Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 422: Hòa Quang Đồng Trần Chân Chính

Chương 422: Hòa Quang Đồng Trần Chân Chính
Chương 422: Hòa Quang Đồng Trần Chân Chính
"Quý khách, đi thong thả." Tiên tử dẫn đường khom lưng cung kính nói:
"Lần sau nếu có pháp bảo, xin hãy cân nhắc chỗ của chúng ta trước, giá cả dễ thương lượng."
Giang Hạo đáp lễ đơn giản rồi quay người rời đi.
Lần này hắn đã bán hết linh kiếm, linh đao, linh thương.
Tổng cộng hơn ba ngàn chín thanh.
Thu hoạch được một vạn sáu linh thạch.
Tích góp nhiều năm như vậy cũng không phải là không có chỗ tốt.
Thật ra còn có một số chủy thủ, nhưng mà hắn giữ lại dùng trong những lúc đánh lén người khác.
Hiện nay hắn có hơn ba vạn bảy ngàn linh thạch.
Bàn Đào niết bàn cần hơn hai vạn hoặc là ba vạn, như vậy hắn còn dư mấy ngàn, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên xài như thế nào mới tốt.
Hắn Luyện Thần rồi cho nên rất nhiều linh dược đều không thể ra bọt khí màu lam.
Càng về sau càng cần thánh vật hoặc là thần vật mới có thể mang đến bọt khí màu lam.
Trước đó hạt giống linh dược thượng phẩm nảy mầm đại khái sẽ cho ra bọt khí màu lam, bây giờ cho dù cho ra thì xác suất cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.
"Sau khi trở về, phải nghĩ biện pháp để người của Chúc Hỏa Đan Đình đưa số hạt giống thượng phẩm tới gửi nuôi mới được, chờ ta Kim Đan rồi bọn hắn chắc là sẽ đồng ý."
Bây giờ đêm đã là khuya, hắn cũng cần phải trở về.
Chỉ là trở về trên đường, có hai người chặn đường đi của hắn lại.
Một thanh niên tóc tai rối bù, một người trung niên để râu.
Giang Hạo nhớ rõ hai người này, chính là hai người gặp phải ở Tinh Hà.
Thực lực đều có chút nằm ngoài dự liệu.
"Đạo hữu lại gặp mặt rồi, thật sự là hữu duyên." Người đàn ông trung niên mỉm cười nói:
"Tại hại Vạn Hưu, là một tục nhân thích nghe ngâm thơ."
"Học, học đòi văn vẻ,~ " Thanh niên tóc tai rối bù nói:
"Tư, Tư Trình."
"Vãn bối Giang Hạo Thiên, không biết hai vị tiền bối muốn làm chuyện gì?" Giang Hạo hỏi.
Đối phương rõ ràng là tìm đến mình.
"Muốn hỏi đạo hữu, thi nhân mà ngươi nói kia còn để lại câu thơ nào nữa không?" Vạn Hưu khiêm tốn thỉnh giáo.
"Vãn bối chỉ nhớ kỹ câu này." Giang Hạo nói rõ.
"Chỉ một câu thôi sao?" Vạn Hưu thở dài một tiếng:
"Vậy lúc nào thì mới có thể nhớ được những câu khác?"
Nghe vậy, lông mày Giang Hạo cau lại, đối phương dường như có ý riêng.
Hắn không phải cảm thấy là ta làm thơ đó chứ?
Giang Hạo thở dài trong lòng, cảm thấy có chút khó khăn, tu sĩ như hắn nhất định không thể đánh lừa cường giả như vậy.
Vẫn nên nhanh chóng làm cho đối phương hiểu rõ mới được.
Phòng ngừa phiền toái tìm đến mình.
"Tiền bối có lẽ đã hiểu lầm, thơ kia cũng không phải xuất từ vãn bối." Giang Hạo nói.
"Vậy là của nữ oa ngày hôm qua sao?" Tư Trình vừa uống rượu vừa hỏi.
Nữ oa? Tim Giang Hạo không khỏi đập nhanh, nhưng mà vẫn bình tĩnh mở miệng:
"Cũng không phải, là của một vị tiền bối đã chết."
Hai người Vạn Hưu liếc nhau một cái, cảm thấy đối phương không giống nói dối, tính toán sai rồi sao?
Sau đó hai người không nghĩ nhiều nữa, mà là mời Giang Hạo đi lầu các uống rượu.
Cường giả cố ý mời, hắn chỉ có thể đi theo.
Hồng Diệp không ở đây, đối mặt với tiền bối bực này, hắn cần phải cẩn thận một chút.
Nếu chọc giận đối phương, hắn sẽ không có chút chỗ tốt nào.
Cường giả tại Tinh Nguyệt Thành đúng là nhiều không kể xiết.
Lầu các cạnh bờ sông.
Ba người Giang Hạo ngồi ở bên cửa sổ, có thể nhìn thấy trong sông rất nhiều đội thuyền.
Vị trí trung tâm đêm nay có thuyền lớn nhất, bóng người phía trên nối liền không dứt, vô cùng náo nhiệt.
"Tuổi trẻ đúng là tốt, nghe nói bên trong thuyền này có một tiểu tiên tử, tài hoa vô song, không biết những tiểu hữu kia có thể gặp được hay không." Vạn Hưu vừa cười vừa nói.
"Rượu này bình thường." Tư Trình lắc đầu nói.
Giang Hạo chỉ ăn đồ ăn.
Hắn không có bất kỳ hứng thú gì đối với chuyện thuyền lớn phía dưới.
Dù là tiên tử vô song thì trong mắt hắn cũng không khác gì mấy cô gái bình thường.
"Các ngươi không cảm thấy tò mò về tiểu tiên tử này sao?" Vạn Hưu hỏi.
"Là một nữ nhân biết luyện đan của Minh Nguyệt Tông mà thôi, học một chút thuật pháp rồi đi khoe khoang khắp nơi, không xứng được gọ là tài hoa vô song." Tư Trình thuận miệng nói.
"Hả? Vậy ai mới là tài hoa vô song đây?" Vạn Hưu suy tư chốc lát rồi nói:
"Chẳng lẽ là vị tiểu tiên tử mới thu nhận kia?"
"Nàng còn nhỏ, chưa thể nói là tài hoa vô song được, chủ yếu là đang còn thiều tư tưởng của riêng mình. Không có tư tưởng của riêng mình, không xây dựng con đường kinh thế xưa nay chưa từng có, đều không được xưng là tài hoa vô song." Tư Trình vừa uống rượu vừa nói.
"Ngươi vẫn cứ uống rượu của mình đi." Vạn Hưu ghét bỏ nói:
"Quá chăm chỉ, người trẻ tuổi tài hoa vô song cũng không phải là kiểu như ngươi nói. Khiến cho người cùng thế hệ kinh ngạc, khó mà bằng được, đối bọn hắn mà nói thì đó chính là kinh tài tuyệt diễm."
Nói xong, hắn nhìn về phía Giang Hạo:
"Đạo hữu thấy thế nào?"
"Hai vị tiền bối nói đều có lý. "Giang Hạo cung kính nói.
Vạn Hưu cười ha ha một tiếng, cũng không hỏi nhiều.
Mà là nhìn về phía thuyền lớn.
Lúc này trong thuyền có bóng người bay ra.
Đầu tiên là một nữ tử bạch y, dưới ánh trăng như là tiên tử phi thiên.
Ngay sau đó, một nam tử với bộ dáng thư sinh bắt đầu truy đuổi.
Hai người dường như đang so thân pháp.
Luyện Thần? Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Yếu hơn so với dự đoán.
Hắn còn tưởng rằng trong thuyền phần lớn phải là Phản Hư.
Xem ra nơi này cũng không phải là Phản Hư đầy đất.
Như thế hắn cũng an toàn hơn không ít, không đến mức tùy tiện gặp được người trên Luyện Thần.
Nếu như chỉ là Luyện Thần, cho dù đánh không lại thì cũng có năng lực chạy trốn.
Dù sao có Cửu Thiên Chiến Giáp cùng với Càn Khôn Cửu Hoàn, ít nhiều cũng có thể giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm.
Thế nhưng cũng không thể khinh thường, một khi chủ quan, sẽ có thể bị trọng thương mà không thể thoát đi.
"Là vị tiên tử kia đang chơi đùa người ta sao? Thân pháp này không tệ." Vạn Hưu nói.
Tư Trình híp mắt nhìn xuống, nói:
"Vạn Long Du đúng là không tệ, còn về người phía sau kia, là Hòa Quang Đồng Trần của Thiên Văn thư viện thì phải?”
“Ta nhớ Hòa Quang Đồng Trần rất là bình thường mà."
"Đây là Hòa Quang Đồng Trần?" Giang Hạo vô thức hỏi.
"Đạo hữu không biết sao? Nhưng mà chuyện này cũng bình thường, có rất ít người tu luyện Hòa Quang Đồng Trần." Vạn Hưu nói.
Giang Hạo híp mắt nhìn nam tử kia.
Loáng thoáng ở giữa đúng là có chút tương tự.
Thế nhưng chỉ là có chút tương tự, mặt khác hoàn toàn khác biệt.
Ngay cả bề ngoài đều không làm được.
Đối phương có thể đuổi kịp nữ tử kia, hoàn toàn là dựa vào ưu thế tu vi.
Vạn Long Du rất lợi hại, mà Hòa Quang Đồng Trần của Thiên Văn thư viện lại quá bình thường.
"Thì ra là Hòa Quang Đồng Trần." Giang Hạo có chút cảm khái.
Không giống với Hòa Quang Đồng Trần mà hắn tu luyện chút nào.
"Nói đến Hòa Quang Đồng Trần, nghe người của Thiên Văn Thư Viện nói, đây là một môn thân pháp cực kỳ lợi hại, nhưng mà người của bọn hắn dù có tu luyện như thế nào thì cũng đều là như thế. Chưa nói tới việc kém bao nhiêu, thế nhưng không có bất kỳ chỗ nào xuất chúng cả." Vạn Hưu hỏi.
"Thất truyền?" Giang Hạo thử hỏi.
"Cũng không phải, thân pháp này là một đệ tử của Thiên Văn Thư Viện học được ở bên ngoài, là một kỳ ngộ, sau khi học xong trở về có thể nói là kinh thế hãi tục. Đáng tiếc, hắn học cả một đời cũng không học ra được cái gì, cuối cùng để vào bên trong Thiên Văn Thư Viện, để cho người khác học, hoàn thành nguyện vọng của hắn, thể hiện rõ tư thái chân chính của Hòa Quang Đồng Trần." Vạn Hưu giải thích.
"Đáng tiếc, đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn là như vậy, dù học thế nào cũng là như thế, có lẽ là do hắn vẫn chưa học hết, cũng có thể là do hắn tự sáng tạo, hạn mức cao nhất chỉ là như thế. Lúc trước người kia nói chắc như đinh đóng cột, không giống như là giả. Ta cũng rất tò mò, Hòa Quang Đồng Trần trong nhận thức của hắn rốt cuộc là như thế nào.” Tư Trình vẫn luôn uống rượu bỗng nhiên lên tiếng.
"Thì ra là thế." Giang Hạo gật đầu.
Xem ra hắn lấy được bản hoàn chỉnh của Hòa Quang Đồng Trần.
Vừa rồi hắn còn lo lắng mình sẽ bị xem là học trộm thân pháp của Thiên Văn thư viện, nhưng mà xem ra, bọn hắn cũng là học được từ bên ngoài.
Như này sẽ không sao cả.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận