Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1087: Cái Giá Cho Việc Thiêu Đốt Sinh Mệnh

Chương 1087: Cái Giá Cho Việc Thiêu Đốt Sinh Mệnh
Đám người Mịch Linh Nguyệt đang nói chuyện phiếm. Giọng nói của của bọn hắn cũng không lớn. Nhất là khi Giang Hạo đang tu luyện, bọn hắn lại càng không lớn tiếng.
"Hải La Thiên Vương, vương của ngươi lại đang tu luyện." Mịch Linh Nguyệt nói.
"Không biết có xuất hiện biến hóa gì hay không." Trang Vu Chân nói.
"Sư đệ tu luyện sẽ xuất hiện biến hóa gì?" Đề Đăng đạo nhân tò mò hỏi.
Nhan Thường và Thi Hải lão nhân cũng là nhìn xem.
"Không biết, lần trước chỉ cảm giác rất kỳ quái, hình như lĩnh ngộ được cái gì đó, lần này không biết có như thế hay không." Mịch Linh Nguyệt nói.
Lần trước bọn hắn trơ mắt nhìn khí tức Giang Hạo xuất hiện biến hóa, nhưng không thể biết được chuyện gì xảy ra.
Chỉ là đợi hồi lâu, bọn hắn cũng không nhìn thấy biến hóa mới.
Nhưng Giang Hạo cũng không có dấu vết tỉnh lại.
Ba ngày sau.
Trên người Giang Hạo xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt.
Ánh sáng này vừa xuất hiện, đám người lập tức nhìn lại, đều không biết ánh sáng đại biểu cho cái gì.
Sau đó quang mang lúc sáng lúc tối.
Có yếu kém, có thâm trầm.
Những người khác nhìn không ra cái gì, mà Mịch Linh Nguyệt lại chau mày.
Sau khi ánh sáng sắp biến mất, ánh mắt của nàng trợn to. Nhưng lại có chút suy nghĩ không thấu.
"Tiên tử đã nhìn ra?" Trang Vu Chân hỏi.
"Truyền thừa rèn đúc?" Mịch Linh Nguyệt không dám xác định. Nhưng mà có thể khẳng định là có liên quan tới rèn đúc.
Thi Hải lão nhân cau mày, giờ khắc này hắn cảm giác trên người Giang Hạo được bao phủ một đoàn ánh sáng không cách nào nhìn thấu. Ánh sáng này có khả năng có liên quan tới người ở trong Huyết Trì.
Nhan Thường rũ mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Ánh sáng nhấp nháy hồi lâu.
Bọn hắn phát hiện Giang Hạo đột nhiên mở mắt ra.
Đám người kinh ngạc nhìn chằm chằm.
Lúc này Giang Hạo có vẻ hơi mỏi mệt, hắn nhìn người phía trước, bọn hắn hình như có không ít nghi hoặc.
Hắn không để ý đến bọn hắn mà tiếp tục nhắm mắt, điều trị.
Hắn lúc này cảm giác khí huyết thân thể phun trào, thần hồn củng cố.
Tăng cường với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Tò mò, hắn giám định chính mình.
Vừa giám định, hắn có chút ngây ngẩn cả người.
Kết quả giám định không có sự khác biệt quá lớn so với trước đó. Biến hóa duy nhất chính là, trước đó hai mươi lăm năm, giờ biến thành hai mươi ba năm. Ít đi hai năm.
Hai năm này khiến Giang Hạo cảm giác đau lòng.
Bản thân vốn đã không có bao nhiêu thời gian, đột nhiên lại ít đi.
Hắn vội vàng nhìn xuống Công Đức Đỉnh, phát hiện ánh sáng công đức ảm đạm đi một chút.
Việc rèn đúc hư ảnh trước đó tiêu hao cực lớn công đức.
"Không nghĩ tới ảnh hưởng lại lớn như thế."
Mặc dù hắn trở nên mạnh hơn một chút, thậm chí có khả năng nhờ vào đó cảm ngộ Thiên Cực Chi Pháp. Nhưng cái giá phải trả là thiêu đốt sinh mệnh.
Trước khi thoát khỏi nguy cơ, loại thiêu đốt này quá đắt đỏ.
Đốt không nổi.
Giang Hạo thầm thở dài một tiếng, không nghĩ nhiều nữa.
May mà không có đến mức không thể vãn hồi.
Sau đó, hắn tiếp tục tu luyện, không tiếp tục nghĩ chuyện Công Đức Đỉnh nữa.
Đương nhiên, Công Đức Đỉnh cũng không tiếp tục xuất hiện.
Có lẽ trước đó chỉ là trùng hợp.
Đầu tháng bảy.
Giang Hạo nghe được không ít tin tức.
Phía dưới có không ít người bị hấp thu tu vi, gần như đều là nội ứng và phản đồ.
Ngoài ra, còn có một việc khiến Giang Hạo ngoài ý muốn.
Đó chính là Sư Vĩnh Thông sư huynh cũng bị đưa vào.
Nghe nói là người Vô Pháp Vô Thiên Tháp điều tra, phát hiện đối phương có chút không đúng. Sau đó trực tiếp lừa gạt tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp. Chỉ là, sau khi tiến vào đối phương lại khôi phục bình thường.
Hiện nay còn đang giam giữ.
Giang Hạo kinh ngạc.
Người Vô Pháp Vô Thiên Tháp làm thế nào mà phát hiện? Bởi vì Nghịch Đại Thiên Tinh Thần Pháp của Hải La Thiên Vương?
Như vậy Hồ Nguyệt Tiên hiện tại đang ở trên người nào?
Sau khi ra ngoài hắn phải đi tìm từng người mới đươc, phải để lại trong lòng đối phương một tầng bóng ma.
Thực lực đầy đủ, hắn sẽ khuyên đối phương buông xuống ý nghĩ khống chế bản thân.
Nhiều khi những người này căn bản không nghe mình nói chuyện, nhưng mà tu vi đủ rồi chắc là sẽ có thể thuyết phục đối phương.
Ngày này.
Giang Hạo nghe nói Mộc Long Ngọc tới.
Nhưng mà còn chưa tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Mà hắn cũng có thể rời đi.
"Để sư đệ đợi lâu rồi." Ngân Sa tiên tử cười nói:
"Trong khoảng thời gian này chuyện bắt người tương đối gấp, trước đó sư đệ đi ra ngoài cũng là phiền phức, hiện tại chắc là không có chuyện gì."
"Bắt được rồi sao?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Không có, người Đại Thiên Thần Tông cực kì khó bắt, sư đệ chắc là cũng hiểu. Khắp nơi đều có dấu vết của bọn hắn. Đã dọn dẹp đại khái, chắc là còn thừa lại một chút. Nhưng mà cũng đủ rồi, chỉ là có chút phiền phức." Ngân Sa tiên tử thở dài một tiếng.
Giang Hạo hơi tò mò.
Liền mở miệng hỏi thăm phiền phức là cái gì.
"Ý định ban đầu của chúng ta chính là bắt Phong Hoa đạo nhân, nhưng mà bất tri bất giác, đã bắt được rất nhiều người Đại Thiên Thần Tông, cảm giác trong vô thức đã kết mối thù truyền kiếp với Đại Thiên Thần Tông, rất ảnh hưởng tới hành động tiếp theo." Ngân Sa tiên tử nói.
Thiên m Tông cũng có một chút hoạt động tại hải ngoại. Hiện tại một số người tại hải ngoại cũng không dám lên tiếng. Bên kia là sân nhà Đại Thiên Thần Tông, chỉ cần bị người của bọn hắn phát hiện thì nhất định sẽ bị công kích.
Mối thù truyền kiếp của hai bên không nhỏ.
Giang Hạo trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Đúng là…
Hai phe vốn không có xung đột lợi ích, cũng không biết tại sao, Đại Thiên Thần Tông tới một người Thiên m Tông liền bắt một người.
Hiện tại càng bắt càng nhiều, thậm chí còn có pháp môn nhằm vào Đại Thiên Thần Tông.
Nói không có mối thù truyền kiếp đều không người tin tưởng.
Nhưng đầu nguồn chỉ là Phong Hoa đạo nhân từng nhằm vào Thiên m Tông, Thiên m Tông muốn bắt mà thôi.
Mối thù giữa Thiên m Tông và Phong Hoa đạo nhân khả năng còn thấp hơn mối thù giữa mình và Phong Hoa đạo nhân.
Lại phải đối mặt với toàn bộ Đại Thiên Thần Tông.
Quả nhiên, một khi con người ta phô trương thì mọi chuyện sẽ biến lớn.
Phía bên mình còn không có xu thế biến lớn.
Mặc dù Hồ Nguyệt Tiên có ý tưởng, nhưng còn chưa đến mức không thể không nhằm vào hắn.
Rời đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Giang Hạo quay về Linh Dược Viên.
Hắn hiện tại đã không cần đi quặng mỏ nữa.
Có chút đáng tiếc, nhưng mà có rất nhiều chuyện đang chờ hắn, cũng không bắt buộc nữa.
Hiện tại đi quan sát đệ tử mới nhập môn trước, sau đó tìm tới Mộc Ẩn.
Mộc Long Ngọc đã tới, bản thân phải biết được tình huống của Mộc Ẩn để trò chuyện với đối phương.
Thoáng qua một cái, Trình Sầu liền đi tới.
"Sư huynh, ngươi trở về rồi? Gần đây có một sư đệ tới."
Nghe vậy, Giang Hạo liền mở miệng hỏi: "Sư đệ?"
"Đúng, Trúc Cơ sơ kỳ, vừa đến đã xảy ra tranh chấp với Tiểu Li." Trình Sầu giải thích:
"Hắn đã tới gần một tháng, ngày đầu tiên liền xảy ra tranh chấp với Tiểu Li sư muội, mấy ngày trước vừa mới xuống giường."
"Hắn đoạt đồ của Tiểu Li?" Giang Hạo hỏi.
"Chỉ là cãi nhau đơn thuần." Trình Sầu cúi đầu cẩn thận nói:
"Ngay từ đầu là đang tán gẫu, nói chuyện coi như vui vẻ, chỉ là trò chuyện một hồi không biết làm sao lại rùm beng lên. Vị sư đệ kia nói hắn có cha mẹ, ngươi mới không có cha mẹ. Tiểu Li sư muội nói nàng có A Bà A Công còn có sư huynh, sau đó liền đánh nhau. Thực lực của Tiểu Li sư muội đương nhiên không phải là thứ mà Trúc Cơ khác có thể so sánh được, cho nên…"
Giang Hạo gật đầu, Tiểu Li cũng không phải Trúc Cơ bình thường: "Hắn tên là gì?"
"Mộc Ẩn, là một đệ tử phật gia." Trình Sầu nói.
"Đệ tử Phật gia?" Giang Hạo kinh ngạc.
Mặc dù hắn biết Mộc Long Ngọc có một đứa con trai teenn là Mộc Ẩn, nhưng cũng không biết đối phương bao nhiêu tuổi và lớn lên như thế nào.
Vốn cho rằng bọn họ sẽ giấu hắn đi và bồi dưỡng lớn lên.
Là kiểu đại thiếu gia điển hình.
Nào nghĩ tới lại là một đệ tử Phật gia.
"Hắn đã tốt hơn chưa?" Giang Hạo hỏi?
"Rồi." Trình Sầu trả lời.
"Gọi Tiểu Li tới, đi gặp hắn một chút." Giang Hạo nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận