Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 683: Vẫn Là Đào Quáng Quan Trọng

Chương 683: Vẫn Là Đào Quáng Quan Trọng
Chương 683: Vẫn Là Đào Quáng Quan Trọng
Nghe thấy lời nói của Thiến Ngữ, Du Đức Hoành thở dài trong lòng. Thì ra những người này chính là phản đồ.
Đội ngũ trước đó mới chết đi hơn phân nửa, các nàng may mắn còn sống tiếp được. Mà bây giờ, đến lượt chính mình.
Đây là chuyện hắn không thể nghĩ tới, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Tiên lộ không dễ đi, tài nguyên vốn không nhiều, đương nhiên cần tranh đoạt lẫn nhau.
Còn về thủ đoạn, hoàn toàn dựa vào bản thân.
Mà bây giờ, thủ đoạn của hắn hình như không bằng người khác.
"Cho nên, bọn hắn đã tới?" Giang Hạo hỏi."Sư huynh đều đã nhìn ra, cần gì phải hỏi nữa? Tin đồn là đúng, cảm giác của sư huynh có chút cao minh." Thiến Ngữ thấp giọng nói.
Lúc này, Ngưng Song lui về sau một bước.
Giang Hạo đã nhận ra, cũng không có để ý.
Hắn cho là đối phương sẽ đợi đến phía sau mới thoát đi, không nghĩ tới lại vội vã như vậy.
Có lẽ là bởi vì trước đó không rời đi sớm một chút nên trực liền không còn cơ hội, phía còn còn bị đánh ngất.
Cho nên càng cảnh giác.
Quả nhiên, gợn sóng của pháp bảo nhẹ nhàng tản ra, khí tức thuộc về Ngưng Song đang dần nhạt đi.
Đợi đến lúc có người phát hiện ra thì đã không còn kịp rồi.
Lúc Thiến Ngữ phát hiện, thân thể đối phương đã hư hóa, chỉ nhìn thấy nàng mỉm cười.
Chuyện này khiến Thiến Ngữ chấn kinh, nàng cho là thiếu nữ ngây thơ, làm sao lại đột nhiên tan biến?
Nếu như quan tâm kỹ càng, tuyệt đối không đến mức để nàng âm thầm chạy trốn.
Thì ra trên đường đi nàng đều đang giả ngu, giả bộ khờ dại. Nói hết chuyện của người khác ra, còn nàng chẳng qua là ngụy trang.
Người ta căn bản không thèm để ý đến chuyện hại người hay không.
"Xong rồi."
Thiến Ngữ tuyệt vọng, lần này chuyện nàng phản bội tông môn đã bại lộ.
Nàng khẽ cắn răng, nàng định trực tiếp thoát khỏi tông môn, từ đó cao chạy xa bay.
Giang Hạo chỉ lạnh lùng nhìn qua, sau đó vận chuyển khí tức, người kia lập tức nhắm mắt lại rồi vô thức ngã xuống.
Du Đức Hoành kinh hãi, vốn muốn đi đỡ hắn, cũng lập tức mất đi ý thức.
Ầm!
Du Đức Hoành ngã xuống, Giang Hạo dừng ở giữa đường, sau đó lại đứng lên.
Biến cố bất thình lình này, khiến Thiến Ngữ và Thiến Thi ngoài ý muốn, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Những người này không thể giống bình thường một chút sao?
Phản ứng không hề giống với tám người kia chút nào.
Lúc này, vẻ mặt Giang Hạo bình tĩnh, nhìn về phía nơi xa.
Có ba người đang chạy tới, một cái Nguyên Thần trung kỳ, hai Nguyên Thần sơ kỳ.
"Vì một Kim Đan như ta mà có ba vị Nguyên Thần tới?" Giang Hạo kinh ngạc nói.
"Có người bỏ ra giá rất lớn muốn mạng của ngươi, chúng ta cũng không muốn tới. Dù sao lúc này cũng đang bên trong trận chiến, vô cùng nguy hiểm đối với chúng ta. Nhưng đối phương cho nhiều lắm." Nam tử trung niên cầm đầu nói.
"Cho linh thạch sao?" Giang Hạo hỏi.
Nếu như là vậy, đó chính là Lạc Hà Lông.
Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, tro tàn cừu hận lại bùng cháy.
"Có thể nói cho ta biết đối phương là ai không? Ít nhất để cho ta chết được rõ ràng." Giang Hạo nói.
"Con trai Quy Trưởng lão của Lạc Hà Tông, Quy Vân." Nam tử trung niên khẳng khái nói.
Giang Hạo còn tưởng rằng đối phương làm việc nhất định sẽ kín đáo, không để lộ tin tức.
Không nghĩ tới, lại dễ dàng như vậy.
Vì lý do an toàn, Giang Hạo giám định người trung niên này.
Xem xem là hắn cố ý nói sai tên, hay là thật sự nói ra người mua.
Kết quả giám định không có vấn đề gì.
"Nếu đã như vậy, mọi người cũng không cần lãng phí thời gian. Dù sao nơi này cũng không an toàn." Giang Hạo có ý tốt nói.
"Ngươi thật đúng là vì chúng ta…" Người đàn ông trung niên mang theo ý cười, lại phát hiện tầm mắt của mình xuất hiện sai lệch.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy mặt đất.
Phịch một tiếng, ánh mắt chuyển hai lần.
Lúc này, hắn mới há miệng nói ra chữ "Nghĩ" cuối cùng.
Một màn đột nhiên này khiến cho người xung quanh đều ngây ngẩn cả người, nhất là Thiến Ngữ và Thiến Thi.
Đều cảm thấy khó có thể tin nổi.
Mà hai Nguyên Thần sơ kỳ bên cạnh phản ứng rất nhanh.
Một người muốn công kích, một người muốn chạy trốn. Đáng tiếc ánh đao quét ngang, ánh trăng hiển ra rõ ràng. Thân ảnh của bọn hắn như khói bụi, tiêu tán trong nháy mắt.
Dưới Trảm Nguyệt, bọn hắn không có chút năng lực chống đỡ nào.
Sau khi thu ba cái trữ vật pháp bảo, Giang Hạo mới quay đầu nhìn về phía hai vị sư muội.
"Sư, sư huynh, tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm …" Thiến Ngữ hoảng sợ nói.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, vị Kim Đan sư huynh này giết Nguyên Thần đều không cần dùng đến đao thứ hai. Ba vị Nguyên Thần, không thể đỡ được một chiêu.
Các nàng tại sao lại gặp phải loại chuyện kinh khủng này cơ chứ?
Giang Hạo gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Sau đó một đao chém qua, thế giới trong mắt các nàng bị ánh đao bao trùm.
Từ đó dừng lại trong thế giới ánh đao.
Sau khi xử lý thi thể, Giang Hạo liền nhìn về phía Du Đức Hoành sư huynh. Đối phương vẫn ở trong trạng thái hôn mê.
"Không thể tiếp tục đồng hành nữa, phía sau chắc chắn sẽ càng ngày càng phiền toái. Đồng hành cùng người khác, nhất định sẽ bị phát hiện."
Dùng thực lực của hắn hôm nay, cho dù bị phát hiện thì vẫn có thể chạy trốn.
Nếu như có đồng môn đi cùng thì sẽ vô cùng phiền toái.
Không tiện động thủ.
Cho nên lần này nếu đã ra ngoài, vậy thì cứ tiếp tục ở lại bên ngoài vậy.
Cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ là không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì,
Người của Lạc Hà Tông đã tìm đến đây, Thiên Thánh Giáo, Đọa Tiên tộc, thậm chí là Phong Hoa đạo nhân, Doãn Vệ, cũng có thể đi tìm tới. Huyền Thiên Tông cũng có khả năng tới.
Tóm lại là rất nguy hiểm.
Nhưng mà, không có cách nào trở về tông môn, cũng chỉ có thể trốn tránh ở bên ngoài.
Nếu như không chịu nổi thì dùng Thiên Lý Na Di Phù thoát đi.
Sau đó trở lại tông môn.
Hi vọng lúc sau sẽ không cần Kim Đan ra ngoài nữa.
Sau khi lưu lại một số thủ đoạn rất nhỏ để đánh thức Du Đức Hoành sư huynh, Giang Hạo liền vận chuyển Hòa Quang Đồng Trần, tan biến tại chỗ.
Đi Huyền Thiên Tông hoặc là Lạc Hà Tông nhìn một chút.
Nghe nói bên phía của bọn hắn có mỏ.
Che giấu tung tích đi đào quáng vậy, có thể đào mấy ngày chính là mấy ngày.
Còn về kẻ thù, nào có quan trọng bằng đào quáng. Dù gì muốn làm cho đối phương thay đổi hướng đi, còn lâu mới dễ dàng như vậy.
Dù sao cũng phải chờ đến lúc mình Vũ Hóa.
Khi đó, mới có một ít năng lực chui vào Lạc Hà Tông.
Sau khi xác định vị trí của quặng mỏ gần đây, Giang Hạo liền nhanh chóng xuất phát.
Hắn không muốn đến mấy quặng mỏ bình thường, muốn đi quặng lợi hại một chút.
Mục tiêu thứ nhất chính là quặng mỏ của Huyền Thiên Tông, may mà tông môn cách Huyền Thiên Tông cũng không xa.
Nếu không hắn sẽ đổi hướng.
Đại Địa Hoàng Giả xuất hiện, Hiên Viên Kiếm có khả năng xuất thế, nhất định dẫn tới sóng to gió lớn, tới gần quá đương nhiên là không được.
Như vậy, mình chẳng khác gì là nhảy vào hố lửa cả.
Sau đó, Giang Hạo dành ra thời gian bảy ngày, đi tới gần quặng mỏ của Huyền Thiên Tông.
Đây là một quặng mỏ rất lớn, vờn quanh một tòa đại sơn.
Ở bên trong này có khả năng tránh né sóng gió.
Cho dù là tông môn bị tập kích, hay là Đại Địa Hoàng Giả xuất hiện, đều không có liên quan gì đến hắn.
Đến nơi này, Giang Hạo che đậy Thiên Cơ của mình, sau đó có thể an tâm đào một quáng thời gian, chờ lúc nào bị đuổi kịp thì sẽ rời đi.
Quặng mỏ có cường giả tọa trấn, Giang Hạo không dám xông vào.
Nhưng mà hắn dùng thần thông giám định, thay thế một người dẫn đầu vào động, tu vi Trúc Cơ viên mãn.
Nhờ vào đó, hắn lặng yên tiến vào bên trong.
Bên trong quặng mỏ, Giang Hạo dẫn người đi vào. Nhiệm vụ của hắn là giám sát, thế nhưng có thể vào rồi, liền đại biểu cho có thể đào quáng.
Bên cạnh hắn còn có một số người phụ trợ hắn trông coi thợ mỏ.
Cho nên càng dễ đào quáng hơn.
Thợ mỏ đều là một số tu sĩ phạm tội, hoặc là tu sĩ Ma môn.
Dùng hiệu suất của người bình thường quá chậm, cho nên loại người này là thích hợp nhất.
Lúc khai chiến có thể bắt được một đống lớn.
"Tiền bối, ngươi thấy chuyện lần trước ta nói với ngươi như thế nào?" Một vị thợ mỏ đi đến bên cạnh Giang Hạo, nhỏ giọng hỏi.
Trong lòng Giang Hạo cảm thấy mờ mịt.
Chuyện gì?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận