Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 199: Trở Về Lại Gặp Nữ Ma Đầu

Chương 199: Trở Về Lại Gặp Nữ Ma Đầu
Giang Hạo nhìn con thỏ bị nắm chặt, rất tò mò, vì sao nó đều có thể nhiều lần phát hiện ra mình tới trước tiên?
"Giang sư huynh?" Trình Sầu mới kiểm tra xong tình trạng vết thương của Sở Xuyên.
Giang Hạo nhìn hắn gật đầu, lại hỏi thăm con thỏ:
"Ngươi đã đưa đồ cho Sở Xuyên chưa?"
"Ta đưa rồi." Con thỏ vừa ăn cà rốt vừa nói.
"Ngươi có trông coi linh dược trong vườn không?" Giang Hạo lại hỏi.
"Chủ nhân yên tâm, bằng hữu trên đường đều biết Thỏ Gia là Đại yêu tương lai, mỗi bông hoa mỗi thân cây sẽ cho Thỏ Gia một phần thể diện..."
"Nói tiếng người."
"Đều tốt cả."
Giang Hạo gật đầu, lại nhìn kỹ con thỏ, phát hiện nó đã là Trúc Cơ hậu kỳ.
Tốc độ thăng cấp đúng là nhanh thật.
"Chủ nhân, ngài xem cái này đi." Con thỏ lấy ra cái vòng, chỉ vào một chỗ trên đó nói:
"Nó lại bị nứt ra rồi, sắp không thể dùng được nữa rồi.
Bao giờ mới đi mua một cái khác?"
Giang Hạo nhìn nó với vẻ mặt không thay đổi, sau đó lấy ra cái vòng Kim Đan sơ kỳ ném qua, nói:
"Cái này à?"
Con thỏ nhận được cái vòng, mắt sáng rực lên, nhảy nhót têrn đầu của Tiểu Li nghịch cái vòng, sau đó đeo lên trên cổ thay cho cái vòng cũ:
"Chủ nhân, ngài nhìn ta có giống Đại yêu không?"
"Ta không nuôi Đại yêu, ngươi nói ngươi có giống sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Không giống, bằng hữu trên đường đều biết Thỏ Gia ta là một con thỏ." Con thỏ nghiêm trang nói.
Giang Hạo không để ý tới con thỏ nữa, nhìn về phía Tiểu Li.
Tiểu Li hơi sợ hãi, kéo con thỏ xuống, chắn ở trên mặt nói:
"Sở sư đệ bảo ta ra tay."
"Tu vi gì?" Giang Hạo không quá để ý tới chuyện Sở Xuyên đã bị thương nặng.
"Luyện Khí tầng hai." Tiểu Li đáp lại.
"Còn gây sự trong nhà ăn không?" Giang Hạo lại hỏi.
"Không." Tiểu Li vội vàng thả con thỏ xuống, trả lời.
Giang Hạo gật đầu:
"Mấy ngày này, ngươi nâng cao tu vi, ta sẽ bảo Trình Sầu đưa ngươi trở lại."
Tiểu Li nghe vậy thì hưng phấn nhảy dựng lên, kéo con thỏ xoay vòng tròn.
Cuối cùng, nàng có chút không được tự nhiên nhìn Giang Hạo, ấp úng nói:
"Sư huynh, ta... ta có thể có cái này không?"
Nàng vừa nói vừa chỉ vào cái vòng của con thỏ.
Giang Hạo nhìn đối phương, cuối cùng nói:
"Không thể."
Một con rồng đang yên đang lành, đòi cái vòng của sủng vật làm gì?
Không sợ mất mặt sao?
Tiểu Li cúi đầu với vẻ mặt mất mát.
Nhìn thấy đối phương như vậy, trong lòng Giang Hạo thầm thở dài nói:
"Lần sau, ta sẽ chọn thứ khác cho ngươi."
Tiểu Li đang mất mát, nghe vậy lại nhảy dựng lên.
Con thỏ cũng rất hưng phấn, tất cả mọi người có đồ, cùng vui mừng.
Nhìn hai người, Giang Hạo không thể không than thở, không quản việc nhà không biết củi gạo dầu muối đắt.
Thật ra, hắn ít nhiều cũng cảm giác mình có phần xen vào việc của người khác, nếu ngay từ đầu không quan tâm, có thể sẽ không cần phiền phức như vậy.
Bây giờ, hắn chỉ hy vọng sớm ngày phóng sinh một con thỏ với một con rồng này.
Sau đó, Giang Hạo lại hỏi Trình Sầu về một vài tình hình gần đây.
Căn cứ theo như lời Trình Sầu nói, nhu cầu linh dược trong ba tháng này quả thật tăng lên.
Linh Dược viên khác cũng xuất hiện một vài vấn đề, chỉ có điều vấn đề không lớn.
Bên phía bọn họ có hơi mệt, nhưng vẫn theo lời Giang Hạo nói, không tăng thêm người.
Cũng may, nhu cầu số lượng không nhiều như vậy, bọn họ có thể chịu được áp lực này.
"Bận rộn không thêm người, các đệ tử nội môn khác có đồng ý không?" Giang Hạo hỏi.
Nhu cầu linh dược lớn, khả năng lớn là vì Ma Quật và Thiên Thánh giáo.
"Lúc đó, Hàn Minh sư huynh trông coi Linh Dược viên. Ta nói đây là chuyện Giang sư huynh căn dặn, Hàn Minh sư huynh mới không nói gì nữa, thuận tiện chống lại áp lực do người khác gây ra.
Cuối cùng lập công nhỏ, cũng cho ta một ít đan dược." Trình Sầu nói đúng sự thật.
Giang Hạo thấy buồn cười, Hàn Minh đúng là một người kỳ quái.
Trước mắt lại thấy được, chỉ cần ép nặng hắn, hắn sẽ không gây ra sóng gió gì.
Một khi không ép được hắn, còn không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Có lẽ hắn sẽ tiếp tục khiêu chiến với người khác.
"Gần đây đang rảnh rỗi à?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy." Trình Sầu gật đầu.
Sau đó, Giang Hạo bảo Trình Sầu đưa Sở Xuyên trở về.
Tiểu Li lại kích động muốn đi ăn cơm, hỏi Giang Hạo có muốn đi cùng không.
Giang Hạo từ chối, hắn muốn về sân xem thử.
Con thỏ cũng trở lại theo.
Trong chốc lát.
Giang Hạo đứng ở cửa viện, đã nhìn thấy bên Thiên Hương Đạo Hoa có hai bọt khí màu xanh lam.
Đúng là lâu ngày không gặp.
【 Tu vi +1】
【 Khí huyết +1】
Hắn đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lát, xác định gần đây tông môn không có chuyện gì gấp cần hắn làm.
Chắc hẳn có thể yên tĩnh một thời gian.
Nhân lúc này, hắn phải cố gắng tăng thực lực lên.
Lúc này, hắn bước nhanh tới bên Bàn Đào Thụ, thuận tiện liếc mắt bảng điều khiển.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Hai mươi ba 】
【 Tu vi: Nguyên Thần sơ kỳ 】
【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy 】
【 Khí huyết: 10/100 (có thể tu luyện)】
【 Tu vi: 9/100 (không thể tu luyện)】
【 Thần thông: 1/3 (không thể thu được)】
【 Hoàng Kim truyền thuyết: 1/2 (không thể thu được)】
Hơn ba tháng, khí huyết và tu vi gần như không tiến triển.
Sau khi trở về, hắn có thể ổn định nâng cao.
Cứ năm ngày sẽ được một điểm, một tháng ít nhất sáu điểm.
Hơn một năm là có thể thăng cấp, như vậy đã rất nhanh rồi.
Ở tu chân giới, hơn một năm không tính là lâu.
"Trước mắt, tu vi ngang với Liễu Tinh Thần. Không biết là hắn thăng cấp trước hay là ta thăng cấp trước."
Nếu là người khác, Giang Hạo sẽ cảm thấy nhất định là mình.
Nhưng Liễu Tinh Thần không bình thường, bản thân không chỉ là thiên tài, tình trạng thân thể càng khác hẳn với người bình thường.
Đâu có người bình thường nào có thể nuốt thần hồn của đại năng đoạt xá?
Tàn hồn Chân Long, đại vu viễn cổ đều là trò chơi của hắn trong lúc rảnh rỗi.
Vừa về tới sân, con thỏ đã leo đến trước Thiên Hương Đạo Hoa.
Nó suýt nữa đi tới ôm, chỉ là vừa muốn rụt tay về, trước mắt nó đã tối sầm, cuối cùng mất đi ý thức.
Giang Hạo vẫn đang kiểm tra Bàn Đào Thụ, chợt nghe phía sau có tiếng động, vừa định quay đầu lại thì thấy trước mắt có một bóng trắng rơi xuống.
Là con thỏ mặt mũi xưng vù, bị treo ở trên nhánh cây, chưa rõ sống chết thế nào.
Giang Hạo: "... ."
Cảnh tượng quen thuộc này chỉ có thể nói rõ một vấn đề.
Hồng Vũ Diệp tới.
Quả nhiên, mùi thơm thoang thoảng phả tới.
Mùi thơm quen thuộc.
Người chưa thấy đã nghe thấy tiếng trước.
"Mị thuật luyện thế nào rồi?"
Giọng nói thanh thúy dễ nghe giống như tiếng chim hót trong rừng, khiến người vui vẻ thoải mái.
Chỉ là giọng nói này ẩn chứa ý cười kèm theo sự đùa cợt.
Giang Hạo quay đầu lại, thấy người tới mặc váy tiên đỏ trắng, làn da mịn như ngọc, toàn thân được ánh sáng của lực lượng pháp thần tôn lên, gương mặt lộ ra vẻ đùa cợt.
Tập trung nhìn vào sẽ thấy xinh đẹp tuyệt vời.
Lúc này, ánh sáng của lực lượng pháp thần thu lại, Giang Hạo mới hoàn hồn:
"Ra mắt tiền bối."
Chuyện mị thuật không hề nhắc tới một chữ nào.
Vì lần trước bị Hồng Vũ Diệp bắt gặp, đến nay hắn không mở loại sách này ra nữa.
Hồng Vũ Diệp cười khẽ, ngồi ở trên chiếc ghế gỗ:
"Ta nhớ ngươi vẫn có Thiên Thanh Hồng."
"Có." Giang Hạo đáp xong, bắt đầu pha trà.
Mùi lá trà thơm ngát bay ra, Hồng Vũ Diệp không vội, chỉ bình tĩnh chờ đợi.
Chờ Giang Hạo pha trà xong, rót cho nàng một chén, lúc này mới mở miệng hỏi:
"Ngươi mang theo thứ gì từ Ma Quật ra?"
"Sao tiền bối lại nói vậy?" Giang Hạo cũng rót cho mình chén trà, cung kính nói:
"Vãn bối chưa từng mang đồ gì ra."
Hồng Vũ Diệp đưa tay nâng chén trà lên, hớp một miếng, sau đó mới ngước mắt liếc nhìn về phía người trước mặt, trên mặt có vẻ nghi ngờ:
"Ngươi nói, là con thỏ của ngươi giống ngươi, hay ngươi giống con thỏ của ngươi?"
Giang Hạo im lặng không nói gì.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận