Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 297: Tầm Thường Như Hạt Bụi

Chương 297: Tầm Thường Như Hạt Bụi
Nghe vậy, Giang Hạo dừng lại.
Hắn nhìn Thượng An Đạo nhân với vẻ cảnh giác.
Hắn bắt đầu câu thông Tử Hoàn dự định ra ngoài trước.
Chờ đến khi động thủ rồi mới câu thông thì sẽ không kịp.
Cần thời gian ba cái hô hấp, sau khi động thủ, đối phương tuyệt đối sẽ không cho hắn.
Nhưng mà…
"Không tốt lắm thì phải?" Thượng An Đạo nhân có chút khó khăn, nói:
"Ta cảm thấy vị đạo hữu này rất tốt."
"Được thôi, tất cả nghe theo ngươi, tha cho hắn. Thượng An, sao ngươi lại tới đây? Có phải là nhớ ta hay không?" Mị Thần mềm nhũn nói.
"Ừm, ta tới cứu ngươi, lần này ta đã chuẩn bị đầy đủ, có thể mang ngươi đi ra." Thượng An Đạo nhân nói.
"Nhưng mà nếu như ta đi ra, nhất định sẽ đi tìm nam nhân khác, ngươi có ăn dấm hay không? Ta có lẽ cũng sẽ thích bọn hắn, thế nhưng ta nhất định sẽ thích Thượng An ngươi hơn." Mị Thần suy nghĩ cẩn thận rồi nói:
"Hay là ngươi vẫn đừng cứu ta ra thì hơn, nếu như ngươi rảnh thì đến thăm ta một chút là được."
"Ta rất khó tiến vào đâu." Thượng An Đạo nhân do dự một chút, nói khẽ:
"Ta sẽ cứu ngươi đi ra, đến lúc đó ngươi muốn làm gì thì làm."
"Thượng An, ta rất thích ngươi." Mị Thần ôm Thượng An Đạo nhân thật chặt:
"Sau khi rời khỏi đây, ta sẽ sinh con trai cho ngươi, lại sinh thêm cho ngươi đứa con gái. Không phải ngươi, ta không muốn."
Giang Hạo: "…"
Hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn đối với phản ứng của Thượng An.
Thế mà không có nghe lời Mị Thần động thủ với hắn.
Chuyện càng làm cho hắn ngoài ý muốn hơn chính là, hắn thế mà lại tầm thường như này.
Muốn có con, còn cần tìm Mị Thần sao?
Tu vi của đối phương cao như vậy, sao lại đến mức này.
Hắn nhìn đều có chút tức giận.
Dù tâm cảnh của hắn luôn bình tĩnh, đều có chút không nhìn nổi Thượng An Đạo nhân bị bắt nạt như thế.
Cuối cùng hắn thở dài một tiếng, bắt đầu tiếp tục đào quáng.
Hắn không thể quản chuyện của người khác được.
Sau đó, bọn hắn rời khỏi chỗ bên này, đi đến những chỗ khác.
Giang Hạo cũng vui vẻ vì được thanh tịnh.
Vẫn là đào quáng thú vị hơn.
【 Tinh thần +1 】
【 Lực lượng +1 】
【 Linh Kiếm +1 】
Mãi đến khí tức nguy hiểm xuất hiện, hắn mới tỉnh lại từ trong thu hoạch.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, ta lại không có cảm giác gì."
Giang Hạo thở dài một tiếng rồi mang theo khoáng thạch đi ra ngoài.
Đến chỗ ngã ba, hắn gặp Thượng An Đạo nhân.
Gương mặt hắn như hoa đào, vẻ mặt mừng rỡ.
"Tiền bối." Giang Hạo cung kính nói.
"Gọi ta Thượng An là được." Thượng An Đạo nhân cười nói.
"Vãn bối Giang Hạo, gặp qua Thượng An tiền bối." Giang Hạo vấn an một lần nữa.
Sau đó hai người đi ra phía ngoài.
Sau khi rời khỏi đây, phát hiện thiếu mất một người.
Nghe Cố Văn nói, Gia Cát Chính rời đi, muốn toàn lực đột phá Kim Đan.
Cho nên chia ít đi một người.
"Vậy thêm ta vào đi, ta cũng đào quáng." Thượng An Đạo nhân dừng một chút rồi tiếp tục nói:
"Chia theo các ngươi là được."
Cố Văn thụ sủng nhược kinh, lập tức nói:
"Như vậy sao được? Tiền bối có tác dụng trấn áp kẻ trộm xung quanh, phải được nhiều hơn chúng ta một phần mới đúng. Các ngươi cảm thấy thế nào?"
Những người khác đương nhiên không có vấn đề gì, Giang Hạo lại có chút không vui.
Nhưng nhìn thấy số khoáng thạch mà Thượng An Đạo nhân mang ra còn nhiều hơn cả hắn, liền không có ý kiến gì nữa.
Đối phương có Mị Thần trợ giúp, có lẽ có thể đào được thứ đáng tiền hơn.
Nửa tháng sau đó, bọn hắn vẫn tiếp tục đào quáng.
Ngay từ đầu Mị Thần cũng không có xuất hiện, nửa đêm về sáng mới bắt đầu xuất hiện.
Chuyện này khiến cho Giang Hạo luôn an tĩnh đào quáng nhăn mày.
"Có phải là cảm thấy bị ta lạnh nhạt rồi hay không? Hiện tại ta có thể đào quáng cùng ngươi, ngươi có muốn khen ta hai câu hay không?" Mị Thần cười nói.
Keng!
Trảm Nguyệt xẹt qua, trực tiếp khiến cho đầu Mị Thần bay lên.
Có Thượng An Đạo nhân ở cùng, hắn mới không thể xuất thủ.
Người không ở đây mà cũng dám tới quấy rầy?
Sau khi Mị Thần tan biến, Giang Hạo tiếp tục đào quáng.
Gần đây tiền lời không tệ, trong ba tuần của tháng này đã có tám bọt khí màu lam.
Phải tìm cơ hội lấy thêm hai bọt khí màu lam nữa.
Sáng sớm, nguy hiểm buông xuống.
Giang Hạo lui ra ngoài.
Lúc này hắn thấy Thượng An Đạo nhân ngồi ở trước linh điền, nhìn dáng vẻ hẳn là mới ra.
"Tiền bối ra sớm như vậy sao?" Giang Hạo hỏi.
"Lúc Tiểu Mị đi tìm ngươi, ta liền ra ngoài." Thượng An nói.
"Tại sao tiền bối lại đồng ý?" Giang Hạo không hiểu.
Nghe vậy, Thượng An Đạo nhân yên lặng.
Hồi lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng mở miệng:
"Ngươi có phải là có chút xem thường ta hay không? Cảm thấy ta bị Tiểu Mị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chuyện tầm thường như vậy mà cũng đồng ý?"
"Không có." Giang Hạo lắc đầu.
Hắn không muốn có xung đột gì với Thượng An Đạo nhân.
"Ngươi có lẽ không hiểu, Tiểu Mị là người duy nhất dùng sự chân thành đến gần ta trên đời này." Thượng An Đạo nhân cúi đầu, có chút tự ti nói:
"Tướng mạo hiện tại của ta cũng không phải là dáng vẻ thực sự. Ta thật ra rất xấu, rất xấu. Ta sinh ra tại một sơn thôn, bởi vì bị độc vật cắn xé, trên người có mùi hôi thối, tướng mạo xấu không thể tả. Sau này bị Vạn Độc Tông mang đi, từ đó mới bắt đầu bước vào tu tiên."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nhưng mà cũng không mở miệng.
Thượng An Đạo nhân hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
"Bởi vì ta trời sinh đã thân cận với độc vật nên tu vi tăng nhanh như gió. Nhưng mà tướng mạo và thân thể của ta đã sớm bị độc vật ăn mòn, khó mà nghịch chuyển. Cho dù tu vi của ta thế nào thì vẫn là như thế. Ta đi tìm những nữ nhân khác, các nàng mặc dù không dám ngỗ nghịch ta.
Nhưng mà lúc đến gần ta, sâu trong ánh mắt đều sẽ có một tia chán ghét. Cho dù giấu sâu thế nào thì ta vẫn có thể phát hiện. Qua nhiều năm như vậy, ta thậm chí không còn dám tới gần người khác phái.
Ta sợ tính cách ta vặn vẹo sẽ dần sát hại từng người các nàng. Tính cách ta đang nghiêng về phương diện này, ta không muốn trở thành người như vậy. Mãi đến khi ta gặp gỡ Tiểu Mị ở đây, trong mắt nàng chỉ có mới lạ, lúc tới gần ta là vui vẻ, là yêu thương.
Ngươi không thể nào hiểu được loại cảm giác này đâu. Loại cảm giác lần WPSOẽ JHVlBuvcrḧ tiên được yêu trong đời. Loại cảm giác này khiến cho ta không thể quên được, khiến cho ta khó mà dứt bỏ.
Ta muốn chiếm hữu Tiểu Mị, dục vọng trong lòng thúc đẩy ta. Ta muốn cướp trước những người khác, vĩnh viễn có được nàng, cho dù phải trả cái giá gì đều cũng sẽ không tiếc.
Ngươi là người bình thường, có lẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được ta."
Giang Hạo yên lặng.
Hắn thuận thế ngồi xuống bên cạnh Thượng An đạo nhân:
"Đúng là không thể nào hiểu được, ta một lòng muốn mạnh lên, không muốn bị tình cảm nữ nhi chi phối."
Thượng An Đạo nhân cười cười, dường như nhìn thấu rất nhiều thứ: "Tu luyện cũng là đang thỏa mãn dục vọng của mình, người tu tiên, ai mà không muốn trường sinh chứ? Chẳng qua là dục vọng của ta lại có chút khác biệt với bọn hắn."
"Nếu như nàng chết rồi, tiền bối sẽ làm gì?" Giang Hạo chợt nhớ tới tên Kim Đan kia của Lạc Hà Tông.
Cho dù chết cũng muốn báo thù vì Vân Nhược sư tỷ.
Thượng An Đạo nhân lắc đầu.
Giang Hạo cũng không nói thêm gì nữa, thật ra hắn cảm thấy có người thích Mị Thần, sẽ nhất định có người muốn giết.
Nàng căn bản không biết cách thu liễm.
Sau đó, Giang Hạo bắt đầu quản lý linh dược.
Hiện tại linh dược càng ngày càng nhiều, nếu như có thể bán ra, hắn có lẽ còn có thể được chia thêm nhiều ngàn.
Còn về khoáng thạch, thì đã được mang đi bán rồi.
Không biết tháng này có thể kiếm được bao nhiêu.
Oanh!
Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang rền.
Ngay sau đó, Cố Văn và Đinh Dư mang theo vết thương chạy về.
"Làm sao thế?" Thượng An Đạo nhân tiến lên hỏi thăm.
"Có Kim Đan xuất hiện, muốn cướp đoạt khoáng thạch của chúng ta." Cố Văn lập tức nói.
Không bao lâu sau, một Kim Đan đuổi đến.
Hắn liếc mắt đã nhìn thấy Thượng An Đạo nhân, sau đó sửng sốt một chút, không chút do dự mà bắt đầu thoát đi.
Thượng An Đạo nhân đưa tay chộp một cái.
Đối phương lập tức mở pháp bảo hộ mệnh ra.
Lực phòng ngực mạnh mẽ lập tức xuất hiện, không gian bắt đầu vặn vẹo.
Hắn muốn truyền tống rời đi.
Ầm!
Sau khi Thượng An bóp nát phòng ngự, đối phương bị dư ba chấn động, miệng phun ra máu tươi rồi tan biến tại chỗ.
Giang Hạo nhướng mày, Thượng An Đạo nhân lưu thủ.
Xem ra là không muốn kết tử thù với đối phương.
Hắn cũng không thèm để ý, sẽ không ai chú ý đến một Trúc Cơ hậu kỳ như mình cả.
Chuyện khiến hắn tương đối để ý là, tiền lời lần này là bao nhiêu.
Chẳng qua là những người khác chưa kịp mở miệng, hắn lại cảm nhận được triệu hoán.
Mãi mãi không dứt…
Sau đó hắn giống như nhìn thấy lối đi, chỉ cần đáp lại, liền có thể đi tới trong nháy mắt.
Giang Hạo: "…"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận