Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1340: Đã Làm Việc Nghĩa, Tại Sao Lại Muốn Chém Đầu? 2

Chương 1340: Đã Làm Việc Nghĩa, Tại Sao Lại Muốn Chém Đầu? 2
Minh Nguyệt Tông.
Tự Bạch đang đọc sách tại Tàng Kinh Các, thuận tiện lý giải bí cảnh kia một chút.
Bí cảnh lần này có liên quan tới Nhân Hoàng, nhưng chỉ là quan hệ mặt ngoài, chỗ sâu bên trong tựa hồ cũng không phải là do Nhân Hoàng lưu lại.
Nhất là khi nghe nói, Nhân Hoàng lưu lại chữ viết bên ngoài. Nói đồ vật bên trong lưu lại cho người hữu duyên, hắn chỉ là hỗ trợ trấn áp. Nếu là thật sự, đồ ở trong đó chắc là cực kỳ cổ lão.
Nhưng mà tin tức cũng chỉ có như vậy.
"Sư huynh, ngươi vì sao không đi tranh đoạt?" Một vị tiên tử tới tò mò hỏi.
"Có nhiều thứ cũng không quá quan trọng đối với ta." Tự Bạch cười nói.
Sau đó, hắn nhìn tiên tử trước mắt một chút, nói: "Sư muội đột nhiên tìm ta là có việc?"
"Có, Chưởng giáo để ta tới gọi sư huyn qua." Tiên tử áo trắng nói.
Hả?
Tự Bạch nghi hoặc.
Sư phụ không có việc gì thì sẽ không gọi hắn. Hiện tại đột nhiên gọi hắn, chắc là có nhiệm vụ gì đó.
Có liên quan tới Sở sư muội?
Hạo Thiên Tông đau đầu bởi vì Thượng An, Minh Nguyệt Tông cũng đau đầu bởi vì Sở Tiệp. Người trước không nghe lời chơi trò mất tích, người sau cũng không khác là bao. Từ khi ra ngoài lịch luyện cho đến nay, đều chưa từng trở về. Dù đã thành người có đại khí vận thì vẫn ở bên ngoài, chưa từng có suy nghĩ trở về.
Phía dưới đại thế, tông môn cực kì lo lắng, nhưng chính là tìm không thấy người.
Rất khó nắm giữ được thiên cơ của người có đại khí vận, đương nhiên sự che chở của Minh Nguyệt Tông vẫn còn, người tu vi quá mạnh vẫn không gặp được Sở Tiệp sư muội.
Rời khỏi Tàng Thư Các, Tự Bạch liền đi tới đại điện tông môn.
Nếu như là tìm Sở sư muội, vậy hắn muốn đi Tây Bộ một chuyến, cũng không nhất định là không tìm được.
Phía dưới đại thế, Sở Tiệp trở thành người có đại khí vận, chắc là cũng sắp thành tiên. Nếu là trước đó, hai trăm năm có thể thành tiên, hiện nay hơn trăm năm có lẽ là đủ rồi. Nói cách khác, cảnh giới đối phương đã sắp bằng hắn.
"Trường Giang sóng sau đè sóng trước." Tự Bạch cảm khái trong lòng.
Tiến vào đại điện, hắn nhìn về phía người trên cùng, cung kính hành lễ: "Sư tôn."
Lúc này, trong đại điện có một nam tử trẻ tuổi đang uống rượu và ba người bị trói.
Tự Bạch biết một người trong đó.
Du Thiên.
Đây là ba người chuẩn bị bị đưa di.
Qua lâu như vậy, rốt cục cũng muốn đưa đi rồi sao?
Muốn đưa đi chỗ nào?
Hơn nữa, đây không phải là… Tư Trình sư bá sao?
Lúc nhìn thấy đối phương, Tự Bạch liền biết chuyện này không đơn giản, sau đó hắn lại thi lễ với đối phương.
"Đừng hành lễ, dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị lên đường đi, khách sắp tới rồi." Tư Trình đóng nắp hồ lô lại, nói.
"Khách?" Tự Bạch không rõ.
Hạo Nguyệt chân nhân liền nói:
"Những vị khách này tới từ phương xa, hôm nay sẽ đến, vì tiết kiệm thời gian nên chúng ta tụ tập người từ sớm, sắp xếp ngươi và sư bá ngươi cùng nhau đi."
"Là khách từ đâu tới?" Tự Bạch hỏi.
"Đến cổng chờ là có thể biết được, trong lần giao dịch này, sư bá ngươi sẽ ở tông môn của đối phương một năm. Nếu như có thể đạt được thứ chúng ta muốn từ trên người ba người này thì phía sau có thể tiếp tục hợp tác." Hạo Nguyệt đạo nhân cười nói.
Tự Bạch có chút ngoài ý muốn, chỗ nào lại cần sư bá tự mình đi một chuyến. Mặc dù gọi là sư bá, nhưng vị này cũng không phải là sư bá bình thường. Nói một cách tương đối, vị này là lão quái vật của Minh Nguyệt Tông.
"Ngươi coi như là chân chạy cho sư bá ngươi, thuận tiện ra ngoài kiến thức một chút." Hạo Nguyệt đạo nhân nói.
Chốc lát sau.
Tự Bạch mang theo không ít nghi hoặc đi tới trước cổng chính tông môn.
Hắn đứng đợi ở chỗ này. Một lúc sau liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mang theo hai người tới nơi này.
Vừa đến nơi, nam tử trung niên liền cúi đầu cung kính hành lễ: "Thiên m Tông Thành Lưu, cầu kiến Minh Nguyệt Tông."
Thiên m Tông? Tự Bạch nhìn qua đối phương, ít nhiều có chút hiểu rõ, sau đó nói: "Thời gian không nhiều, chúng ta vừa đi đường vừa nói."
Nói xong, áo bào Tự Bạch cuốn lên, cuốn Tư Trình đang uống rượu cùng người mới tới rời đi.
Phong chủ Chấp Pháp Phong còn muốn nói gì đó, nhưng Tự Bạch đã đánh gãy hắn, giọng nói ôn hòa: "Không ngại, từ từ nói, ta biết mục đích của các ngươi, cũng đã chuẩn bị kỹ càng, trên đường đi có thể nói rõ ràng."
Thành Lưu đạo nhân nhìn qua người trước mắt, rốt cuộc hiểu rõ tông môn nhất k]u và Tiên Tông có bao nhiêu chênh lệch. Cho dù là đại tông ở trước mặt Tiên Tông thì cũng đều quá nhỏ bé.
---
U Vân Phủ, tại thành trì nào đó.
Tiểu Li có chút chật vật nhìn xem bốn phía.
Lúc này Lâm Tri, Mộc Ẩn, Băng Tinh, đều có chút chật vật. Bọn hắn có chút luống cuống nhìn xem xung quanh.
Con thỏ đứng ở trên bờ vai Tiểu Li, nói: "Nơi này mặc dù có đồ ăn, nhưng không nhiều."
Cái bụng của Tiểu Li tựa như hang không đáy, rất dễ bị đói, hoàn cảnh bình thường không thể cung ứng nổi.
Bọn hắn ra ngoài để tầm bảo, nhưng lại bị lạc đường, trong tháng tiếp theo bọn hắn không phải tìm đồ ăn thì chính là đang kiếm tiền mua đồ ăn, gần như đã quên mất chuyện tầm bảo.
Mộc Ẩn cảm thấy có thể đi hoá duyên.
Nhưng Tiểu Li bày tỏ vô duyên vô cớ cầm đồ của người khác, sau này đều cần phải trả. Hơn nữa, cuộc sống của những nhà kia cũng không tốt, cho nàng rồi thì sẽ không còn đồ để ăn. Lỡ như bọn hắn quên trả thì lại càng không tốt.
Sau đó, con thỏ lại nói một câu bọn hắn số khổ. Bởi vì nấu cơm trên thân người đều là khổ.
Mấy câu nói đó làm cho Mộc Ẩn trầm mặc. Hắn là một người xuất gia, thật sự quá tham lam rồi sao?
Lâm Tri không nói gì, nhưng nếu có bị đánh thì đều xông lên phía trước nhất.
Con thỏ nhìn về phía thành trì, nói: "Các ngươi đều đã không phải trẻ con nữa, có thể làm việc kiếm tiền. Thỏ gia nhiều bạn bè trên đường, bọn hắn đều sẽ nể mặt của thỏ gia mà giúp đỡ các ngươi. Nhưng các ngươi sớm muộn gì cũng phải đi con đường của mình, nhiệm vụ hôm nay chính là kiếm đơ]jc đủ bạc, lấy được đủ nhiều đồ ăn. Đây là lịch luyện đối với các ngươi."
"Ta cùng Băng Tinh sư tỷ một tổ." Tiểu Li lập tức nói.
Mộc Ẩn nhìn Lâm Tri, cuối cùng chỉ có thể cùng Lâm sư huynh một tổ.
Băng Tinh nhìn xem hết thảy xung quanh, có chút mờ mịt. Nàng chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như vậy. Hoặc có thể nói, nàng một lòng tu luyện, thật ra chưa từng tiếp xúc với quá nhiều thứ, cũng không đầu nhập thể xác tinh thần vào bên trong đó.
Trên đường đi, nàng nhìn thấy rất nhiều đồ vật ly kỳ. Giữa vô thức, nàng dừng lại trước một gian hàng bán trâm cài. Trong nháy mắt, nàng coi trọng một cây trâm có hình con thỏ.
"Đi đi đi, tên ăn mày ở đâu ra vậy." Chủ quán lập tức xua đuổi.
Băng Tinh cũng không thèm để ý tới thái độ của đối phương, chỉ là nhìn ngân lượng của mình một chút, chỉ có một đồng.
"Có gà nướng, Băng Tinh sư tỷ mau nhìn." Tiểu Li bên cạnh lớn tiếng kinh hô.
Băng Tinh lập tức quay đầu nhìn sang, sau đó cùng đi lên. Chỉ là trên đường đi, nàng lại quay đầu nhìn về phía cây trâm, cuối cùng còn có chút không nỡ.
Trong đêm.
Bọn hắn nghỉ ngơi ở trong một miếu hoang ở ngoài thành.
Băng Tinh tìm kiếm củi lửa ở xung quanh.
Lúc nàng tới gần miếu hoang, nghe thấy bọn hắn trò chuyện cái gì đó ở bên trong, dáng vẻ rất cao hứng.
Chẳng qua, khi nàng hướng vào trong, đám người vây quanh đống lửa chợt dừng cuộc nói chuyện lại, không còn giao lưu. Nàng dường như không hợp với đám người này, đã phá vỡ sự hài hòa giữa bọn hắn.
Trong lúc nhất thời, Băng Tinh luống cuống cúi đầu, cuối cùng nói: "Ta, ta lại đi ra tìm một chút củi lửa."
Nàng lập tức buông đống củi xuống, chạy ra bên ngoài.
Chỉ là, nàng vừa mới ra ngoài, bọn hắn lại lần nữa nói chuyện rất là cao hứng.
Trong lúc nhất thời, trong mắt Băng Tinh có một chút ảm đạm.
Tịch mịch, bất lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận