là đã bỏ mình rồi hay không.
Lúc trở lại sân nhỏ, đã là chạng vạng tối.
Sau khi đi vào, hắn liền thấy con thỏ mang theo Tiểu Li ghé vào phía trước Thiên Hương Đạo Hoa.
"Ta có một biện pháp triệu hồi chủ nhân." Con thỏ nói chắc như đinh đóng cột.
"Thật sao?" Tiểu Li một mặt tò mò.
"Bạn bè trên đường đều biết Thỏ gia không gạt người, ngươi nhìn xem." Con thỏ ngửi ngửi Thiên Hương Đạo Hoa, lè lưỡi muốn liếm.
Chỉ là vào lúc nó muốn thu hồi, vỏ đao quen thuộc đã hạ xuống, trực tiếp đè đầu lưỡi của nó ở trên đất.
Thấy thế, con thỏ hoảng sợ, Tiểu Li thì vô cùng chấn động.
Con thỏ quả nhiên là không gạt người.
"Chủ, chủ nhân." Con thỏ bắt đầu cầu xin tha thứ.
Giang Hạo lườm con thỏ, nâng Bán Nguyệt lên.
Hắn ngồi xuống trên ghế, rút Bán Nguyệt ra kiểm tra một hồi.
Phát hiện phía trên chẳng biết từ lúc nào đã nhiều thêm một vết nứt.
"Hẳn là lần trước động thủ cùng Nguyên Thần."
Một pháp bảo Kim Đan, mấy lần tiếp nhận lực lượng của Nguyên Thần hậu kỳ, có thể kiên trì đến bây giờ đã rất tốt rồi.
"Chủ nhân, ngươi trở về nhanh như vậy sao?" Con thỏ nhảy lên trên mặt bàn, hưng phấn nói.
"Không phải ngươi kêu ta trở về sao?" Giang Hạo cười lạnh, nói.
Sau đó, hắn nhìn về phía Bàn Đào Thụ rồi nói:
"Bàn Đào bị ai ăn?"
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Li lập tức cúi đầu nhìn bốn phía.
Đột nhiên nàng nghĩ tới điều gì đó, lấy quả táo ra để lên bàn:
"Cho sư huynh."
Nhìn quả táo, Giang Hạo nếm thử, không có mùi vị gì.
Cuối cùng, hắn trả táo lại cho Tiểu Li, thuận tiện dặn nàng nhất định phải để lại mấy quả Bàn Đào.
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới hai quả trước đó còn lưu lại.
Xem xét vẫn còn chưa hỏng, liền thuận tay cho Tiểu Li.
Sau đó, Tiểu Li mang theo Bàn Đào nhảy nhót đi trở về.
Chờ Tiểu Li rời đi, Giang Hạo liền nhìn về phía con thỏ:
"Mật Ngữ còn ở bên ngoài không?"
"Chủ nhân yên tâm, bạn bè trên đường đều biết Thỏ gia làm việc giọt nước không lọt." Con thỏ vỗ ngực, tự tin nói.
Cho đến trước mắt thì con thỏ đúng thật là chưa từng rước lấy phiền toái gì lớn.
Lại hỏi thăm, mới biết được sau khi hắn rời đi ngày thứ ba con thỏ đã nhìn thấy có người tìm được Mật Ngữ.
Hơn nữa còn là tu vi Kim Đan.
"Hắn không có phát hiện ra ngươi chứ?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Phù lục trên đường đều cho Thỏ gia mặt mũi, chắc chắn sẽ không bị phát hiện." Nói xong con thỏ lại nói:
"Chủ nhân, tên Kim Đan kia hình như không cho ngài mặt mũi."
"Bên trong tông môn nhiều cường giả như vậy, phần lớn đều không nể mặt ta." Giang Hạo nhắc nhở.
"Chủ nhân ngài như này không được, phải nỗ lực nhiều hơn." Con thỏ nói nghiêm túc.
Giang Hạo không để ý đến con thỏ, hỏi thăm thân phận của người Kim Đan kia.
"Người Thiên Hoan Các?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Bên kia thế mà lại có người của Vạn Vật Chung Yên.
"Mật Ngữ có bị hắn chà xát hay không?"
"Ừm, không chỉ bị hắn chà xát, không bao lâu sau hắn còn xuống núi, đến nay vẫn chưa trở về."
Giang Hạo cũng không thèm để ý.
Đi thì đi, dù sao muốn nghe ngóng về Vạn Vật Chung Yên thì có thể thông qua Đông Phương Quý, chỉ là có chút phiền phức.
"Một năm này, mấy người Lâm Tri tiến triển thế nào rồi?" Giang Hạo bắt đầu hỏi thăm tình huống của những người khác.
"Sở Xuyên tấn thăng rất nhanh, đã Luyện Khí tầng sáu, Lâm Tri vô cùng cố gắng, thực lực cũng vô cùng ổn định." Con thỏ trả lời.
Giang Hạo không cảm thấy ngoài ý muốn về chuyện Sở Xuyên tấn thăng, hắn chỉ có chút tò mò về chuyện của Lâm Tri:
"Ổn định như thế nào."
"Không có bất kỳ tiến bộ gì." Con thỏ cụp tai xuống, nói:
"Không biết tại sao tu vi của hắn lại không có một chút thay đổi nào."
"Phương diện khác thì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Số người bắt nạt hắn nhiều hơn không ít." Con thỏ nói.
Giang Hạo: "…"
"Giống như là bởi vì hai người bạn của hắn rất ít xuất hiện, cho nên rất nhiều người đều muốn bắt nạt đôi chút. Ban đầu mỗi ngày đều là sưng mặt sưng mũi. Ta còn trông thấy hắn trốn ở nơi hẻo lánh, lén khóc." Con thỏ nói.
"Lâm Tri mười bốn mười lăm tuổi rồi đúng không?" Giang Hạo hỏi.
"Mười lăm tuổi, Sở Xuyên cũng gần như thế." Con thỏ nói.
"Tiểu Li thì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Nghe Trình Sầu nói, là mười sáu tuổi." Con thỏ cũng không chắc chắn.
Bây giờ Tiểu Li thoạt nhìn vẫn như mười hai mười ba tuổi.
Thời gian không mang đến cho nàng bất cứ dấu vết gì.
Giang Hạo vốn định hỏi chuyện khác, lại đột nhiên cảm nhận được tin tức từ Thạch Bản.
Kiểm tra một hồi, đêm nay mở tụ hội.
"Thi Giới vừa đóng liền mở tụ hội, xem ra là muốn hỏi về bia đá thứ sáu."
"Nhưng mà ta cũng phải suy tính một chút xem nên hỏi thăm vấn đề gì."
Đây là danh sách thù lao trước đó.
Chỉ cần Hải La Thiên Vương không lừa gạt hắn, như vậy hắn nhất định sẽ có thù lao này.
Hắn vừa nghĩ vừa lấy bã trà ra rồi đưa cho con thỏ.
Nhìn thấy bã trà, đôi mắt con thỏ sáng rực lên, ăn hai miếng thì kinh ngạc nói:
"Chủ nhân, lá trà này đúng là cho Thỏ gia mặt mũi, còn nữa không?"
Giang Hạo: "…"
Nhìn con thỏ ăn say sưa ngon lành, Giang Hạo cũng muốn thử một chút.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận