Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 993: Tử Khí Thác Thiên

Chương 993: Tử Khí Thác Thiên
Tổ địa thứ hai.
Tầng thứ ba bị sương mù dày đặc bao phủ, vô cùng huyễn ảo, lơ lửng không cố định, thân ở trong đó không thể nhìn thấy con đường xung quanh.
Lúc này, sương mù bắt đầu phun trào, dường như bị cố ý xua tan. Một lát sau, phần đất trống hiện ra rõ ràng, một số người ngồi xếp bằng.
Là người Đọa Tiên tộc.
Cầm đầu là một nam tử trung niên, hắn an tĩnh đứng thẳng, ánh mắt nhìn về phía đám người đang tĩnh tọa. Trên người bọn họ có sức mạnh hiện ra rõ ràng, dường như đang trùng kích cảnh giới mới.
Một số dị tượng như ẩn như hiện phía sau lưng mấy người.
Pháp bảo của bọn hắn có phản ứng rõ ràng, nói rõ hạn mức cao nhất nơi này đã thay đổi. Cho nên hiện tại là thời gian tốt nhất để tấn thăng. Chỉ là tấn thăng không biết cần bao nhiêu thời gian, nhưng nơi này không giống bình thường, có lẽ sẽ có một loại trợ giúp khác.
"Người Thiên Thánh Giáo còn chưa tới sao?" Nam nhân trung niên hỏi.
Vân Trường Hà là một người rất có danh vọng bên trong Đọa Tiên tộc.
Tu vi của hắn không phải là cao nhất, nhưng mà có thể dẫn đầu một tộc thu hoạch được những lợi ích mà người khác không thể nào hiểu được.
Cho nên lần này hắn chỉ huy mọi chuyện.
Chỉ huy phía ngoài không khó, bên trong mới là trọng điểm.
Bọn họ có thể tới đây nhanh như vậy, tất cả đều là bởi vì hắn.
Thiên Thánh Giáo bị dẫn tới, cũng là bởi vì hắn.
"Tới rồi, không bao lâu nữa sẽ đi qua dựa theo manh mối mà chúng ta để lại, chắc là vị trí thần vật." Một nam tử trẻ tuổi cung kính nói.
"Quan sát tốt lực lượng trấn áp, nếu có khác thường gì thì chúng ta cũng chỉ có thể xuất thủ." Vân Trường Hà nói.
Mấy người không tấn thăng nghiêm túc gật đầu.
Người của bọn hắn càng ngày càng nhiều, chờ những người này tấn thăng xong thì người bên ngoài có lẽ cũng đã tiến vào.
Đến lúc đó Thiên Linh tộc, Thiên Thánh Giáo, còn có bọn hắn, tam phương liên thủ. Dù Thánh Đạo có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng giành thắng lợi.
Chờ đợi trong chốc lát, Vân Trường Hà nhìn về phía phương xa, phát hiện đã có người đi đến chỗ bố trí.
"Xem ra người Thiên Thánh Giáo đã đi qua, mặc kệ Thánh Đạo có bao nhiêu người thì đều sẽ bị ngăn cản tiến độ."

Cùng lúc đó, Giang Hạo đi tới trước xương rồng.
Hắn nhìn qua, có thể cảm nhận được một loại cảm giác tiếc nuối. Nhưng lại không biết đối phương tiếc nuối điều gì.
"Giám định!"
Hắn hiện tại cần tấn thăng, nhưng mà cũng muốn nhìn một chút, xương rồng đang tiếc nuối điềugì.
【 Thiên Không Chi Long: Đã từng ngao du cửu thiên, tùy ý thoải mái, phóng đãng không bị trói buộc, không sợ hãi Chân Long. Bởi vì trách nhiệm nên hắn lựa chọn ở lại nơi này, trấn áp khí vận Tiên Tộc, khi đó hắn đã cao tuổi, cũng không bay lên được nữa, ở lại nơi này chính là kết cục tốt nhất đối vời hắn.
Nhưng mà, hắn muốn xông lên cửu thiên một lần nữa, tùy ý tự do, để thiên hạ biết được cái gì là khinh thường vạn vật. Tại thời đại của hắn, hắn không có bạn bè, không ai hiểu hắn, không có người hiểu thế nào là ngạo mạn. Hắn muốn một người bạn, muốn cùng nhau đi vào cửu thiên, xông phá Vân Tiêu, chấn nhiếp tất cả kẻ địch. Chấp niệm không tiêu, tàn hồn không được giải thoát. 】
"Rất giống với ta nha." Giang Hạo không khỏi cảm khái.
Cũng không phải là giống hắn mà là Tiếu Tam Sinh.
"Vượt cửu thiên, phá vân tiêu sao? Nếu như ta đủ khả năng…" Giang Hạo nhìn lêntrời cao, có một loại cảm giác bất lực.
Vẫn chưa tới thời điểm.
Có lẽ … Cũng không phải là không thể.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo nhìn về phía ba người xung quanh rồi nói:
"Nếu như nơi này có người tới, các ngươi có thể giữ vững trong bao lâu?" Giọng nói của hắn vô cùng bình thản, giống như chỉ là hỏi thăm đơn giản.
"Tứ Cực bát thương đã bị mở ra, nếu như lợi dụng tốt thì có thể duy trì thật lâu, nhưng mà phải xem là ai tới. Nếu như đều là Vũ Hóa viên mãn, dù là năm người thì chúng ta cũng có thể duy trì được ba ngày." Liêu Ứng Vinh nói nghiêm túc.
"Ba ngày sao?" Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói: "Một ngày rưỡi có lẽ là đủ rồi."
"Một ngày rưỡi?" Ba người có chút không hiểu.
"Đúng, tranh thủ thời gian một ngày rưỡi cho ta, sau một hai ngày này mọi chuyện cứ giao cho ta." Giang Hạo bình thản nói.
Giống như chỉ cần sau một ngày rưỡi là hắn liền có thể không gì không làm được.
Mặc dù ba người Liêu Ứng Vinh không hiểu nhưng đều lựa chọn tín nhiệm vô điều kiện.
"Giao cho chúng ta." Ba người trăm miệng một lời.
Giang Hạo khẽ gật đầu, sau đó đi tới cạnh xương rồng rồi ngồi xếp bằng.
Thật ra trốn ở trong sương mù cũng không tệ. Nhưng mà không biết sẽ gặp được cái gì, cho nên chỉ có thể ngồi tạm ở chỗ này.
Chỉ là lúc ngồi xuống, hắn lấy m Dương Tử Hoàn ra.
Có ra không vào.
Như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Dù ba người có thất thủ, hắn cũng có thể kiên trì.
Lần này là Vũ Hóa tấn thăng Đăng Tiên, một ngày có lẽ không đủ, cho nên một ngày rưỡi sẽ an toàn hơn một chút.
Sau khi xác định xung quanh tạm thời không có chuyện gì làm, hắn nhắm đôi mắt lại, bắt đầu rút tu vi và khí huyết ra.
Một khi bắt đầu liền không thể cắt đứt, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Nhưng mà, trong mắt ba người này đều ánh lên vẻ kiên quyết, chắc là sẽ dốc hết toàn lực.
Mặt khác, Đăng Tiên cấp một của Thánh Đạo chắc là cũng sắp vào rồi.
Ít nhiều có thể giữ vững.
Giang Hạo liền không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu tấn thăng.
Lần này, lực lượng bên trong thân thể phun trào, tựa như dời sông lấp biển.
Tấn thăng Đăng Tiên sẽ xuất hiện dị tượng, không biết dị tượng của hắn có ảnh hưởng đến xung quanh hay không.
Nếu như có thì sẽ thu hút sự chú ý của người khác, có nguy hiểm nhất định.
Hi vọng sương mù có thể ngăn cản một hai.
Nhìn Giang Hạo lâm vào yên lặng, ba người Liêu Ứng Vinh lập tức dùng trận pháp che đậy hắn lại.
Mặc dù không biết vị này muốn làm gì, nhưng mà chuyện bọn hắn cần làm không phải là biết rõ mục đích của vị này, mà là bảo hộ người này hoàn thành kế hoạch.
"Bắt đầu dẫn động bốn trụ cột và tượng thần bát phương." Liêu Ứng Vinh nói.
"Thực lực của chúng ta không đủ, không biết có thể kiên trì được bao lâu." Tả Tĩnh nói.
"Vậy cũng phải kiên trì." Đồng Thủ n nói nghiêm túc.
Đối mặt với yêu cầu của vị này, cho dù bọn hắn chết cũng phải làm được.
Một hai ngày.
Trừ khi bọn hắn chết sạch, nếu không thì sẽ cố kiên trì tới cùng.
Bọn hắn bắt đầu bố trí, xung quanh lập tức có hơi quang chiếu vào cung điện.
Bọn hắn đi ra ngoài, ngồi ở trước cửa , chờ đợi những người khác đến.
Một ngày rưỡi.
Bọn hắn hiện tại chỉ nhớ kỹ điều này.
Gần nửa ngày sau.
Có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó từng bóng người xuất hiện từ trong sương mù.
Qua một lúc sau, những người kia đứng ở trước cung điện.
"Cuối cùng cũng tìm được." Một nam tử trung niên lạnh lùng nói.
Bọn hắn nhìn thấy ba người Liêu Ứng Vinh, nhưng đều hoàn toàn không thèm để ý.
Ba tên Vũ Hóa viên mãn rác rưởi, có thể giết chết trong nháy mắt.
Nhân số dần dần gia tăng, rất nhanh đã có mười hai người xuất hiện.
Nam tử trung niên vung tay lên: "Đi vào, hủy thần vật."
Trong nháy mắt, mười hai người bạo phát lực lượng, bắt đầu xung kích.
Căn bản không cần nhiều lời, cũng không cần kế hoạch khác.
Tóm lại cứ giết đi vào, thần cản giết thần, quỷ cản giết quỷ.
Ầm ầm!
Màn sáng hiện ra, ba người Liêu Ứng Vinh bắt đầu gia cố trận pháp bên ngoài.
Nhưng mà, mười hai cường giả Thiên Thánh Giáo căn bản không để chuyện này vào mắt. Lực lượng của bọn hắn không ngừng oanh kích màn sáng, vô số pháp bảo đập xuống.
Tất cả món đồ có thể nổ bên trong trữ vật pháp bảo đều bị bọn hắn vứt ra.
Qua nửa ngày, trận pháp ầm vang vỡ vụn.
Ba người Liêu Ứng Vinh có chút ngoài ý muốn, những người này quá điên cuồng.
Nhưng mà bọn họ sẽ không để cho bọn hắn tiến vào.
Mê trận xuất hiện.
Sau đó, bọn họ gia nhập cuộc chiến, muốn dùng hết toàn lực để ngăn cản bọn hắn tiến lên.
Hiện tại mới trôi qua nửa ngày.
Mê trận đến từ tượng thần bát phương, nếu như không phải những tượng thần này bị kích hoạt thì bọn họ sẽ càng thêm khó khăn.
Nhưng mà, vào lúc bọn hắn muốn đánh lén thì người Thiên Thánh Giáo đã tới.
Bọn hắn vô cùng điên cuồng.
Thấy thế, Liêu Ứng Vinh nổi giận gầm lên một tiếng, trong mắt dần dần vặn vẹo, sau đó mượn nhờ trận pháp giết tới.
Hai người đánh vào cùng một chỗ, Liêu Ứng Vinh căn bản không để ý đến vết thương, vừa đi vào chính là phát nổ pháp bảo bản mệnh.
Oanh!
Hắn trực tiếp nổ bay người ra ngoài, sau đó hắn không lùi mà tiến tới, dùng một tay oanh kích xuống.
Nhưng mà, người Thiên Thánh Giáo hô lớn một tiếng Thánh Chủ, cả người lựa chọn tự bạo.
Oanh!
Liêu Ứng Vinh bị nổ bay ra ngoài, thân thể xuất hiện mấy cái lỗ thủng, cả người khó mà động đậy.
Nhưng mà bọn người Tả Tĩnh lại không để ý đến hắn, mà là lần lượt chém giết kẻ địch.
Người của hai bên đều điên cuồng.
Nhưng cho dù ba người Liêu Ứng Vinh liều mạng công kích, cộng với có trận pháp hỗ trợ thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Bởi vì người của Thiên Thánh Giáo quá nhiều.
Mười hai người, căn bản không phải là con số mà bọn họ có thể chống cự.
Lại qua nửa ngày, sương mù cũng đã bị phá vỡ.
Lần này, bọn hắn lui đến bên cạnh xương rồng.
Bọn hắn kích hoạt vô số trận pháp, chỉ hi vọng có thể ngăn cản thêm một chút thời gian.
Bọn hắn cũng không xác được rốt cuộc đã qua bao lâu rồi, nhưng mà rõ ràng là còn chưa tới thời gian ước định.
Nhưng mà trên người ba người đã đầy vết thương.
Bọn hắn đứng ở trước xương rồng, nhìn về phía mười người Thiên Thánh Giáo.
Những người kia cũng không chần chờ, trực tiếp bắt đầu công kích, căn bản sẽ không lãng phí thời gian.
Liêu Ứng Vinh nổi giận gầm lên một tiếng, xông tới, muốn bạo chết lực lượng và thiên phú.
Có thể kéo được người nào chết cùng thì hay người đấy.
"Điều ta hận duy nhất chính là người tới quá ít, không thủ được nơi này."
"Đi chết đi."
Lúc này, một người Thiên Thánh Giáo cũng xông tới, hắn cũng muốn tự bạo.
Tự bạo mà thôi, ai mà không biết.
Vào lúc bọn hắn sắp đụng vào nhau, một đạo thuật pháp quét ngang tới.
Oanh!
Đánh bay người Thiên Thánh Giáo ra ngoài.
Sau đó, một vị tiên tử đi tới từ đằng xa, rơi vào xuống trước mặt Liêu Ứng Vinh.
"Các ngươi đang làm gì?" Cố tiên tử nhìn Liêu Ứng Vinh, có chút không rõ ràng cho lắm, sao đột nhiên lại muốn tự bạo.
Nàng chính là Đăng Tiên cấp một của Thánh Đạo vừa mới tiến vào.
"Cố tiên tử?" Liêu Ứng Vinh hơi kinh ngạc, sau đó lập tức nói: "Giữ vững nơi này, quyết không thể để bọn hắn tới gần thần vật."
"Đăng Tiên?" Nam tử trung niên Thiên Thánh Giáo cười lạnh:
"Xem ra hạn chế mở, nếu đã như vậy thì chúng ta cũng không khách sáo nữa."
Sau đó, sáu người bọn hắn đứng chung một chỗ.
Lực lượng quanh thân khuếch tán, ngay sau bộ pháp nhất trí, sáu người vờn quanh kết ấn trong tay.
"Thánh Chủ giáo ta, sinh tại hỗn độn, khai thiên tích địa, thần hồn chiếu rọi sơn hải, không chỗ nào không thể đến, xuất hiện rõ ràng trong lòng chúng ta."
Giọng nói vừa dứt, thần hồn của sáu người cộng hưởng. Sau đó, lực lượng vượt qua Vũ Hóa bộc phát trên người sáu người.
Lúc này, sáu người tựa như là một chỉnh thể.
Lúc Cố tiên tử phát hiện ra thì con ngươi lập tức co rụt lại.
Lúc này, sáu người công kích về phía nàng.
"Chỉ là Thánh Đạo, sao dám đối địch với Thánh Chủ!"
Oanh!
Trong lúc nhất thời, hai phe đại chiến, thế lực ngang nhau.
Mấy người Liêu Ứng Vinh cũng bắt đầu phòng ngự, chống cự những người khác.
Lần này bọn hắn đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng mà, người của Thiên Linh tộc và Đọa Tiên tộc chắc là cũng sắp tới rồi.
Cũng không biết bọn họ còn có thể kiên trì bao lâu.
Vào lúc bọn hắn động thủ, phía trên sương mù bỗng có tử sắc hội tụ.
Một cái bóng mờ bắt đầu hình thành, tay nâng trời cao, ngồi xếp bằng trên đất, giống như là đang chèo chống thiên địa.
Lúc này, phía sau hắn có vòng tròn, tử khí vờn quanh, khuếch tán xung quanh.
Chỉ là, mọi người ở trong đại điện đều không thể phát hiện ra biến hóa bên trong sương mù.
---
Một bên khác.
Đám người Đọa Tiên tộc vốn đang gian nan tấn thăng đã có chút đợi không kịp. Bọn hắn cảm giác được có cường giả Đăng Tiên xuất hiện, hiện tại mà không đi qua thì rất có thể sẽ tạo cơ hội cho Thánh Đạo.
Mặc dù muốn trấn áp vẫn không có vấn đề gì, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Chỉ là vào lúc Vân Trường Hà do dự, đột nhiên nhận ra sự tồn tại của tử khí.
Ngay sau đó, mấy người trước đó tấn thăng còn không quá thuận lợi lại lập tức có tiến triển.
Không chỉ như thế, dị tượng sau lưng bọn hắn bắt đầu ngưng thực, thế mà sắp tấn thăng hoàn thành.
"Tử khí này ở đâu ra?" Vân Trường Hà có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà bất kể như thế nào, đây chính là chuyện tốt đối với bọn hắn.
Không bao lâu nữa, bọn hắn sẽ có thể có thêm mấy Đăng Tiên.
Xem ra nơi này đúng là đầy cơ duyên.
Tử khí vờn quanh xung quanh khiến cho người của bọn họ nhanh chóng tấn thăng.
Tốc độ nhanh chóng có chút vượt mức bình thường, không thể tưởng tượng nổi.
"Rốt cuộc là thứ gì mà lại lợi hại như vậy?"
Vân Trường Hà rất là tò mò. Lúc hắn ngẩng đầu thì nhìn thấy có một vòng tử quang mờ mờ, phía trước có một thân ảnh ngồi xếp bằng, chèo chống trời xanh.
Đây là cái gì?
Hắn chưa từng thấy qua cảnh tượng nào như này. Nhưng đây nhất định là thứ có lợi đối với bọn hắn.
Bởi vì sau khi hư ảnh này chiếu rọi xuống, quanh thân người của bọn hắn hiện đầy dị tượng, dị tượng biến mất rất nhanh. Điều này nói rõ tấn thăng sắp hoàn thành.
"Trời cũng giúp ta."
"Tiên Tộc ta đã định trước là có thể tái tạo vinh quang."
Theo thời gian dần trôi, người tấn thăng dần dần mở mắt ra, lúc này khí tức thuộc về Đăng Tiên dần tràn ra.
Mặc dù tu vi còn chưa ổn định, nhưng mà đã đủ rồi.
Tại chỗ không có Đăng Tiên như này, bọn hắn đủ để nghiền ép tất cả rồi.
Dù là có Đăng Tiên khác thì cũng không nhiều.
Bởi vì không có người biết Đăng Tiên cấp một có thể tiến vào nơi này.
Cho nên, bên ngoài không có mấy người có cảnh giới này.
Chờ tất cả mọi người tấn thăng xong, Vân Trường Hà trầm giọng nói: "Lên đường thôi."
Ngay sau đó, mấy chục người trùng trùng điệp điệp hướng về phía cung điện.
Nơi đó chính là một trạm cuối cùng.
Mặc dù người của bọn họ đã qua đó trấn áp thần vật, nhưng mà vẫn còn chưa đủ, phải phá hủy nó đi thì bọn hắn mới an tâm được.
Lúc này, tử khí cũng đang chậm rãi biến mất, Vân Trường Hà biết, thiên mệnh đang đứng về phía bọn hắn.
---
Trước cung điện.
Cố tiên tử đánh lui sáu người, nhưng mà thần hồn trên người bọn họ có chút đáng sợ, lực lượng hoàn toàn áp chế nàng.
Là Thánh Chủ.
Mà ba người Liêu Ứng Vinh lại cực kỳ liều mạng, liều mạng đến mức khiến cho Cố tiên tử cảm thấy lạ lẫm.
Rốt cuộc là vì cái gì, lại có thể khiến cho bọn hắn điên cuồng đến vậy?
Toàn thân ba người đều là vết thương, nhưng cho dù như thế, bọn hắn vẫn giữ vững cửa lớn.
Đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến cho bọn hắn như thế?
Người Thiên Thánh Giáo phát động công kích lần nữa.
Cố tiên tử cũng không kịp suy nghĩ nhiều.
Chỉ là vào lúc bọn hắn chiến đấu, nơi xa truyền đến tiếng bước chân.
Ngay sau đó, từng bóng người bắt đầu xuất hiện.
Khí tức Đăng Tiên xông tới như là phong bạo.
Không nói lời nào, có hai người bay lên rồi trực tiếp công kích Cố tiên tử.
Khí tức mênh mông phun trào, chấn động tám phương.
Dưới sự vây công của ba bên, Cố tiên tử bị đánh bay ra ngoài.
Nàng trọng thương, ngã trên mặt đất.
Mà ba người Liêu Ứng Vinh thì bị dư ba đánh bay, ngã xuống bên cạnh xương rồng.
Đọa Tiên tộc đến, Thánh Đạo không chịu nổi một kích.
Vân Trường Hà đi đến phía trước xương rồng, nhìn về phía bên cạnh, nơi đó có trận pháp che lấp.
"Phá vỡ." Hắn bình thản mở miệng.
Lúc này, một vị cường giả Đăng Tiên tiện tay đánh một kích.
Oanh!
Một thân ảnh to lớn chặn công kích lại.
Chỉ là thân thể hắn lại có thêm một cái lỗ thủng.
Cường giả xuất thủ nhướng mày.
Hắn ngưng tụ một thanh trường thương, ném mạnh ra ngoài.
Phốc!
Trường thương đâm vào thân thể Đồng Thủ n, bức lui hắn.
Mắt thấy trận pháp sắp bị phá, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể có hỏa diễm thiêu đốt.
Muốn thiêu đốt sinh mệnh để chống đỡ một thương này.
Nhưng mà, thân thể của hắn đã không chịu nổi, ngã xuống trước trận pháp.
Lúc này, trận pháp vẫn bị phá vỡ.
Thân ảnh Giang Hạo dần hiện ra.
Mà hắn cảm nhận được lực lượng chấn động, cũng đã sớm tỉnh lại.
Mặc dù hắn đã tấn thăng xong nhưng mà còn chưa ổn định lại.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, tựa như cự nhân ngủ say tỉnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận