Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1207: Thuật Pháp Hồng Mông Tâm Kinh Thứ Ba 1

Chương 1207: Thuật Pháp Hồng Mông Tâm Kinh Thứ Ba 1
Trở lại trong sân.
Giang Hạo nhìn thần hồn Thánh Chủ và một trăm vạn linh thạch, có chút ngoài ý muốn.
Bốn trăm tám mươi vạn.
Đời này hắn chưa từng giàu có như vậy.
Sau khi thành tiên, tốc độ kiếm linh thạch đúng là quá nhanh, trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ.
Phần lớn tu sĩ của Tu Chân Giới đều quá nghèo, xem như nhặt được trữ vật pháp bảo thì cũng không nhặt được bao nhiêu linh thạch cả, mấy chục vạn là nhiều nhất.
Nhưng mà sau khi thành tiên thì sao?
Một lần chính là mấy trăm vạn linh thạch. Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nội tình của tiên nhân đúng là không bình thường.
Sắc trời dần dần tối xuống.
Sao trời bắt đầu ló ra ở trong những tầng mây, tranh nhau chen lấn muốn thể hiện ánh sáng của mình, để trần thế trông thấy ánh sáng của nó..
Mặt trời đã mất đi ánh sáng, nhưng mà bầu trời đầy sao vẫn có thể chiếu sáng đại địa vô tận.
Giang Hạo nhìn lên bầu trời, trong lòng cực kì bình tĩnh.
Đại đạo giấu tại thiên địa, có một số người một lòng vì ngộ đạo. Bọn họ sẽ lâm vào trong một cái khe, khó tự kiềm chế, không cách nào tự kềm chế.
Ngũ Ma quá mạnh, Giang Hạo cũng muốn một lòng ngộ đạo.
Lỡ như mình chính là thiên tài trong vạn người, ngộ ra được một con đường tươi sáng thì sao? Nhưng mà, hắn cũng không có làm như thế.
Chấp niệm có đôi khi sẽ khiến cho người ta lâm vào vòng xoáy, bị đăm chiêu trong lòng che đậy ánh mắt.
Càng tận lực, càng không cách nào bắt được một tia thời cơ kia.
Cho nên, giờ phút này hắn không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ là nhìn lên bầu trời.
Cho đến khi con thỏ gọi một tiếng "Chủ nhân" phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Giang Hạo lấy lại tinh thần, trong đôi mắt chỉ có sự bình tĩnh.
"Chủ nhân, xảy ra chuyện lớn rồi." Con thỏ nói nghiêm túc.
"Chuyện lớn gì?" Giang Hạo hỏi.
"Đệ tử nhập môn muộn hơn chủ nhân đều đã tìm được giống cái, nếu như chủ nhân lại không tìm thì hùng uy lại nhận chất vấn." Con thỏ nói với vẻ mặt thành thật:
"Là lúc nên tìm hai nữ chủ nhân, để bọn họ kiến thức sự hùng phong của chủ nhân một chút."
Giang Hạo cũng không để ý, chỉ là mở miệng hỏi thăm người bên cạnh: "Gần đây đám người Lâm Tri có chuyện gì không?"
"Sau khi Lâm Tri Kim Đan liền tìm đến thỏ gia, bạn bè trên đường của thỏ gia nhiều, biết hắn muốn che giấu tu vi Kim Đan, liền bảo hắn cứ báo ra tên của thỏ gia. Sau đó, bạn bè trên đường sẽ giúp hắn che đậy tu vi." Con thỏ một mặt kiêu ngạo nói:
"Mộc Ẩn bắt đầu trồng linh dược, đều là bạn bè trên đường nể tình, để hắn lĩnh ngộ Phật pháp cấp độ sâu hơn."
"Tiểu Li thì sao?" Giang Hạo hỏi.
Lâm Tri và Mộc Ẩn coi như bình thường, Tiểu Li thì không nói được rồi.
Mặc dù lúc nhìn thấy ở Linh Dược Viên đang bình thường, nhưng mà có nằm mơ hay không thì không biết được.
"Gần đây thỉnh thoảng sẽ nằm mơ, nhưng mà thấy chủ nhân không có việc gì liền không thèm để ý tới nữa." Con thỏ đáp.
Giang Hạo rũ mắt.
Thế mà còn đang nằm mơ, có liên quan tới đại thế sao?
Giang Hạo không biết được, chuyện về rồng cần đi hỏi Xích Long.
Nhưng bây giờ không phải là lúc, cần chờ một chút.
Những người kia đều là Chân Tiên.
Nếu như là cùng cấp, thực lực của mình coi như là không tệ. Nếu có thể tấn thăng Chân Tiên viên mãn trước đại thế, chắc là không cần khổ chiến để bắt lấy bọn hắn nữa.
Nếu như chỉ có hậu kỳ thì có chút khó khăn.
Nếu như là lĩnh ngộ đối với đạo đầy đủ, mở ra Vô Hối thì không phải là không có hi vọng.
Nếu chỉ là trung kỳ…
Trong lòng Giang Hạo thở dài, trung kỳ không đủ.
Nếu chỉ là trung kỳ thì cần Liễu hoặc là Thánh Chủ trợ giúp. Đây là trường hợp bất đắc dĩ.
Hơn nữa, hắn còn muốn hỏi thăm chuyện Thương Uyên Long Châu, cũng không thể hoàn toàn đạt tới mục đích.
Tăng cao tu vi cực kỳ quan trọng.
"Chủ nhân, đã qua rất nhiều năm rồi, chúng ta lúc nào lại treo lên?" Con thỏ đột nhiên hỏi.
"Treo lên?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Đã qua mấy chục năm rồi, con thỏ còn muốn bị treo.
"Đúng vậy, rất nhiều năm rồi không có treo." Con thỏ có chút chờ mong.
"Tạm thời không treo." Giang Hạo đáp.
"Chủ nhân, treo một chút đi." Con thỏ nắm lấy lỗ tai mình, lấy dây thừng ra.
Giang Hạo nhìn dây thừng, trầm mặc hồi lâu.
Nói đến đây, con thỏ đã đi theo hắn năm mươi năm.
Thời gian trôi qua đúng là nhanh.
Đám người Tiểu Li cũng sắp theo mình năm mươi năm rồi.
"Không biết Sở Xuyên như thế nào rồi." Giang Hạo không khỏi mở miệng.
"Gần đây Sở Xuyên cũng không gửi tin trở về." Con thỏ vừa nói vừa vỗ ngực một cái: "Nhưng mà nếu như hắn ghi nhớ lời dạy bảo của thỏ gia thì nhất định sẽ gặp dữ hóa lành."
Giang Hạo cũng không mở miệng, trước đại thế, hắn cũng không thể tìm tới Sở Xuyên.
Quý tiên tử cũng phải trở lại vị trí của nàng.
Muốn giúp đỡ một chút, cũng tương đối khó.
---
Nam Bộ.
Sa mạc hoang vu.
Một thiếu niên máu me khắp người, bước từng bước chân nặng nề hướng về phía trước. Hắn thở mạnh, máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ khóe miệng, sinh cơ trên người đang dần tán đi.
"Ta sẽ không chết ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không."
Bờ môi đã bị cắn nát, chỉ vì có thể tăng thêm tốc độ.
Lúc này, phía sau là một bầy trùng đang không ngừng xông tới.
"Tiểu tử, trở thành lương thực của ta, ta sẽ để ngươi chết thống khoái một chút." Một giọng nói cười nhạo truyền đến từ bên trong bầy trùng.
Thiếu niên nghe thấy giọng nói cũng không dừng lại, mà là cầm một nắm đất ném lên trên người mình. Chỉ có như này thì mới có thể tạm thời không bị phát hiện.
Nhưng mà đối phương biết phương hướng của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi theo.
"Ta còn muốn tiến về Đông Bộ, còn muốn trở về, còn muốn nở rộ quang mang vô tận. Ta không thể chết ở chỗ này, không có người có thể khiến ta khuất phục."
Lúc này, trên người Sở Xuyên bắn ra lực lượng, bắt đầu kéo lấy thân thể của hắn một đường hướng về phía trước.
Nửa ngày sau, hắn lại lần nữa mất đi lực lượng.
Hắn lúc này đứng trên mặt đất, há miệng thở dốc, hai chân nặng nề tựa như hai ngọn núi lớn, không còn cách nào di động được nữa.
Mà đám trùng phía sau đã tới gần, không còn lối thoát.
Hô!
Phong bạo phun trào.
Vì để không bị phát hiện, Sở Xuyên chủ động nằm xuống, để bão cát che giấu chính mình. Thế nhưng, thân thể đã đến cực hạn. Hắn liếm liếm bờ môi rạn nứt, có chút bất đắc dĩ, miệng thì thào một tiếng.
Giống như tự nói một mình, lại như có chút xấu hổ:
"Thỏ gia, thân thể ta không chịu nổi nữa rồi, bạn bè trên đường của ngươi có ở gần đây hay không? Có thể kéo ta một cái hay không? Kéo một chút là được."
Lúc nói những lời này, đôi mắt Sở Xuyên chậm rãi nhắm lại, thân thể tiêu hao cực hạn đã lâm vào yên lặng.
Không bao lâu nữa, sẽ hoàn toàn ngủ say.
"Thỏ gia…"
Hắn khẽ nhúc nhích bờ môi, gần như không thể nói ra tiếng.
"Hả?"
Một giọng nói mơ hồ xông vào trong tai Sở Xuyên, nhưng mà hắn không cách nào mở mắt ra, cũng không xác định được liệu có phải là ảo giác hay không.
"Công chúa, là hắn?"
"Không nghĩ tới trên đường trở về còn gặp được, nhưng mà dáng vẻ này hình như là sắp xong đời rồi."
"Công chúa muốn giúp hắn? Thế nhưng trận pháp lập tức sẽ khởi động, không còn kịp nữa rồi."
"Không có việc gì, cho hắn một sợi sinh cơ, có thể tiếp tục đi tới hay không thì phải xem bản thân hắn. Ta mười tám tuổi đúng là quá lương thiện."
"Những cường giả Kim Đan kia cũng nói ngài là người lương thiện."
"Phi phi! Điềm xấu."
Sở Xuyên vẫn luôn trôi nổi trong mơ hồ, hắn nghe thấy có người nói chuyện, nhưng không xác định được là ai, cũng không biết đang nói cái gì.
Bất tri bất giác, hắn cảm nhận được trong thân thể xuất hiện một dòng nước ấm, khiến hắn tỉnh táo lại. Sau đó, mệt mỏi trên người đang dần tán đi. Mặc dù thương thế vẫn còn, nhưng trạng thái đã tốt hơn vừa nãy rất nhiều.
Sở Xuyên tỉnh lại, một mặt kinh ngạc.
"Nơi này đều có bạn bè của thỏ gia? Thật sự là bạn bè trên đường đều là bạn."
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng thương thế của mình có thể tự hồi phục. Mỗi lần hắn cần thỏ gia thì bạn bè của thỏ gia đều đến.
Lúc này, hắn không dám lưu lại, lập tức rời đi.
"Tiểu tử ngươi đúng là có thể chạy, nhưng mà có tác dụng gì chứ? Ta chính là cố ý kéo dài như thế đấy, chờ đại thế đến, ta sẽ khôi phục, ngươi chính là lương thực của ta. Thân thể của ngươi đúng là vô cùng mỹ vị." Giọng nói phía sau cười ha hả:
"Mặt khác, ngươi đừng mơ tưởng có thể chạy ra khỏi vùng sa mạc trong mười năm này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận