Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1390: Chuyện Của Tiền Bối Vẫn Còn Chưa Hoàn Thành, Không Sợ Chết 2

Chương 1390: Chuyện Của Tiền Bối Vẫn Còn Chưa Hoàn Thành, Không Sợ Chết 2
Do dự một chút, hắn nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, nói: "Tiền bối có biện pháp?"
"Tìm ra Quy Khư là được." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
"Quy Khư?" Giang Hạo nhớ là Đan Nguyên tiền bối cũng đang tìm nó.
"Quy Khư là bội đao của Thiên Cực Hoàng Chủ, có lẽ ngươi có thể đi hỏi người ở dưới sông Tử Tịch kia một chút." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, Quy Khư lại có lai lịch như vậy.
Hắn xác thực phải đi xử lý, dù sao cũng là mình thả ra.
Suy tư một lát, Giang Hạo tò mò hỏi: "Hiện tại người người đều biết Tiếu Tam Sinh chết rồi, vãn bối có phải là an toàn rồi hay không?"
"Tiếu Tam Sinh chết rồi, Cổ Kim Thiên lại không chết, Giang Hạo cũng còn sống, mặt khác Tỉnh đã chết rồi sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Tỉnh đã chết rồi sao?
Đúng vậy, nếu như Tỉnh chết thì cũng có thể. Nhưng Tỉnh không thể chết.
Tác dụng của Tỉnh quá lớn, rất nhiều thứ đều phải dựa vào Tỉnh. Mặt khác, người chết là đệ nhất cổ kim, Tiếu Tam Sinh chưa chắc đã chết.
Bây giờ mình còn sống, nhưng dấu vết lưu lại ở bên trong thiên địa đã sớm bị xóa đi theo tử vong trước đó. Dù cho Tiếu Tam Sinh còn sống thì cũng đã không phải là đệ nhất cổ kim Tiếu Tam Sinh nữa.
Nhưng bất kể như thế nào, bây giờ mình xác thực có thể an tâm tiếp tục sống ở bên trong tông môn, tiếp tục tu luyện.
Còn về đại thế, tranh đấu như nào đều không có liên quan gì tới hắn.
Chuyện của Tiểu Li có chút phiền phức, rõ ràng đối phương không có phát hiện ra Cấm Kỵ Chi Long, nhưng vẫn tìm tới. Nghĩ tới đây, Giang Hạo tò mò hỏi một câu: "Ngày đó tiền bối có tới thật sao?"
Hồng Vũ Diệp biết Giang Hạo chỉ là ngày nào.
"Đúng vậy." Nàng gật đầu.
"Vậy tiền bối bị người nào cản trở?" Giang Hạo lại hỏi.
"Tổ Long."Hồng Vũ Diệp trả lời.
Nghe vậy, Giang Hạo có chút khó có thể tin nổi. Tổ Long không phải đã chết rồi sao?
Sau đó Hồng Vũ Diệp lại nói: "Tổ Long Chi Tâm có lực lượng của hắn."
Nghe vậy, Giang Hạo có thể hiểu rõ.
Xem ra, muốn để cho Tiểu Li xuống núi, trước tiên cần phải hủy đi Tổ Long Chi Tâm. Nhất định phải đi làm chuyện này, như thế liền không còn tai hoạ ngầm nữa.
Sau đó, hai người không nói gì, chỉ là uống trà.
Hồi lâu sau, Hồng Vũ Diệp mới nói: "Sống lại một lần nữa, chuyện từng tiếc nuối còn tiếc nuối không?"
Giang Hạo đặt chén trà xuống, nói khẽ:
"Không có chuyện gì tiếc nuối cả, ta đã làm những chuyện có thể làm, có thể buông xuống rồi."
Chân chính buông xuống.
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chậm rãi nói:
"Đời người mà, một tuổi có hương vị của một tuổi, đứng đúng chỗ thì sẽ thấy được phong cảnh, duyên sâu duyên cạn. Đời người ăn một bái mì sẽ ít đi một bát, đời người gặp mặt một lần sẽ ít đi một lần. Đời người chính là phép trừt, ngày tháng sau này cũng không còn dài. Năm đó, nhà ta khóa cửa lại, sau này mở ra lại chính là một câu chuyện xưa khác."
Giang Hạo nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, cười nói:
"Con đường của ta không ở quá khứ, mà là ở tương lai."
Trong nháy mắt giọng nói của Giang Hạo rơi xuống, trong thân thể bắn ra đạo khí vô tận. Đạo khí phun trào, bắt đầu cuốn lên.
Đạo khí vốn nồng đậm bắt đầu xuất hiện hình dạng, có góc cạnh, một bút vẽ xuống.
Hoa văn đại đạo.
Giờ khắc này, khí tức đại đạo bao phủ lấy Giang Hạo, tường vân đại đạo nở rộ ánh sáng.
Nhất niệm nhập Thiên Tiên.
Trong sân, khí tức đại đạo tràn ngập bốn phía, bị các linh dược khác hấp thu, mà bên ngoài lại không có bất kỳ biến hóa nào.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, trong lòng có chút cảm khái.
Mười năm… Từ thành tiên cho đến Thiên Tiên.
---
Tự Bạch đứng trên một ngọn núi, nhìn về phía mặt trời màu lục, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi.
Hiện tại Nam Bộ không khác gì luyện ngục nhân gian.
Vô số người đang điên cuồng trốn đi.
Thiên m Tông vốn đang bị nhòm ngó, lại không có người nào vây quanh. Người người đều muốn chạy trốn khỏi Nam Bộ, tiến về chỗ khác. Bởi vì, mặt trời này sẽ có thể lấy mạng của vô số người.
Hắn cũng không có thoát đi, trên lý thuyết thì hắn có thể bình yên rời đi.
Tu vi của hắn, năng lực, pháp bảo, đều có thể chống đỡ cho hắn nhanh chóng rời đi, thậm chí tông môn cũng sẽ tới tiếp ứng hắn.
Nhưng hắn không thể rời đi.
Chuyện này có một nhân vật cực kỳ mấu chốt, Thiên m Tông, Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo.
Đây là người duy nhất có liên quan tới Tỉnh, tìm được hắn có lẽ sẽ có thể tìm ra hy vọng. Đáng tiếc là đối phương đang bế quan. Hắn không dám xông vào. Dù sao Thiên Cực Ách Vận Châu khả năng còn ở bên trong, một khi xuất hiện biến hóa gì đó liền triệt để xong đời.
Nhưng mà, gần đây hắn nghe nói Giang Hạo đã kết thúc bế quan, chỉ là còn chưa có xuất hiện.
Chờ đối phương xuất hiện, liền có thể đi qua bái phỏng, hi vọng có thể có một ít thu hoạch.
Ngày kế tiếp.
Hắn nghe nói Giang Hạo xuất hiện, đã đi đến Linh Dược viên. Không chần chờ nữa, hắn lập tức đi đến Đoạn Tình Nhai, trực tiếp đi tìm Giang Hạo. Dù sao Giang Hạo có liên quan tới Sở Xuyên, mà Sở Xuyên lại có quan hệ với Sở Tiệp. Lúc trước, hắn cũng từng tới đây vì chuyện này, đương nhiên có thể lấy làm lý do.
Hôm nay Giang Hạo tại Linh Dược Viên, nghe nói Tự Bạch muốn tới thì cực kỳ ngoài ý muốn.
"Sư đệ, ngươi có phải là đã trêu chọc đối phương rồi hay không?" Diệu Thính Liên hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
Sao mình lại trêu chọc đối phương rồi?
Nhưng mà hắn đại khái cũng hiểu được tại sao đối phương lại muốn tới.
Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu bộc phát, không cách nào liên hệ được với Tỉnh, đương nhiên là sẽ đến tìm mình. Đây là chuyện không cách nào ngăn cản.
"Sư đệ, ngươi biết mặt trời màu lục kia là cái gì không?" Diệu Thính Liên nghiêm túc nói: "Đây chính là thứ có thể hủy diệt mọi thứ, nói cách khác thời gian chúng ta còn sống đã không nhiều, cho nên ngươi không cần phải áp chế suy nghĩ trong lòng của mình nữa đâu. Nói cho sư tỷ biết, ngươi coi trọng người nào trong tông môn? Hoặc có thể nói, ngươi thích người nào ở tông môn khác? Nói ra đi, đều đã lúc này rồi, dù sư tỷ có phải liều cái mặt xinh đẹp này thì cũng phải đi làm mối cho ngươi."
Giang Hạo: "…”
Hắn còn tưởng rằng Diệu sư tỷ sẽ nói liều cái gương mặt mo này.
Hắn không có trả lời, yên lặng rời xa.
Diệu Thính Liên tới gần, có chút ngoài ý muốn nói: "Sau khi sư đệ bế quan đã không còn giống trước đó nữa."
Giang Hạo tò mò nhìn sang.
"Chính là không còn vội vàng xao động nữa, cũng không muốn bàn giao lại nhiều chuyện giống như sư phụ nữa." Diệu Thính Liên nói.
Giang Hạo cảm thấy Diệu sư tỷ đúng là một người nhạy cảm.
Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, Diệu Thính Liên lại lập tức nói: "Cho nên tương lai tốt đẹp như thế, chúng ta hẳn là nên tìm đạo lữ để chia sẻ."
Nghe vậy, Giang Hạo nghĩ đến một chút chuyện.
Lúc còn trẻ gặp phải một nữ tử không giống bình thường… Thật ra là có.
Năm mười chín tuổi, mình đã gặp phải người thay đổi cả đời mình, cuộc sống yên tĩnh đã bị phá vỡ như vậy.
Nhưng nếu có người hỏi, dĩ nhiên chính là không có.
Về những chuyện khác, thật ra hắn cũng không biết, cũng không xác định được. Rất nhiều thứ đều không có đơn giản như mình nghĩ.
Giang Hạo lắc đầu, đi tới bên cạnh Mục Khởi, chờ đợi một hồi liền rời đi.
Diệu Thính Liên muốn tiếp tục đi theo, liền bị Mục Khởi kéo lại.
Chỉ cần Giang Hạo đi qua đó, Diệu sư tỷ đều sẽ bị đánh gãy, không cách nào rời khỏi bên người Mục Khởi sư huynh.
Không bao lâu sau, Tự Bạch tới.
Hắn đến, rất nhiều người đều có thể nhìn thấy.
Ôn tồn lễ độ, đứng ở nơi đó lại lộ vẻ vô cùng cao lớn, tựa như người khổng lồ, mang đến cho người ta cảm giác nặng nề.
Giang Hạo gặp gỡ đối phương, lập tức cung kính hành lễ: "Xin ra mắt tiền bối."
Tự Bạch cười lắc đầu:
"Giang đạo hữu còn nhớ Sở Tiệp?"
"Còn nhớ." Giang Hạo gật đầu: "Ta có một vị sư đệ rời đi vào nhiều năm trước, hình như chính là đi tìm nàng."
Tự Bạch chỉ chỉ về phía dòng sông: "Có muốn ra ngoài một chút hay không?"
Tiền bối mời, Giang Hạo đương nhiên không dám từ chối.
Thực lực của Tự Bạch rất mạnh, năng lực chưởng khống linh khí không phải là bình thường.
Bờ sông.
Bọn hắn đi tới.
Sau khi không còn người nào, Tự Bạch mới mở miệng: "Giang đạo hữu cảm thấy mặt trời màu lục kia có khả năng giải quyết không?"
"Vãn bối không biết, chuyện này đã vượt khỏi phạm trù nhận biết của vãn bối." Giang Hạo đáp.
Tự Bạch cũng không thèm để ý: "Vậy ngươi cảm thấy kẻ có được nó, có thể thu hồi nó hay không?"
Giang Hạo biết hắn đang nói đến Tỉnh.
Hắn suy tư một lúc rồi nói:
"Vãn bối không xác định, nhưng cảm thấy người có được nó hẳn là đã gặp phải chuyện gì, nếu không thì sao lại phóng xuất thứ đồ này chứ."
Nghe vậy, Tự Bạch lại nói: "Vậy người này còn… còn đang bận sao?"
"Gặp phải biến cố lớn như thế, vãn bối cảm thấy người nào đều cần thời gian." Giang Hạo đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận