Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 277: Lại Tới Uy Hiếp Trang Vu Chân

Chương 277: Lại Tới Uy Hiếp Trang Vu Chân
Tầng năm của Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Giang Hạo đứng ở trước phòng giam thứ nhất.
Hắn nhìn thấy Trang Vu Chân với khí tức yếu ớt, trên người có rất nhiều vết thương.
Nhưng vết thương nặng như vậy vẫn không thể khiến hắn thật sự bị tổn thương.
Vết thương ngoài da chỉ là vết thương ngoài da, không có cách nào tổn thương tới căn bản.
Cốc cốc!
Giang Hạo gõ vào thanh gỗ, khẽ nói:
"Tỉnh không?"
Nghe nói giọng nói, Trang Vu Chân mới mệt mỏi ngước đầu lên, ánh mắt vô thần vừa nhìn thấy bóng dáng của Giang Hạo, đã đầy sức sống.
Hắn nhích lại gần nói:
"Ngươi rốt cuộc đã tới rồi."
"Ta có vài vấn đề muốn tới muốn hỏi ngươi." Giang Hạo thoải mái ngồi xuống, sau đó lấy ra một quyển sách nói:
"Ở đây có ghi lại một vài vấn đề của ta. Bởi vì tư chất của ta ngu dốt, cho nên muốn nhờ ngươi giải đáp giúp ta."
"Tư chất ngu dốt? Giải đáp?" Trang Vu Chân cười nói:
"Ngươi tưởng ta là sư phụ ngươi sao? Bảo ta dạy ngươi tu luyện à?
Ta sẽ dạy sao?"
"Không phải tu luyện mà là trận pháp." Giang Hạo cầm sách lên cho Trang Vu Chân nhìn.
Vừa nhìn thấy trận pháp, Trang Vu Chân nhíu mày, nói với vẻ khó tin:
"Ngươi không cần trận pháp này chứ?"
"Ngươi dạy ta, ta có thể nói cho ngươi biết." Giang Hạo vừa cười vừa nói.
Chuyện hợp tác vốn không phải là bí mật, nói cho hắn biết cũng chẳng sao.
"Là người của Thi Thần tông tìm các ngươi hợp tác?" Trang Vu Chân nói thẳng ra chân tướng.
Sau đó, hắn thoải mái nói:
"Cũng đúng, Thi Giới Hoa sắp nở rồi."
Giang Hạo: "..."
Đối phương không hề bất ngờ, xem ra cũng không trông mong người của Thi Thần tông sẽ đến cứu hắn.
Chỉ là Giang Hạo vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng.
Ma môn không cứu người là chuyện bình thường, nhưng Thi Thần tông nói thế nào cũng là Tiên môn.
Tông môn như vậy sẽ thật sự không cứu đồng môn sao?
Giang Hạo nghĩ tới đây, mở ra giám định.
【 Trang Vu Chân: Trưởng lão truyền công của Thi Thần tông, tu vi bị Vô Pháp Vô Thiên Tháp hấp thu và làm tan rã, còn sót lại lực lượng Nguyên Thần sơ kỳ. Nhìn thấy trận pháp trong tay ngươi, hắn biết người của tông môn tới, đến lúc đó chỉ cần đệ tử của hắn tiếp xúc với người của tông môn, Thi Tâm sẽ được chuyển ra ngoài.
Chỉ cần những người này lấy danh nghĩa tông môn quan sát Thiên Hương Đạo Hoa, như vậy lại có cơ hội thả Thi Tâm ra, lấy được sinh mạng mới. Hiện nay, hắn đang tính toán kéo dài thời gian với ngươi, chỉ cần ngươi không ở bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa, người khác sẽ có cơ hội. 】
Giang Hạo: "..."
Hóa ra còn có chuyện như vậy.
Giang Hạo mỉm cười, nhìn Trang Vu Chân nhẹ nhàng vẫy tay.
Nhìn thấy cái vẫy tay này, vẻ mặt Trang Vu Chân có chút khó coi, hắn có cảm giác bị nhìn thấu.
Quả nhiên, Giang Hạo thả tay xuống, nói với vẻ đáng tiếc:
"Ta quên ngươi không thể qua, như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết một việc. Sau khi ta nói ra, ngươi sẽ rất vui vẻ dạy ta trận pháp."
Lại tới rồi, trong lòng Trang Vu Chân cũng bị ám ảnh.
"Nghe nói..." Giang Hạo tới gần phòng giam, khẽ nói:
"Trước khi người của Thi Thần tông tới, lại có một vị nội ứng Thi Thần tông chết ở bên ngoài tông môn."
Trang Vu Chân nghe vậy, thoáng ngây người.
Hắn trợn trừng đôi mắt như muốn nổi giận.
Giang Hạo thấy vậy, bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó cất quyển sách, định rời đi:
"Xem ra, ngươi không muốn dạy ta, vậy sau này có cơ hội sẽ gặp lại."
Nếu ở đây không được, hắn chỉ có thể trở về, tiếp tục tìm hiểu.
Điều này không khiến hắn bị tổn thất gì, ít nhất lại đả kích Trang Vu Chân một lần.
Làm cho hắn tiếp tục sống trong đau khổ.
"Dạy, ta dạy." Trang Vu Chân lớn tiếng nói.
Dường như rất sợ Giang Hạo rời đi mà không quay đầu lại.
Nhiều lần đều như vậy.
Hơn nữa, lần sau còn dài hơn lần trước. Lần này Giang Hạo rời đi, hắn có lẽ phải chờ mấy năm nữa mới gặp được đối phương.
Cho dù tức giận mấy đi nữa, hắn muốn biết tình hình vẫn phải nhịn.
"Thật làm người ta bất ngờ đấy. Nếu vậy, ngươi muốn dạy cẩn thận hay muốn kéo dài thời gian cũng không sao, dù sao cũng chỉ vô dụng thôi." Giang Hạo cười nói.
Trang Vu Chân: "..."
Hắn biết mình bị nhìn thấu.
Người này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên mới nhận được Thiên Hương Đạo Hoa.
Sau đó, hắn nhận lấy sách của Giang Hạo,
Quan sát một lát, hắn nhíu mày nói:
"Đây chỉ là trận pháp khởi đầu?
Sau này còn không ít, ngươi đã học bao lâu rồi?"
"Mới bắt đầu không bao lâu." Giang Hạo đáp lại.
Trang Vu Chân gật đầu, sau đó nghi ngờ nhìn trận pháp.
Càng nhìn càng nhíu chặt chân mày.
Hắn nhìn về phía Giang Hạo nói:
"Ngươi không có chút cơ sở trận pháp nào à?"
"Không." Giang Hạo lắc đầu.
Nhưng thật ra là có một ít, nhưng không có tác dụng gì.
Trang Vu Chân không có nói thêm gì nữa, bắt đầu chỉ dạy Giang Hạo về trận pháp.
Bởi vì không muốn bị nhìn thấu điều gì, Giang Hạo không mở ra thần thông nữa.
Trang Vu Chân càng dạy, càng kinh ngạc, thiên phú trận pháp của người này cũng quá kém đi?
Giang Hạo không xấu hổ, trận pháp này liên quan đến an nguy sau này của hắn, dù thế nào hắn cũng phải học đàng hoàng.
Tròn một tháng, Giang Hạo cuối cùng đã hiểu rõ trận pháp.
Ban ngày, hắn nhờ Trang Vu Chân giảng dạy, ban đêm mở ra thần thông tìm hiểu.
Vì an toàn, hắn thậm chí bảo Trang Vu Chân mô phỏng ra các trường hợp.
Đề phòng tất cả bất trắc xảy ra.
Để báo đáp, lúc Trang Vu Chân hỏi tình hình cụ thể của đệ tử Thi Thần, Giang Hạo cho ra một câu, bản thể đang lẩn trốn.
Đối phương hình như nhìn thấy được hy vọng.
Giang Hạo cũng không để ý.
Hắn cũng cần nói với bên trưởng lão Bạch Chỉ.
Trang Vu Chân nói ra phương pháp phá giải pháp bảo phong ấn nào đó của hắn, Thiên Âm tông bởi vậy nhận được pháp bảo hoàn chỉnh mạnh mẽ.
Như vậy, Giang Hạo cũng coi như lập công.
Một tháng thường xuyên đến, cũng không đến mức bị tính toán.
Sau này, hắn còn muốn học tập trận pháp mới.
Trung tuần tháng mười.
Giang Hạo đứng ở trong sân. Lúc này, Bàn Đào Thụ đã chín.
Con thỏ thỉnh thoảng sẽ dẫn Tiểu Li qua hái trộm.
Mỗi lần, bọn họ đều làm giống như kẻ trộm vậy.
Con thỏ nói cho Tiểu Li biết, hái đào như vậy càng ngọt hơn.
Tiểu Li biểu thị, thật sự rất ngọt.
Con thỏ quả nhiên không gạt người.
Giang Hạo: "..."
Nhưng hắn trước sau vẫn cảm thấy kỳ lạ. Hắn cảm giác được Bàn Đào Thụ trưởng thành chậm hơn rất nhiều. Sau đó, hắn mở ra giám định.
Hắn nhận được đáp án là, có thể phải chín ba lần mới có khả năng niết bàn.
Nói cách khác, năm nay không có cách nào niết bàn.
Ba năm một lần, vậy sẽ là hoàng kim hay màu tím?
Từ trước mắt lại thấy được, màu tím là thần thông, Truyền Thuyết Hoàng Kim là pháp bảo, Tử Kim Truyền Kỳ là công pháp.
Thật ra hắn càng thích màu tím hơn.
Thần thông có thể sử dụng, vài pháp bảo quá tốt, hắn hầu như không có cơ hội sử dụng.
Tuy nhiên ba năm niết bàn một lần, quả thật cũng đủ thời gian để tích góp linh thạch.
Nhưng bọt khí xuất hiện quá chậm.
Bình thường không ra, cảm giác hơi uổng công.
"Chủ nhân đi thôi, chúng ta tới Linh Dược viên nào." Con thỏ ở bên cạnh giục.
"Sao hôm nay ngươi vội đi như vậy?" Giang Hạo xoay người đi ra khỏi sân, hỏi.
"Hôm nay có người mới đến, ta muốn để bọn họ biết lời nói của ai có tính quyết định trong Linh Dược viên." Con thỏ ngạo nghễ nói:
"Bằng hữu trên đường đều biết, trong khu vực quanh đây, Thỏ Gia mới là người duy nhất."
Giang Hạo cười không nói.
...
Lúc này.
Cố Thành và Thanh Du tiên tử cũng đi tới trước Linh Dược viên.
"Ta hỏi qua rồi, sở dĩ Giang Hạo chiếm một chỉ tiêu là do hắn trồng ra Thi Giới Hoa." Cố Thành nói.
"Hắn trồng ra à? Thật hay giả vậy?" Thanh Du khá kinh ngạc.
"Không biết. Nhưng ta nghe nói hoa nở ở Bạch Nguyệt Hồ, có khả năng nhất định là ý của người quản lý Bạch Nguyệt Hồ." Cố Thành suy nghĩ rất lâu mới nói.
Thanh Du tiên tử nghe vậy, ngạc nhiên: "Sư huynh có ý gì? Người này có liên quan với đại diện chưởng môn Thiên Âm tông à?"
"Khó có thể nói được. Nếu quả thật trồng ra ở Bạch Nguyệt Hồ, đại khái có ba loại khả năng.
Một là Giang Hạo thật sự có năng lực trồng linh dược, chỉ là vừa khéo bị Bạch Nguyệt Hồ lấy ra thử.
Hai là Giang Hạo có liên quan với đại diện chưởng môn.
Ba là Đoạn Tình nhai có liên quan với đại diện chưởng môn.
Loại suy đoán thứ nhất có thể thể hiện ra hắn có tài năng. Loại thứ hai suy đoán thể hiện ra thân phận của hắn không bình thường. Loại thứ ba, chính là có hắn hay không đều được.
Nhưng bất kể là loại nào, chúng ta vẫn phải cố gắng chỉ đạo trận pháp cho hắn." Cố Thành nói.
"Nhưng bất kể là khả năng nào, hiểu biết của hắn về trận thật sự rất bình thường." Thanh Du thở dài, sau đó tò mò nói:
"Sư huynh cảm thấy loại nào có khả năng nhất?"
"Khó có thể nói được. Tuy nhiên các sư huynh, sư tỷ khác cảm thấy loại thứ ba có khả năng nhất.
Nghe nói Giang Hạo không có bối cảnh, trước đó thậm chí còn bị xem là vật hi sinh.
Nhưng mà..."
Nhưng mà, chuyện Phương sư muội chết thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Cố Thành do dự một lúc, thở dài nói:
"Chúng ta vẫn nên tập trung hoàn thành nhiệm vụ, không cần suy nghĩ tới chuyện khác."
Thanh Du gật đầu, nói chung bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã.
Không cần để tâm tới những suy đoán khác.
Hắn chẳng qua chỉ là thực lực Trúc Cơ mà thôi.
Chỉ là nghĩ tới chuyện phải dạy đối phương, nàng cũng cảm thấy đau đầu. Nếu hắn không thể nắm giữ được trận pháp phía trước, phía sau lại càng khó hơn.
Sợ rằng một ngày không đủ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận