Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 940: Bị Nữ Ma Đầu Đánh Còn Phải Cảm Ơn Nữ Ma Đầu

Chương 940: Bị Nữ Ma Đầu Đánh Còn Phải Cảm Ơn Nữ Ma Đầu
Giang Hạo đứng lên, có chút bất đắc dĩ. Hắn không rõ Hồng Vũ Diệp tại sao lại muốn động thủ.
Nhưng mà lâu rồi không thấy đối phương động thủ, trong lúc nhất thời hắn đã sắp quên loại khí tức mênh mông kia. Cho dù mình tấn thăng như thế nào, loại khí tức mênh mông kia cũng chưa từng thay đổi. Xem ra khoảng cách giữa mình và đối phương vẫn là xa không thể chạm. Đến tột cùng là cần gì cảnh giới mới có thể dựa gần đối phương?
Sau đó, Giang Hạo vận chuyển lực lượng, tiếp tục khôi phục, chỉ là hắn lại lập tức nhăn mày. Hắn phát hiện ảnh hưởng mà Cửu U mang tới đã biến mất. Chuyện này…
"Đa tạ tiền bối." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói.
Hắn cảm giác có chút vi diệu, rõ ràng bị đối phương công kích, vẫn còn phải cúi đầu nói cảm ơn.
Hồng Vũ Diệp thì nhìn hắn với vẻ mặt hứng thú, sau đó mới mở miệng:
"Lấy Cửu U ra nhìn xem."
Giang Hạo biết đối phương nói đến Cửu U bị tách ra.
Mà lấy ra thì sẽ bị giải phong ấn.
Bởi vì Thiên Cực Ách Vận Châu ở bên cạnh, Cửu U vốn có chút hư ảo lập tức nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, sợ động một cái sẽ bị chú ý tới. Phong ấn hay không căn bản không quan trọng.
Giang Hạo nhìn Cửu U, cảm giác đây thật sự là tồn tại khiến cho Nhân Hoàng phát động đại chiến saoi? Cảm giác quá mất mặt.
Hồng Vũ Diệp nhìn mấy lần, liền để Giang Hạo gọi Tiểu Li tới.
Hắn ném phù đưa tin ra.
Hồi lâu sau, Tiểu Li thăm dò đi tới trong sân, dáng vẻ chột dạ, dường như rất lo lắng sẽ bị mắng. Bởi vì sư huynh chưa bao giờ gọi nàng như này, đột nhiên gọi tới khẳng định là có chuyện, tám phần không phải là chuyện tốt.
"Sư huynh, sư tỷ?" Tiểu Li thử kêu một tiếng.
"Tiến vào đi." Hồng Vũ Diệp lại cười nói.
Nhìn thấy sư tỷ cười, Tiểu Li nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng đi vào bên cạnh bàn, sau đó tìm tìm trên người, lấy ra hai quả táo trắng rồi đưa cho mỗi người một quả.
Giang Hạo nhìn táo trắng, xoa xoa rồi đặt lên miệng, có chút chua.
"Sư huynh tìm ta làm gì?" Tiểu Li thấy Giang Hạo ăn đồ thì hỏi.
"Nhìn." Giang Hạo chỉ chỉ Cửu U.
"Tiểu Uông?" Tiểu Li xích lại gần, chọc chọc nó, phát hiện không nhúc nhích.
"Sư huynh, Tiểu Uông có phải là chết rồi hay không?" Tiểu Li tò mò hỏi.
Giang Hạo cất hạt châu vào. Cửu U động, nhưng mà vẫn vô cùng e ngại Tiểu Li.
"Sống, Tiểu Uông còn nhớ ta không?" Tiểu Li chọc chọc Cửu U, hỏi.
Sau đó, nàng bắt đầu bảo nó ngồi xuống, đứng lên. Đáng tiếc nó căn bản không nghe lời. Tiểu Li có chút thất vọng.
"Cho ngươi nuôi." Hồng Vũ Diệp nói.
Tiểu Li vô cùng cao hứng, hiện tại ít nhất có thể đụng vào đối phương, trước đó chỉ có thể ở trong hạt châu. Giang Hạo thuận tiện đem Thương Uyên Long Châu cho Tiểu Li.
Còn về bản thể của Cửu U, hắn giữ lại ở trên người mình, có thể để Cửu U tách ra trở về bất cứ lúc nào.
Thừa dịp nhàn rỗi, Giang Hạo nói đến trận so tài của tông.
Dù sao cũng là nghe một vị tiền bối giảng đạo, hắn bảo Tiểu Li phải nghiêm túc lắng nghe. Nếu như mà ngủ thiếp đi thì sẽ dễ dàng đắc tội với người khác.

Hải ngoại.
Mộc Long Ngọc đã quay về hải ngoại.
Lúc này, mười một Thiên Vương bọn hắn gặp mặt trong thủy vực.
Vùng nước này có mười hai trụ nước, bên trên trụ có vương vị của một phương. Lúc này, trên vương vị của mười một cây trụ đều có người ngồi.
Mộc Long Ngọc ở trong đó.
"Hải La vẫn không trở lại?" Một giọng nữ truyền ra, mang theo một loại lạnh nhạt.
"Ừm, hắn cũng không có khả năng trở về." Mộc Long Ngọc mở miệng nói.
"Vậy phải làm sao?" Một vị tráng hán hỏi.
"Các ngươi thật sự cảm thấy Thập Nhị Thiên Vương hiện tại có thể thành tiên sao?" Đào Mộc Tú Thiên Vương nhìn đám người, hỏi.
Những người khác trầm mặc.
Bởi vì loại tiên duyên này không chỉ xuất hiện một lần, nhưng mà trong lịch sử hải vực Thập Nhị Thiên Vương đều chưa từng thành tiên. Hoặc có thể nói là chưa từng tập thể thành tiên, cũng chưa dùng tới tiên duyên chân chính.
Mặc dù một số Thiên Vương sau này có lý luận thành tiên, nhưng mỗi một người đều là thoát khỏi vị trí Thiên Vương. Nhưng cho dù là vậy thì vẫn rất khó khăn.
Tương tự, trước kia Thập Nhị Thiên Vương chắc chắn đã từng thử cùng nhau thành tiên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không ai thành công.
Có thể nói, dù có cơ duyên lần này, dù Hải La Thiên Vương thật sự tại, bọn hắn cũng rất khó thành tiên.
"Vậy Đào Thiên Vương cảm thấy còn có lựa chọn nào khác sao?" Một giọng nữ thanh thúy truyền đến.
Câu hỏi này khiến cho Đào Mộc Tú trầm mặc. Bởi vì không có lựa chọn nào khác.
"Các ngươi có phát hiện ra chuyện này không? Khí vận của Hải La Thiên Vương có chút bất ổn." Có người hỏi.
"Hắn muốn làm gì?" Nữ tử nhìn tương đối trẻ tuổi hỏi.
"Còn nhớ rõ người phụ nữ rơi xuống Uyên Hải kia không? Các ngươi nói xem liệu Hải La có động tay động chân vào người nàng hay không? Hắn không chịu trở lại, cũng không phải là không muốn trở thành tiên, mà là muốn mượn nhờ người phụ nữ kia để thoát khỏi Thiên Vương, sau đó thành tiên?" Giọng nói trầm thấp của một nam tử vang lên.
Đám người nghe vậy thì có chút ngoài ý muốn. Hải La có thể nghĩ xa như vậy sao?
Mộc Long Ngọc suy tư một lúc rồi nói: "Cảm giác không quá giống, nhưng mà muốn thoát khỏi khí vận Thiên Vương cũng không dễ dàng. Điểm này chúng ta đều biết rõ."
Đúng vậy, muốn thoát khỏi khí vận Thiên Vương còn lâu mới đơn giản như vậy.
"Đúng rồi, các ngươi nghe nói qua Long quật không?" Đào Mộc Tú đột nhiên hỏi.
"Nghe nói qua." Mộc Long Ngọc gật đầu, sau đó lại nói:
"Nghe nói có tin tức ngoài định mức? Đào Thiên Vương tiếp xúc không ít với Thiên Hạ Lâu, chắc là phải biết?"
"Xem ra Mộc Thiên Vương cũng biết." Đào Mộc Tú nhếch mép cười, sau đó lại nói:
"Nghe nói Long quật có một số thứ lợi hại, Vạn Vật Chung Yên cũng muốn nhúng tay, không chỉ như thế, một số cường giả của Vạn Vật Chung Yên cũng muốn mượn nhờ chuyện Long quật thức tỉnh. Còn có người Thánh Đạo nữa, Long quật này không đơn giản."
Sau đó, Thập Nhị Thiên Vương bắt đầu thảo luận.
Chờ thảo luận sắp kết thúc lúc. Mộc Long Ngọc mới mở miệng nói:
"Qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ lại đến Thiên m Tông một chuyến, các ngươi có cần ta truyền lời gì cho Hải La hay không?"
"Mộc Thiên Vương lần này đi vì chuyện gì?" Một nữ Thiên Vương trẻ tuổi hỏi.
"Ta có một con đường khác, có lẽ có thể chỉ điểm cho chúng ta thành tiên." Mộc Long Ngọc cũng không giấu diếm.
"Người nào có thể lợi hại như vậy chứ?" Có người chấn kinh.
Mộc Long Ngọc cũng không trả lời, mà là hỏi một câu:
"Nếu như cần chúng ta trả một cái giá thật lớn, các ngươi có nguyện ý không?"
"Nếu như mình thành tiên thất bại, ta sẽ nguyện ý." Đào Mộc Tú đáp.
Những người khác cũng không mở miệng, còn không cách nào đưa ra quyết định.
Trong lúc nhất thời, mười một Thiên Vương không giao lưu nữa, bọn hắn dần dần biến mất, mười hai trụ cũng dần tán đi.

Thiên Linh tộc.
Bọn hắn ở trên một hòn đảo. Bởi vì bị hải vực ảnh hưởng, một số chuyện làm ăn thuỷ sản bị ảnh hưởng cực lớn. Hiện tại cần phải có người xuất mã giải quyết.
Người trong tộc ra ngoài mấy tháng cũng không có cách nào, mấy trước mấy, một tộc nhân trở về từ bên ngoài, hôm nay mang đến tin tức tốt.
"Nước phía Đông Bộ đã được giải quyết, tin mừng." Có người thông báo cho trong tộc.
Một thanh niên khoảng tầm hai mươi tuổi bị một số người vây xem, có người bội phục có người khinh thường. Mà vẻ mặt của thanh niên này rất bình tĩnh, không quan tâm hơn thua.
Lúc này, một nam tử trung niên đi đến bên hắn.
"Ngươi tên là gì?" Nam tử trung niên hỏi.
"Tiểu bối Đồng Vũ." Người trẻ tuổi đáp.
"Được, ngươi muốn khen thưởng gì?" Nam tử trung niên hỏi.
"Ta hi vọng nếu như trong tộc còn có vấn đề gì thì có thể để cho tiểu bối thử một chút. Ta lần này trở về không muốn cái gì khác, chỉ muốn phân ưu giải nạn cho bộ tộc." Đồng Vũ đáp.
"Ngươi tại sao lại muốn làm như vậy?"
"Vì muốn bài vị của mẹ ta được đặt ở trong từ đường."
"Được." Nam tử trung niên nói nghiêm túc:
"Ta cho ngươi cơ hội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận