Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1062: Cơ Duyên Hỗn Loạn

Chương 1062: Cơ Duyên Hỗn Loạn
Sau khi cầm được linh thạch, Giang Hạo liền biến mất tại chỗ.
Mười hai vạn linh thạch, cộng với việc bán những món đồ còn lại, vừa vặn có hai mươi lăm vạn.
Còn về Tả Đạo Minh.
Ba năm sau lại đi tìm đối phương là được.
Cuốc chim có Sơn Hải Ấn Ký, muốn tìm được cũng không khó.
Nếu có người có thể làm mất ấn ký của hắn, điều này nói rõ người này không thể địch lại.
Đến lúc đó lại xem tình huống sau.
Đồng thời hắn cũng không tính là thua thiệt, có dị hỏa, muốn đổi một chiếc cuốc chim tương tự cũng không quá khó.
Nếu không thể lấy lại thì thôi vậy, có thể dùng Dị hỏa đổi một cái mới.
Chính là hơi rườm rà một chút.
Có lẽ chất lượng sẽ bị thua thiệt một chút.
Đương nhiên, so với mười hai vạn linh thạch hiện tại, những hao tổn này cũng không tính là gì.
Chờ hắn hoàn toàn biến mất, nam tử trung niên mới thở phào một cái.
Hắn chỉ sợ đối phương động thủ với hắn.
Phải biết, hắn vừa rồi còn nói người có cuốc chim nhất định là người lãng phí.
Hiện tại đối phương trực tiếp lấy ra, không phải nói bản thân vừa rồi đang mắng đối phương hay sao?
May mà vị tiền bối này đại nhân không chấp tiểu nhân.
Nếu không thì đời này của hắn chấm dứt rồi.
Tả Đạo Minh nhìn Giang Hạo biến mất, có thể cảm nhận được thực lực đối phương thâm bất khả trắc. Mà cuốc chim trong tay hắn cũng không phải bình thường.
"Không để lại bất cứ phương thức liên hệ gì, hắn có thể tìm thấy chúng ta hay không?" Tiên tử bên cạnh dò hỏi.
"Thực lực của tiền bối không bình thường, trên cuốc chim này nhất định có lưu ấn ký. Điều ta lo lắng chính là ba năm sau ta có còn nữa hay không." Tả Đạo Minh thở dài.
Tiên tử do dự một chút rồi nói:
"Có giao dịch này, chính là kết thiện duyên cùng tiền bối, có lẽ tương lai sẽ có một ngày thiện duyên này sẽ xuất hiện hiệu quả."
"Cũng đúng." Tả Đạo Minh gật đầu.
Hắn nắm cuốc chim thật chặt, không biết thế nào, không muốn buông ra.
Như là khát vọng nội tâm.
---
Thâm Hải.
Trong một hòn đảo bị nước bao trùm, Tự Bạch ngồi xếp bằng.
Qua một lúc, một nữ tử đi đến.
"Tự đạo hữu cảm thấy như thế nào?" Nữ tử hỏi.
"Trạng thái không tệ." Tự Bạch ôn hòa mở miệng.
Khí tức hắn nội liễm, trong lúc vô hình mang đến cho người ta một loại cảm giác bàng bạc, như là một người khổng lồ đứng thẳng giữa đại địa.
"Mỗi lần nhìn thấy đạo hữu đều có chút không thể tưởng tượng nổi, như vậy rồi mà ngươi còn chưa thành tiên." Tiên tử không khỏi cảm khái.
Nàng mặc một bộ váy màu xanh đậm, đứng thẳng trong nước, giống như hòa vào thuỷ vực.
"Cơ duyên chưa tới." Tự Bạch cười nói.
"Đạo hữu có đáp án chưa?" Tiên tử hỏi.
"Bản thân tự thành tiên và nhờ người khác thành tiên không khác nhau quá lớn, chỉ xem bản thân mình nghĩ như thế nào. Nếu như tiên tử cảm thấy lớn, vậy thì là lớn. Nếu như tiên tử cảm thấy không có gì khác nhau, đó chính là không có gì khác nhau. Tiên lộ cũng không phải là phần cuối, mà là giai đoạn mới của trường sinh cửu thị." Tự Bạch chậm rãi mở miệng.
"Đạo hữu cảm thấy ta có thể thành tiên không?" Trong mắt tiên tử nhiều thêm một vòng phiền muộn.
Tự Bạch nhìn qua đối phương, cũng không trả lời.
Tiên tử cũng không hỏi, nàng đã nghe được đáp án. Nàng khẽ thở dài một cái, nhìn về phương xa:
"Đạo hữu gần đây muốn làm gì?"
"Ta đã hỏi tông môn một số vấn đề, có lẽ có thể giúp được tiên tử." Tự Bạch ngẩng đầu, cười nói: "Đáp án cũng sắp tới rồi."
Hai người yên tĩnh chờ đợi.
Sau một lát, một tinh quang tới từ trời cao, rơi xuống trên người Tự Bạch.
"Tới rồi." Hắn cười nói:
"Xem ra là một tin tức tốt."
"Tin tức tốt?" Tiên tử áo lam có chút chờ mong.
"Ta hỏi thăm về chuyện Thập Nhị Thiên Vương thành tiên, vị sư thúc kia tính ra ba quẻ." Tự Bạch chậm rãi mở miệng:
"Quả thứ nhất, không có bất kỳ hi vọng gì. Quẻ thứ hai, quẻ tượng thay đổi, xuất hiện mơ hồ. Quẻ thứ ba, cơ duyên hỗn loạn."
"Hỗn loạn?" Nữ tử nghi hoặc.
"Hỗn loạn chính là có hi vọng, nhưng mà bọn hắn cũng không chắc có phải mỗi lần Thập Nhị Thiên Vương thành tiên thì cơ duyên đều là như thế hay không." Tự Bạch tìm từ chốc lát rồi nói:
"Uyên Hải xuất hiện dị biến, cơ duyên Thập Nhị Thiên Vương thành tiên vốn đã bắt đầu. Cơ duyên này dường như sẽ kéo dài thật lâu. Mà phía dưới cơ duyên vẫn có thể nhìn ra sự thất bại, nói rõ kiếp nạn khi thành tiên. Nhưng theo thời gian chuyển dời, cơ duyên hỗn loạn. Nếu như trước đây không phải như vậy, đó chính là hi vọng mới xuất hiện."
"Có thể biết được phương hướng hỗn loạn không?" Nữ tử hỏi.
Tự Bạch lắc đầu: "Tạm thời không cách nào xác định."
Nữ tử gật đầu: "Cũng đủ rồi."
Đúng là đủ rồi, có lẽ trước đó nàng thấy tương lai là một đống sương mù, như vậy hiện tại ít nhất đã có thể nhìn thấy hình dáng.
Còn về việc có thể thấy rõ hay không thì không biết được.
"Tiên tử còn muốn thử không?" Tự Bạch hỏi.
"Đương nhiên muốn thử một chút." Nữ tử gật đầu:
"Cơ duyên đã xuất hiện, không thử một chút thì sao có thể biết được chứ. Mặt khác, nếu Vạn Vật Chung Yên có tin tức gì thì ta sẽ thông báo ngươi. Tin tức liên quan tới Cổ Lão Chi Địa cần thông qua Vạn Vật Chung Yên mới có thể biết được. Nhân vật quan trọng và có tầm ảnh hưởng của bọn hắn chắc là sắp xuất hiện. Theo ta được biết, hình như có liên quan tới Đại Thiên Thần Tông. Bọn hắn những năm này hợp tác có chút nhiều."
---
Đầu tháng mười một.
Lúc Giang Hạo mở mắt ra, tử khí lưu chuyển trong đôi mắt.
Trong mi tâm có hai ngọn núi một lớn một nhỏ. Ẩn trong đó có lực lượng trấn áp, như là lực lượng uy hiếp tứ phương.
Sau đó, tử khí tiêu tán.
Ấn ký giữa mi tâm cũng chậm rãi giảm đi.
"Thành công, không nghĩ tới lại mạnh như vậy."
Sau khi núi biến thành hai tòa, mọi cử động của hắn đều có khí tức trấn áp.
Bản thân giống như là một tòa núi lớn.
Nếu để cho Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn gia trì ở trên người, loại nặng nề này sẽ càng thêm khoa trương.
Tương tự như sự cao lớn nặng nề từng thấy ở trên người Tự Bạch.
"Càng trở nên mạnh hơn, càng cảm thấy Tự Bạch của Minh Nguyệt Tông đáng sợ."
Thiên tài của Tiên tông quả nhiên không phải bình thường.
Giang Hạo cũng không nghĩ nhiều, mà là lấy Công Đức Đỉnh ra, bắt đầu thực hiện Sơn Hải Ấn Ký.
Lần này, tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, vang dội hơn trước đó rất nhiều.
Tháng mười một trôi qua rất nhanh.
Giang Hạo gần như không hề rời khỏi sân nhà, dù là việc quản lý linh dược đều bị hắn để sang một bên, chỉ có mau chóng khôi phục tu vi mới là chuyện quan trọng nhất.
Chỉ là bên trong quá trình, hắn hình như cảm nhận được bên ngoài tông môn có lực lượng dao động, có cường giả đọ sức.
Bởi vì thời điểm then chốt không thể phân tâm, hắn cũng không có để ý.
Đầu tháng mười hai.
Lực lượng Vũ Hóa hậu kỳ bắn ra từ trong thân thể Giang Hạo.
Lúc này, hắn mới dừng Sơn Hải Ấn Ký lại.
Một tháng khôi phục một cảnh giới.
Đã rất nhanh rồi.
Nhưng mà muốn khôi phục lại Vũ Hóa viên mãn cũng không dễ dàng.
Ít nhất phải hai tháng.
Hắn đi đến trước cửa sân, nhìn về phía phương xa.
"Không biết là người nào tới."
Hắn còn nhớ rõ khí tức trước đó.
Lâu như vậy đều vô sự, có lẽ không phải cường địch đột kích.
Nếu không thì tông môn sẽ không an tĩnh như thế.
Sau khi tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa, Giang Hạo liền đi đến Linh Dược Viên. Hắn dự định hỏi thăm một chút.
Ngoài ra, hắn còn phải trả linh thạch cho Nhiệm Vụ Đườngả.
Kiểm tra trữ vật pháp bảo, phát hiện còn lại sáu trăm chín mươi tám linh thạch.
"Hình như không trả nổi."
Giang Hạo cười khổ, cũng không có để ý.
Trên người hắn còn có Thiên Thanh Hồng.
Một tiền có thể bán hơn chín ngàn, không đến mức thiếu linh thạch.
Tại Linh Dược Viên, Giang Hạo hỏi thăm Trình Sầu một chút.
Nhưng mà đối phương cũng không rõ tình huống bên ngoài. Trong lúc nhất thời, Giang Hạo nhớ tới Liễu Tinh Thần.
Nếu như là hắn thì chắc là có thể biết được tình huống.
"Đã hơn mấy tháng rồi, không biết tình huống của Liễu sư huynh như thế nào."
Lần trước giám định chỉ còn lại bốn chín ngày.
Hiện nay xem ra, trạng thái của đối phương cũng không tốt hơn hắn là bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận