Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 288: Chỉ Có Tự Cứu

Chương 288: Chỉ Có Tự Cứu
Ánh sáng mặt trời từ trên cao chiếu xuống, gió nhẹ chậm rãi thổi qua.
Trong không khí hình như có từng hơi lạnh.
Nhưng không có ảnh hưởng gì.
Lúc này, có một nữ tử đẩy xe đẩy tới Đoạn Tình nhai.
Bọn họ đi tương đối bí mật, không để cho bất kỳ người nào biết.
Vì an toàn, cũng để thuận tiện.
Lúc này, nam tử với sắc mặt tái nhợt ngồi trên xe lăn chính là Bạch Dạ đòi ra ngoài, hắn cầm một miếng ngọc trong tay. Đây là bảo vật dùng để ổn định vết thương của hắn.
Rời khỏi ngọc này, cơ thể hắn sẽ bắt đầu chuyển biến xấu.
Với tình hình của hắn hiện nay lại thấy được, có lẽ phải mất một năm mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Nhưng không ai biết người kia sẽ âm thầm ra tay vào lúc nào.
Thậm chí có thể là bất cứ lúc nào.
"Sư huynh, thật sự có thể nhìn ra được cái gì sao?" Liên Cầm tiên tử nghi ngờ nói.
Lúc này, bọn họ đi tới bên con sông, chỉ cần đi dọc theo con sông là có thể đến nơi ở của Giang Hạo.
Bạch Dạ lắc đầu, khẽ nói:
"Xem trước đã."
"Vậy tại sao không chờ hắn trở về lại tới xem?" Liên Cầm không hiểu.
"Không giống nhau, phải nhìn toàn diện, phải quan sát cả lúc có người và không có người." Bạch Dạ bình thản nói:
"Có vài lúc, có người ở đó trái lại không có cách nào nhìn thấy được."
"Nếu quả thật có liên quan, sư huynh này định làm sao?" Liên Cầm tiên tử hơi lo lắng nói.
"Không biết." Bạch Dạ lắc đầu, thất thần nhìn con sông rất lâu, mới chậm rãi mở miệng:
"Xem trước đã."
Lát sau.
Bọn họ nhìn thấy một sân viện phía xa. Lúc này, sân viện được trận pháp bao trùm.
Đó không phải là trận pháp mạnh mẽ gì, chỉ là trận pháp có thể che đậy khí tức cùng với tập trung linh khí.
Trận pháp xảo diệu nhưng không đủ để nói rõ điều gì.
Vẫn phải tới xem.
"Chúng ta cần phải đi vào không?" Liên Cầm tiên tử đẩy xe lăn hỏi.
"Không cần, đứng ở cửa xem qua là được." Bạch Dạ nói.
Liên Cầm tiên tử đáp một tiếng, nhanh chóng đẩy xe về phía trước.
Đến cửa viện, nàng dừng lại, thuận tiện tìm góc độ tốt để cho Bạch Dạ quan sát bên trong.
Xuất phát từ tò mò, nàng cũng nhìn vào trong sân.
"Trước đây, ta từng tới chỗ này. Nhìn kỹ, ngoài một ít linh dược thì chẳng có gì đặc biệt."
Keng!
Trên mặt đất đột ngột truyền đến âm thanh trong trẻo.
Liên Cầm tiên tử cúi đầu nhìn xuống, phát hiện là miếng ngọc rơi xuống đất, đập vào trên tảng đá.
Điều này làm nàng cực kỳ bất ngờ, sư huynh làm sao có thể không cẩn thận như vậy?
Chẳng qua khi nàng quay đầu nhìn về phía sư huynh Bạch Dạ, lại đột nhiên ngây người.
Vẻ dung dung của sư huynh đã thay đổi.
Hắn nhìn chằm chằm vào trong viện, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt bình tĩnh đã bị sự khủng hoảng thay thế, cơ thể còn không ngừng run rẩy, giống như nhìn thấy thứ gì khủng khiếp.
Liên Cầm tiên tử nhìn theo hướng sư huynh nhìn, thấy một bụi cây giống, chỉ là linh dược bình thường mà.
"Sư… sư huynh?" Nàng sợ hãi kêu lên.
Lúc này, Bạch Dạ ngồi ở trên xe lăn, hai tay ôm lấy mặt, giọng nói đầy chấn động:
"Vì sao, vì sao không nói cho ta biết?
Vì sao chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho ta biết?
Vì sao không ai trong các ngươi nói cho ta biết chuyện này. Nếu có người nói cho ta biết, ta đã không đến mức đi về phía tuyệt lộ."
"Sư huynh, sư huynh làm sao vậy?" Liên Cầm tiên tử không hiểu nguyên nhân.
Rốt cuộc sư huynh đang nói gì vậy?
"Thiên Hương Đạo Hoa." Bạch Dạ cúi đầu hoảng sợ nói:
"Là Thiên Hương Đạo Hoa, tuyệt đối là Thiên Hương Đạo Hoa. Ta từng nhìn thấy ghi chép ở liên quan ở trong một di tích.
Hắn lại có thể trồng ra thần vật như vậy."
Bạch Dạ quay đầu, nhìn về phía Liên Cầm tiên tử nói:
"Ngươi biết điều này có ý nghĩa thế nào với Thiên Âm tông không?
Có nghĩa là, hắn là người của Bạch trưởng lão hoặc chưởng giáo."
Liên Cầm tiên tử nghe vậy, trong đầu cảm giác như có sét đánh giữa trời quang.
Chưởng giáo...
Ở trong Thiên Âm tông, chỉ cần là người sống đủ lâu, đều biết đến sự đáng sợ của chưởng giáo.
Dưới bóng người này chính là thây phơi khắp nơi.
Đắc tội chưởng giáo không khác nào chết.
"Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?"
"Tự cứu, ta cần phải tự cứu. Phải nghĩ cách tự cứu trước lần phong linh tiếp theo."
Bạch Dạ nằm mơ cũng không ngờ được, mình có một ngày bởi vì một việc nhỏ lại tự tay đẩy mình về phía vòng xoáy chết chóc.
Nhất là mấy năm vẫn không tự biết.
Dẫn đến tình thế nghiêm trọng.
Ban đầu, đối phương chỉ phá giải trận pháp, không định gây thêm rắc rối.
Hắn lại khiêu khích hết lần này tới lần khác, cuối cùng đối phương mới bắt đầu phản kích.
Tiếp tục như vậy nữa, hắn chắc chắn sẽ chết ở Bách Cốt Lâm.
Không người nào có thể cứu được hắn.
Chỉ có tự cứu.
...
Phía nam.
Bên bờ biển.
Một nữ tử mặc áo choàng màu xám lẫn trong đám đông, cố gắng rời khỏi chỗ này.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện nữ tử này trông thanh tú, gương mặt tinh xảo.
Là một mỹ nữ hiếm thấy.
Lúc này, vẻ mặt nàng mệt mỏi.
"Phía nam còn chỗ nào có thể cho ta trốn được? Tuy Minh Nguyệt tông có ảnh hưởng lớn, nhưng lần này bọn họ tuyệt đối sẽ không gióng trống khua chiêng ra tay.
Như vậy, chưa chắc có thể ảnh hưởng đến bên này."
"Đáng giận, không ngờ bọn họ ở hải ngoại cũng có năng lực mạnh như vậy."
"Phía nam, ta phải đi đâu đây? Ta không thể tới Tiên môn, bọn họ nhất định sẽ bị Minh Nguyệt tông ảnh hưởng."
"Thiên Thánh giáo? Bọn họ quá mức điên cuồng, ta không có cách nào gia nhập.
Quỷ Ảnh tông? Bọn họ quá mức tàn nhẫn, ta đi vào chắc chắn sẽ bị ngược đãi trước."
Nàng lại suy nghĩ tới mấy Ma môn, trước sau vẫn không thỏa mãn.
Rơi vào đường cùng, nàng bắt đầu lấy sách ra lật xem.
Quá nhỏ không được, quá vặn vẹo cũng không được.
Cuối cùng, nàng nhìn thấy một cái tên cực hiếm thấy.
"Thiên Âm tông?"
"Ta nhớ đây là môn phái nhỏ nhị, tam lưu, tuy nhiên mấy năm gần đây phát triển nhanh chóng, đã có thể sánh ngang với Phong Lôi tông, Huyền Thiên tông.
Tông môn này ngoại trừ hành vi không e ngại gì, hình như không có vấn đề gì khác.
Như vậy, ta có thể trốn vào thử.
Hơn nữa, Ma môn không gì kiêng kỵ, với tu vi của ta, sau khi đi vào chỉ cần giết chết những kẻ trong tông môn nhìn trộm ta, lại có thể đứng vững. Cho dù bọn họ biết trên người ta có bí mật, cũng sẽ tạm thời không ra tay."
"Quyết định là Thiên Âm tông đi."
Nữ tử nghĩ xong, cất quyển sách, bắt đầu đi về hướng Thiên Âm tông.
...
"Sắp muốn đi vào Nhân Nguyên trận rồi, các ngươi đã nghĩ xong chỗ muốn đi chưa?
Tùy tiện rời khỏi khu vực thích hợp với mình, sẽ dễ dàng gặp phải nguy hiểm đấy."
Trong thông đạo, Cố Thành nhắc nhở.
Giang Hạo đi sau cùng, hắn đã xác định khu vực từ lâu.
Đó chính là vị trí Trúc Cơ.
Có lẽ Thi Giới có vô số cơ duyên, nhưng hắn đều không cần.
Chỉ cần có thể ở bên kia yên tâm đào quặng và trồng linh dược.
Hắn có thể từ bỏ bất kỳ cơ duyên nào.
Hiện tại, hắn không thiếu gì.
Truyền thừa, công pháp, thuật pháp, thần thông, pháp bảo.
Bất kể là cái gì, hắn đều có.
Vậy hắn không cần phải mạo hiểm, yên tâm tìm một chỗ trồng cây là được rồi.
Khu mỏ quặng có thể gặp không thể cầu, có đương nhiên tốt, không có thì thuận theo tự nhiên.
Nói chung, hắn là Nguyên Thần, ở khu vực Trúc Cơ sẽ an toàn hơn.
Những khu vực khác, đừng nói là Nguyên Thần, Luyện Thần cũng có.
Không chừng còn có Phản Hư.
Nguyên Thần nhỏ bé qua đó, không phải là chịu chết sao?
Lúc này, Giang Hạo cảm giác mình giống như bước vào trong bầu trời sao vô tận, trời có nhật nguyệt, đất có sơn hà, ở trong có sẵn vô số cơ duyên tạo hóa.
"Được rồi, Tam Nguyên Trận đã xuất hiện.
Sau khi bước vào Nhân Nguyên Trận, chúng ta sẽ phải tách ra. Các ngươi tự lựa chọn điểm dừng chân đi." Cố Thành nhắc nhở.
"Phải nhớ kỹ chi tiết trận pháp, cũng phải nhớ kỹ biến hóa, đề phòng xảy ra vấn đề." Thanh Du nhắc nhở thêm.
Sau khi Giang Hạo và Mục Khởi cám ơn, bốn người tách ra.
Mục Khởi và Thanh Du tiên tử cùng một cảnh giới, nhưng lại không chỉ có một khu vực liên quan, cho nên bọn họ cũng chia ra hành động.
Khu vực Trúc Cơ chỉ có Huyết Triều Lâm, cũng không cần lựa chọn nữa.
Trong chốc lát.
Giang Hạo biến mất ở trong Nhân Nguyên Trận.
Trong nháy mắt, trận pháp che phủ toàn thân hắn. Hắn vừa chọn xong điểm dừng chân, đột nhiên cảm giác được một sự triệu hoán.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận