Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1268: Giang Hạo: Sai Rồi, Ta Chân Tiên Sơ Kỳ 2

Chương 1268: Giang Hạo: Sai Rồi, Ta Chân Tiên Sơ Kỳ 2
Nghe vậy, Tiểu Nha sững sờ, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Con gái không còn, bọn hắn còn sống cũng không có ý gì, ta coi như làm một người tốt, giết hết bọn hắn. Chỉ là lúc giết xong mới nhớ tới quên nói cho bọn hắn con gái của bọn họ đã chết. Bọn hắn còn cảm thấy con gái của mình còn sống và đã thành tiên nhân. Thậm chí còn cảm thấy may mắn, cũng may con gái không ở bên cạnh, trốn được một kiếp."
Nói xong, nàng còn nhìn về phía Giang Hạo rồi hỏi một câu: "Ngươi nói xem ta làm có đúng hay không?"
"Không đúng lắm." Giang Hạo lắc đầu.
"Vậy ta nên làm như thế nào?" Tiểu Nha hỏi.
"Ngươi làm thế nào không liên quan gì tới ta, giết cũng đã giết rồi, bọn hắn với ta không thân cũng chẳng quen, ta chỉ là đơn thuần cảm thấy cách làm này không đúng thôi Cũng không yêu cầu ngươi thay đổi."
Giang Hạo lấy ra một cái ghế rồi ngồi xuống, sau đó một thanh đao xuất hiện, bắt đầu dùng khăn lau thân đao.
Tiểu Nha thấy thế thì nở nụ cười: "Ngươi muốn uy hiếp ta?"
Giang Hạo nhướng mày nhìn về phía đối phương: "Vì sao lại nói như vậy?"
"Ngươi vô cớ tìm ta tới, lại nói chuyện Đại Thiên Thần Tông với ta, không phải chính là đang nhắc nhở ta ngươi đã biết lai lịch của ta sao? Nếu biết, ngươi nhất định là muốn thu hoạch được chút gì đó từ trên người ta." Tiểu Nha cười hỏi: "Ta nói có đúng không?"
Giang Hạo nhìn qua đối phương, hỏi: "Vậy ngươi sẽ tiếp nhận uy hiếp của ta sao?"
"Đương nhiên là sẽ không." Ánh mắt Tiểu Nha híp lại, nói:
"Ta đúng là nội ứng, nhưng lại như thế nào? Ngươi đi vạch trần ta sao? Hữu dụng không? Phân lượng của ngươi có thể trực tiếp để Chấp Pháp Phong xuất thủ? Dù là có thể, bọn hắn hiện tại nào có thời giờ để ý đến ngươi. Chờ bọn hắn rảnh tay không biết đã qua bao lâu. Thế nhưng mà ngươi thì sao? Muốn sống ở dưới uy hiếp của ta, chỉ là một Nguyên Thần hậu kỳ mà thôi, ta một tay cũng có thể diệt. Mặt khác, ta nhớ Thiên m Tông không thể giết đồng môn? Ngươi dám giết ta sao?"
"Nội ứng có thể giết." Giang Hạo sửa lừa.
"Nội ứng có thể giết? Vậy thì phải làm thế nào đây?" Trong mắt Tiểu Nha không sợ hãi chút nào: "Nếu ngươi đã biết ta đến từ Đại Thiên Thần Tông thì chắc là phải biết đây chỉ là phân thân Đại Thiên Tinh Thần của ta, mà phân thân tinh thần của ta lại có đến vài chục cái. Ngươi có thể giết được một ta, ta liền có thể đổi một người khác tiến đến. Ngươi có thể tìm ra ta mãi được sao?"
Thân thể nhu nhược của Tiểu Nha đứng ở trước mặt Giang Hạo, trong mắt mang theo ý cười khinh miệt:
"Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, ta đúng là nội ứng, ngươi có thể đi vạch trần ta, thậm chí dùng đao trong tay ngươi chém giết ta. Thế nhưng ngươi sẽ không thể giết chết được ta, hôm nay giết được một ta, ngày mai ta sẽ còn tới. Mặt khác, ngươi đắc tội ta, phân thân của ta cũng sẽ nghĩ biện pháp trả thù ngươi. Ngươi chống đỡ được sự trả thù đến từ bốn phương tám hướng như này sao? Vậy thì ngươi muốn vạch trần ta hay là giết ta đây? Vạch trần ta, ta ngược lại muốn xem xem Chấp Pháp Phong có để ý tới ngươi hay không, sau khi giết ta, lần sau ta sẽ để một Luyện Thần sơ kỳ tới. Ta cũng muốn xem xem ngươi có thể giết chết được ta hay không."
Tiểu Nha nói xong thậm chí còn phá lên cười.
Giang Hạo lau sạch đao trong tay, mặc cho đối phương cười.
Chờ đối phương dừng lại, hắn mới hỏi: "Ngươi gặp qua đao trong số mệnh chưa?"
"Là đao gì?" Tiểu Nha hỏi.
Giang Hạo thu hồi khăn lau rồi đứng lên, quan sát cô bé trước mặt, nói:
"Đao trong số mệnh, một đao kia rất nhanh, không biết phân thân và bản thể của ngươi liệu có chống đỡ được hay không."
"Một đao kia có thể mạnh bao nhiêu? Mạnh hơn thì lại như thế nào?" Tiểu Nha khinh thường nói:
"Một Nguyên Thần hậu kỳ, mấy chiêu kia có tác dụng với ta sao?"
Nghe vậy, Giang Hạo cười nói: "Nguyên Thần hậu kỳ? Xoa mắt một chút rồi hãy nhìn lại ta."
Giọng nói rơi xuống, khí tức trên người Giang Hạo bắt đầu kéo dài.
Nguyên Thần viên mãn, Luyện Thần sơ kỳ, Luyện Thần viên mãn, Phản Hư viên mãn, Vũ Hóa viên mãn, Đăng Tiên đài, Nhân Tiên viên mãn.
Lúc này Giang Hạo bước ra một bước, đi đến trước mặt đối phương, lúc này tu vi hắn dừng lại tại Chân Tiên sơ kỳ. Giọng nói của hắn mang theo ý cười ôn hòa: "Sai rồi, là Chân Tiên sơ kỳ."
Hảh? Tiểu Nha nhìn Giang Hạo gần ngay trước mắt, trong lúc nhất thời quên đi suy nghĩ. Khí tức bàng bạc mênh mông của đối phương ép cho nàng thở không nổi. Thậm chí, nàng cảm giác như đối phương chỉ cần thở thôi cũng đủ khiến cho mình hồn phi phách tán. Dù là lấy lại tinh thần, nàng đều có chút không cách nào suy nghĩ được.
Ý nghĩ đầu tiên chính là truyền tin tức ra ngoài, để bản thể và các phân thân khác biết. Chỉ là sau một khắc, nàng choáng váng.
Truyền, truyền không được.
"Ngươi, ngươi đã làm cái gì?" Lần này, giọng nói của nàng đã mang theo sự run rẩy.
Giang Hạo cũng không để ý tới nàng, mà là giơ đao trong tay lên: "Ngươi muốn thông báo cho bản thể và phân thân? Yên tâm đi, vào lúc đao chém xuống, ta sẽ thông báo cho bọn hắn có người muốn giết bọn hắn. Ngoài ra còn để cho bọn hắn hiểu rõ sự sợ hãi trong lòng người. Tương tự, ta cũng sẽ để ngươi cảm nhận sự tuyệt vọng của bọn hắn một chút."
Giọng nói của Giang Hạo mang theo ý cười, lúc này đao trong tay bị màu đỏ bao trùm, sau đó một đao chém xuống: "Đến xem thanh đao đến từ trong số mệnh này đi."
Hô!
Trong sự hoảng sợ của đối phương, Thiên Đao chém xuống.
Đao đến từ trong số mệnh.
Giờ khắc này, Tiểu Nha cảm thấy tâm thần mình bị một đao kia chiếm cứ, đao lấy một loại phương thức nàng không thể nào hiểu được bắt đầu khuếch tán ra ngoài.
---
Lạc Thành.
Một vị tán tu đột nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt vừa rồi hắn nhận được tin tức, có người muốn trảm hắn.
"Lớn mật." Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó muốn phản kích.
Phốc!
Trước khi hắn kịp hành động, đao đã chém qua. Đối phương trực tiếp ngã xuống đất bỏ mình.
Một bên khác, Thiên Thanh Sơn.
Một vị nữ tử nhìn về phía trước, có chút khó có thể tin nổi, lực lượng bắn ra. Sau đó, nàng lập tức hoảng sợ quay người thoát đi. Nhưng mà còn chưa cách khỏi mặt đất, một đao vô hình kia đã chém xuống.
Trong nháy mắt, Nam Bộ, Đông Bộ, Bắc Bộ, đều có người đứng dậy xoay người bỏ chạy. Đáng tiếc, mặc kệ bọn hắn chạy bao xa, một đao kia đều đúng hạn mà tới.
"Không, đừng có giết ta."
Có người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng mà đao vốn là vô tình, không ngừng chém xuống.
Trong tông môn, không ít người nhìn thấy có một vị đệ tử trẻ tuổi nổi điên gọi bậy. Đám người quay đầu nhìn sang, liền phát hiện hắn đã chết.
Trong một nhà giàu sang, một vị lão gia đứng dậy khóc rống, quỳ xuống đất cầu khẩn, thê thiếp xung quanh đều hoảng sợ, ngay sau đó lão gia chết đi.
U Vân Phủ.
Nam tử vốn đang uống trà bên trong khách sạn thì đột nhiên sững sờ, ngay sau đó bắn ra lực lượng gần tiên: "Làm càn!"
Lực lượng của hắn tập trung ở cùng một chỗ, oanh kích về phía trước. Chỉ là trong nháy mắt, trong mắt của hắn đã bị hoảng sợ thay thế.
Một đao kia chém qua tất cả phòng ngự, rơi vào trong tâm thần hắn. Đau nhức không gì sánh kịp lập tức xông về phía hắn.
Tuyệt vọng, e ngại, sợ hãi khi sắp đối mặt với cái chết khiến hắn nhìn về phía Khâu Cổ Kỳ, vươn tay liều lĩnh rống to: "Tiền bối, cứu ta, cứu ta, van cầu ngươi, cứu ta, ta không muốn chết."
Khâu Cổ Kỳ đang uống trà lập tức đứng lên, nhưng mà có chút không biết làm sao. Bởi vì hắn không cảm nhận được bất kỳ kẻ địch nào. Vào lúc hắn muốn mở miệng hỏi thăm thì nam tử trước mặt đột nhiên hoảng sợ trợn mắt, sau đó ngã xuống đất không dậy nổi.
Người xung quanh đều nhanh chóng rời đi, không dám quan sát quá nhiều chuyện nơi này.
Khâu Cổ Kỳ nhìn nam tử ngã nhoài trên mặt đất nhưng lại không có chút vết thương nào, có chút kinh ngạc."Chết, chết rồi?"
"Tại sao?"
Hắn không thể nào hiểu được tại sao người trước mắt lại chết. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Đối phương vì sao lại đột nhiên xuất thủ, vì sao lại hoảng sợ cầu cứu? Cuối cùng vì sao mà chết?
---
Đoạn Tình Nhai.
Ngoài phòng của Giang Hạo.
m Dương Tử Hoàn đã đóng lại, đao của Giang Hạo vẫn đang ở trước mặt của Tiểu Nha.
Mà lúc này trong mắt Tiểu Nha chính là nỗi hoảng sợ khó có thể tiêu tan. Nàng tận mắt nhìn thấy phân thân và bản thể tử vong, càng cảm nhận được rõ sự tuyệt vọng của bọn hắn.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, trên đời này lại có một đao như vậy.
"Cầu, cầu xin ngươi, đừng có giết ta, ngươi muốn ta làm gì đều được. Ta biết trước đó là ta sai, ta không nên giết đôi vợ chồng kia."
Lúc này, Tiểu Nha không ngừng rơi nước mắt: "Thả ta, ta có thể làm việc cho ngươi, đừng có giết ta, đừng có giết ta."
Toàn thân nàng đang run rẩy.
Giang Hạo nhìn qua nàng, ôn nhu mở miệng: "Ta vẫn thích dáng vẻ kiệt ngạo bất tuần vừa nãy của ngươi hơn."
Dứt lời, Thiên Đao chém xuống.
Sau đó kết thúc một đao kia dưới sự hoảng sợ của đối phương.
"Không, không muốn ~ ta nguyện ý thần phục."
Phốc!
Đao rơi xuống.
Tiểu Nha ngã trên mặt đất, không còn khí tức.
Lần này, Giang Hạo có thể cảm nhận được, đao trong số mệnh đã chém xuống một cách hoàn chỉnh.
Không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận