Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 430: Con Người Ta Thích Nhất Là Kết Giao Bạn Bè

Chương 430: Con Người Ta Thích Nhất Là Kết Giao Bạn Bè
Chương 430: Con Người Ta Thích Nhất Là Kết Giao Bạn Bè
Giang Hạo ra ngoài đi dạo một vòng, phát hiện lời tin đồn này càng ngày càng phổ biến.
Thậm chí có người bắt đầu suy đoán.
Một khi tin nhảm dâng lên, liền không ép xuống nổi.
Cho dù giải thích thế nào đi nữa, còn có chất vấn người thì vẫn là trong lòng còn có nghi vấn.
"Thật sự là ngu muội vô tri, các ngươi ngay cả cửa lớn của Minh Nguyệt Tông đều không thể tới gần, thế mà lo lắng sau khi tiến vào sẽ như thế nào. Nếu như e ngại thì đều có thể quay người rời đi, rời xa Tinh Nguyệt Thành."
"Vậy ngươi làm thế nào mà biết được, bọn hắn thu tay lại không phải là vì chúng ta phát hiện ra sớm chứ?"
“Phát hiện ra sớm? Nực cười, rõ ràng là có người không thể đến được Minh Nguyệt Tông nên mới thả ra tin đồn."
"Nói như ngươi nói, vậy tại sao không thể là có người liều chết truyền tin ra ngoài."
Giang Hạo đi dạo từng chỗ, phát hiện có không ít người đang tranh luận.
"Giang đạo hữu, lại gặp mặt rồi." Tiếng vui mừng vang lên ở phía sau.
Giang Hạo có chút bất đắc dĩ, quay đầu nhìn lại, lại là hai người Vạn Hưu và Tư Trình.
Bọn hắn hình như quen với việc nhìn chằm chằm mình rồi thì phải.
Hắn bất đắc dĩ quay người, dù sao cũng không thể không đáp lễ được, hắn cung kính nói:
"Hai vị tiền bối thật là trùng hợp."
Tư Trình cười lớn một tiếng, nói: "Uống một không?"
Giang Hạo đành phải đồng ý.
Lầu các ban đầu, vị trí cũ.
Vẫn có thể nhìn thấy Tinh Hà, chỉ là lần này không phải là ban đêm, chỉ có thể nhìn mặt hồ trong veo.
Cùng với thuyền nhỏ tình cờ xẹt qua.
Ban ngày cũng có không ít người du ngoạn ở đây, phong cảnh cũng không tệ.
Chỉ là còn lâu mới náo nhiệt được như ban đêm.
"Đạo hữu làm thư sinh ở đâu?" Vạn Hưu tò mò hỏi.
"Một địa phương nhỏ." Giang Hạo nói.
"Lệnh tôn nhất định học rất giỏi đúng không.” Vạn Hưu lại hỏi.
"Không phải, chỉ là một thư sinh bình thường, rất nhiều thứ đều chỉ là bình thường nếu so với hai vị tiền bối." Giang Hạo nói rõ.
Hai vị này là muốn theo đuổi thơ ca, nhưng mà thơ ca lại không có ích lợi gì đối với bọn hắn cả.
Theo cách nói của bọn hắn, chẳng qua chỉ là học đòi văn vẻ.
Vạn Hưu cũng không hỏi thêm nữa, hắn nhìn người bờ bên kia, cười nói: "Gần đây nghe được rất nhiều tin đồn, nói cái gì mà Minh Nguyệt Tông muốn cướp đoạt khí vận của người khác."
"Vãn bối cũng nghe được." Giang Hạo nói.
"Đạo hữu thấy thế nào?" Vạn Hưu hỏi.
Giang Hạo nhìn đối phương, nhẹ nhàng lắc đầu: "Vãn bối ngu dốt."
"Vì loại chuyện Trúc Cơ này, đạo hữu cảm thấy là thật hay giả?" Tư Trình đột nhiên hỏi.
Giang Hạo luôn cảm thấy hai người kia là tới tranh thủ mời mình gia nhập.
Bởi vì Hồng Vũ Diệp, khiến cho bọn hắn cảm thấy lập trường của mình có chút quan trọng.
Không nói chút gì đó, bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hắn thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn ngoài nói:
"Hai vị tiền bối không cần thăm dò, vãn bối tới đây chỉ là vì là tò mò dạo chơi, dĩ nhiên cũng là tới vì tò mò chuyện Trúc Cơ."
Vạn Hưu xấu hổ cười một tiếng: "Vậy đạo hữu cảm thấy có thể thành công sao?"
Giang Hạo trầm mặc một lát, mới nói: "Là phải thành."
Phải thành?
Hai người sửng sốt một chút, hiểu ý cười một tiếng.
"Nói đến đây, nữ oa tử kia là đạo lữ của đạo hữu sao?" Tư Trình mang theo men say hỏi.
Hít ~
Giang Hạo thiếu chút nữa là phun rượu trong miệng ra ngoài.
"Là sư tỷ của ta." Giang Hạo đáp.
Vạn Hưu cùng Tư Trình nhìn nhau, cười gật đầu: "Thì ra là thế."
Giang Hạo cảm thấy hình như bọn họ đã hiểu lầm cái gì đó rồi thì phải.
Nhưng mà cũng không quan trọng, chỉ cần Hồng Vũ Diệp không biết, hắn cũng sẽ không chịu ảnh hưởng.
Qua hơn mười ngày nữa, đại hội luận đạo sẽ bắt đầu.
Đến lúc đó chắc là sẽ rất náo nhiệt, cũng có thể nhìn một chút xem thực lực của các tông môn thực.
Điều quan trọng nhất chính là, có thể sẽ gặp phải tập kích của Vạn Vật Chung Yên.
Như thế sẽ có thể thử bắt sống, hỏi ra một số việc.
Hắn cũng không hi vọng về việc trực tiếp tìm ra người phía sau Thạch Bản, có thể có được phương pháp liên hệ là được.
Đọa Tiên Tộc cũng cần phải cẩn thận một chút, đối phương có phương pháp đặc thù có khả năng nhìn trộm bí mật của người khác.
Cố gắng tránh gặp mặt, gặp phải thì nên tránh bị chú ý.
Rượu qua đi, Vạn Hưu vẫn hỏi: "Đạo hữu, có nhã hứng ngâm một câu thơ hay không?"
Giang Hạo: "…"
Hắn có chút tò mò, có phải là người tu vi cao đều như thế hay không?
Sau khi trở về, hắn tiếp tục chờ đợi đến thời gian.
Bây giờ hắn đã bán hết những thứ cần bán, tổng cộng có ba vạn tám ngàn sáu trăm năm mươi linh thạch.
Hơn nữa còn mua không ít tài liệu chế phù.
Mặc dù đồ trên người rẻ, thế nhưng những tài liệu này cũng rẻ.
Trở về bán phù lục, có thể kiếm được không ít.
Sau khi do dự một chút, hắn quyết định dùng thêm ba ngàn sáu để mua tài liệu.
Tại Thiên Âm Tông một tập tài liệu chế phù cần bốn trăm linh thạch, nơi này chỉ cần ba trăm năm mươi, mua nhiều còn có thể ép đến ba trăm bốn.
Còn có các tài liệu khác, chất lượng đều tốt hơn một chút, giá cả còn rẻ.
Xem ra là do nơi này cạnh tranh lớn, chi phí có lẽ cũng thấp.
Lại đợi mười ngày.
Giang Hạo phát hiện cách đại hội luận đạo bắt đầu chỉ còn có ba ngày.
Mà Hồng Vũ Diệp còn chưa đi ra.
Lần này có chút lâu.
Nếu như là một mình hắn đi, dù sao cũng hơi không tiện.
Thậm chí là nguy hiểm.
Minh Nguyệt Tông chính là Tiên môn, những tông môn khác cũng không có kẻ yếu.
Hắn Luyện Thần trung kỳ, có thể xem là tạm ổn trong số các đệ tử nơi này, nhưng mà tùy tiện gặp phải một tiền bối thì sẽ không phải là đối thủ.
Mà có Hồng Vũ Diệp ở cùng, rất nhiều chuyện đều sẽ thuận tiện hơn.
"Nói là hai ngày, nhưng mà đã qua hơn hai mươi ngày."
Giang Hạo có chút để ý.
Dùng sức mạnh cảm giác, phát hiện ở cửa chỉ có linh khí mà hắn bày ra lúc trước.
Hắn đang do dự có nên đi vào hay không.
"Đợi thêm hai ngày nữa xem thế nào."
---
Lúc chờ đợi, Giang Hạo chỉ có thể ngồi dưới quán trọ.
Nghe một chút xem tin đồn có thay đổi gì hay không.
"Theo ta thấy, tốt xấu gì thì chúng ta cũng có quyền hiểu rõ tình hình, nhưng mà Minh Nguyệt Tông một câu đều không nói, chuyện này khiến cho chúng ta không có có lòng tin.
Minh Nguyệt Tông là Tiên môn, chúng ta vốn nên nên tin tưởng, một chút tin đồn mà thôi, không tính là gì. Chẳng lẽ chúng ta không tin Minh Nguyệt Tông mà đi tin tin đồn?
Nhưng mà Minh Nguyệt Tông lại không nói câu nào, ta có chút lo lắng, tốt xấu gì cũng nên nói rõ với chúng ta một chứ.
Các vị đạo hữu nói có đúng hay không?"
"Vị đạo hữu này nói có lý, ta cũng đang đợi Minh Nguyệt Tông đánh tan mấy tin đồn kia, nhưng mà lại không có chút tiếng động nào."
Giang Hạo quay đầu nhìn về phía thanh niên nói chuyện, hắn đầu tiên là bày tỏ không tin lời đồn, phía sau còn nói rõ Minh Nguyệt Tông không phản bác khiến cho hắn lo lắng.
Nhìn như đang nói chuyện vì Minh Nguyệt Tông, nhưng mà lại khiến cho người ta giảm bớt sự tin tưởng vào Minh Nguyệt Tông.
Hơn nữa…
"Thoạt nhìn là Kim Đan sơ kỳ, trên thực tế ta lại không thể nhìn thấu tu vi của hắn."
Lúc này đối phương có chút tức giận, đứng lên nói câu "Không nói nữa, ta đi nghe ngóng xem xem tình huống như thế nào." Sau đó, hắn liền đi ra ngoài.
"Giám định."
---
Bên ngoài Tinh Nguyệt Thành.
Trong một sơn động.
Mấy người bắt đầu tụ tập.
"Tin đồn đã ùn ùn kéo đến, cho dù là Minh Nguyệt Tông cũng không chịu nổi tin đồn kiểu này, lòng người bất ổn, Thiên Đạo Trúc Cơ muốn thành công sẽ vô cùng khó khăn."
Có người truyền ra tiếng cười.
"Như này còn chưa đủ, chờ đến lúc đại hội luận đạo, lúc đệ tử Trúc Cơ kia xuất hiện, lại để cho người ta phát ra tiếng nghi vấn, như vậy Minh Nguyệt Tông há có thể hoàn thành Thiên Đạo Trúc Cơ?" Giọng nói này mang theo một chút già nua.
"Như này còn chưa đủ, người của Vạn Vật Chung Yên đã đưa Địa Cực Phệ Tâm Châu tới, đến lúc đó Địa Cực Phệ Tâm Châu làm nhiễu loạn khí vận, một nhóc con sắp Trúc Cơ, tuyệt đối sẽ không chịu nổi."
"Người Thánh Đạo đang nhìn chằm chằm vào tiểu gia hỏa kia, lần này cho dù Minh Nguyệt Tông giữ được tiểu gia hỏa kia thì cũng không giữ được Thiên Đạo Trúc Cơ."
Thiên Đạo Trúc Cơ muốn thành công là chuyện cực kỳ khó khăn, bất kỳ một chi tiết nào xuất hiện gợn sóng cũng dễ dàng mang đến thất bại.
"Đúng rồi, Lữ Tuyền đâu? Làm sao còn chưa tới?"
"Hắn đi vào bên trong thành truyền bá tin nhảm."
"Hắn đi làm loại chuyện này sao?"
"Được rồi, vẫn nên rời đi trước đi, phòng ngừa hắn xảy ra chuyện ảnh hưởng đến chúng ta."
Sau khi mấy người đạt thành nhận thức chung, một nam tử uống rượu đi đến, cười nói:
"Không tiếp tục nói chuyện nữa sao? Chúng ta mới nghe được một chút."
Mấy người chấn kinh, lập tức nói: "Trốn."
Mà trong lúc bọn hắn đang muốn trốn thoát, hang núi bỗng sụp đổ, trên không trung xuất hiện một thân ảnh, trên người hắn có ánh sáng bao quanh:
"Trốn cái gì? Tất cả mọi người đều là bạn, ngồi xuống tâm sự đi, con người ta rất thích kết giao bạn bè."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận