Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1045: Nữ Ma Đầu: Tu Vi Ngươi Trở Nên Mạnh Hơn Rồi

Chương 1045: Nữ Ma Đầu: Tu Vi Ngươi Trở Nên Mạnh Hơn Rồi
Trong sân.
Ánh nắng rơi vào nơi này, một tia tử khí phát ra từ bên trong
Máu trên mặt đất cũng dần bốc hơi.
Lúc này, Giang Hạo suy yếu ngã xuống đất mới đứng dậy.
Hắn lại ngồi xếp bằng.
Nhìn hai tay của mình, phát hiện vừa mới ngã xuống, tay liền bị trầy da.
Chuyện này khiến hắn nhớ tới khi còn bé.
Khi đó bản thân đang chẻ củi, bởi vì thân thể quá yếu, thường xuyên xuất hiện một chút vết thương, nhưng mà đều khôi phục rất nhanh.
Nhưng bản thân hôm nay không chỉ có bị tổn thương nhanh, còn không cách nào khôi phục.
Trong lúc nhất thời, hắn nhớ lại khi còn bé, khi đó mẹ kế kéo hắn tới hậu viện, nói cho hắn biết mỗi người ở nhà đều phải làm việc. Việc của hắn chính là đốn củi.
Sau đó, suy nghĩ lại nhảy tới ngày hắn bị bán, nhìn thấy mẹ nhận tiền rồi quay về trong phòng.
Khi đó, hắn nhìn thấy tiên nhân mua mình nói hai câu liền muốn quay đầu cáo biệt.
Sau đó, thứ hắn thấy chỉ là cửa phòng đóng lại.
Nghĩ tới đây, một loại bi thương không hiểu xuất hiện ở trong lòng hắn.
Hiện nay bản thân hắn sớm đã không còn trách tội ai.
Có lẽ là do người sai, cũng có lẽ là hoàn cảnh sai.
Đi đến tình trạng hôm nay, mình đã rất tận lực.
Hắn không hề từ bỏ, vẫn luôn cố gắng tìm kiếm cơ hội, nhưng mà không như mong muốn, nhân lực có lúc sẽ thiếu thốn.
Giang Hạo ngồi xếp bằng, vận chuyển tử khí, áp chế thân thể tan vỡ, Nguyên Thần ảm đạm.
Vận rủi quấn thân không biết làm thế nào.
Chuyện duy nhất có thể làm chính là dùng thần vật như Thiên Hương Đạo Hoa, Thái Sơ Thiên Đao… áp chế. Thời gian qua rất chậm, lại giống như rất nhanh.
Ngày thứ mười.
Giang Hạo cảm thấy mình như đã đi qua mười cái Xuân Thu, nhưng mà bản thân chỉ còn lại năm mươi ba ngày.
Ngày hôm đó, hắn ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi.
Lực lượng của thân thể giống như bị rút khô.
Không người biết được hắn hiện tại thống khổ như thế nào.
Bởi vì Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, thân thể có một loại cảm giác như vị xé rách.
Mà bởi vì Thiên Cực Mộng Cảnh Châu, Nguyên Thần cũng đang dần bị xé mở.
Giang Hạo nằm rạp trên mặt đất, nhìn Thiên Hương Đạo Hoa trước mắt, cảm giác sinh mệnh của mình thật sự sắp đi đến phần cuối.
Trong lúc nhất thời, hắn không muốn suy nghĩ nhiều nữa.
Hắn chỉ cố gắng đứng dậy, cố gắng duy trì như bình thường.
Tất cả Nguyện Huyết đều bị hắn đem ra để làm dịu thống khổ cho mình.
Đống Nguyện Huyết này chỉ có tác dụng như vậy.
Vào giữa trưa, Trình Sầu tới.
Giang Hạo để hắn tiến vào.
Sau khi tiến vào, Trình Sầu lập tức cảm thấy sợ hãi.
"Sư huynh ngươi?"
Gương mặt tái nhợt kia khiế cho cho người ta nhìn mà kinh hãi.
"Bế quan mang tới, không ngại." Giang Hạo nhẹ giọng trả lời.
"Nhưng mà…" Trình Sầu có chút bận tâm.
Mặc dù sư huynh nói như vậy, nhưng hắn luôn cảm thấy không thích hợp.
"Thỏ gia và Tiểu Li gần đây không biết lại đang mưu đồ bí mật gì, hình như đang chạy khắp nơi." Trình Sầu có chút lo lắng nói.
"Thật sao?" Giang Hạo rũ mắt, nói khẽ:
"Không ngại, bọn hắn biết phân tấc."
Sau đó, Trình Sầu lại nói về chuyện Linh Dược Viên, còn nói có linh dược thượng phẩm, nếu như sư huynh bế quan không tiện thì có thể đưa tới.
Giang Hạo từ chối.
Sau đó, hắn lại giảng giải phương pháp tu luyện cho Trình Sầu.
Bởi vì Luyện Khí Pháp cải biến, Giang Hạo giảng rất cẩn thận.
Chạng vạng tối mới kết thúc.
Lúc rời đi, Trình Sầu vẫn còn có chút lo lắng: "Sư huynh, có chuyện gì ta có thể làm không?"
Giang Hạo suy tư rồi nói:
"Giúp ta mua một phù bút đi."
Qua một canh giờ, phù bút tinh xảo xuất hiện ở trước mặt Giang Hạo.
Giang Hạo cầm bút, có chút cảm khái.
Có lẽ là vì sinh mệnh sắp đi đến điểm cuối cùng, bản thân rõ ràng còn muốn chế phù hơn trước đó.
Mặc dù không có bất cứ tác dụng gì, nhưng chính là muốn chế tác.
Cũng không biết vì cái gì.
Chẳng qua là sau khi Trình Sầu rời đi, hắn thử chế phù, không hề nghi ngờ, thất bại.
Không cách nào vận dụng linh khí, tay cầm bút cũng đang run rẩy.
Làm sao có thể chế phù?
Sau đó, Giang Hạo vận chuyển Hồng Mông Tử Khí, ngẫu nhiên có thể thử chế phù.
Chỉ là chưa từng thành công.
Thời gian năm ngày trôi qua qua rất nhanh, sắc mặt Giang Hạo lại càng tái nhợt.
Tinh thần hắn lúc này rất khó mà tập trung.
Dường như tất cả đang phát triển theo hướng xấu nhất.
Trước mặt ba hạt châu, mọi thứ đều không chịu nổi.
Nhưng mà, điều khiến hắn để ý là, con thỏ đã năm ngày rồi chưa trở về, không biết đi nơi nào.
Ngày thứ sáu.
Cũng chính là ngày thứ mười sáu.
Con thỏ chật vật trở về, nó đứng ở trước mặt Giang Hạo, đưa ra một đóa hoa tản ra sinh cơ to lớn: "Chủ nhân, bạn bè trên đường nói cho ta biết, linh dược này có thể trị bách bệnh. Bạn ben trên đường nói chủ nhân có lẽ cần, chúng ta đã đặc biệt hỏi. Hoa này cũng là bạn bè trên đường, có thể mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất cho chủ nhân."
Nhìn xem một màn này, Giang Hạo trầm mặc. Một chút thời gian sau, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười: "Không có bị bắt được sao?"
Đây chính là thánh dược, Thiên m Tông có, nhưng nhất định không dễ trộm.
"Đều là bạn bè trên đường, đều cho thỏ gia một phần tình mọn." Con thỏ vỗ vỗ ngực, nói.
Giang Hạo tiếp nhận hoa, cũng không nói thêm cái gì.
Chỉ là yên lặng thu vào.
Hoa này không có tác dụng đối với hắn.
Đừng nói bỏ ra, dù là Hải Uẩn Thần Đan đều không có bất kỳ tác dụng gì.
Hắn đã ăn, nhưng mà không có một chút tác dụng nào.
Dưới tam đại hạt châu, bất luận ngoại vật gì đều không có tác dụng.
Ngày thứ mười bảy.
Một thân ảnh màu đỏ xuất hiện ở dưới Bàn Đào Thụ.
Nàng nhìn Giang Hạo.
Giang Hạo cũng nhìn về phía nàng.
Hắn không dám chần chờ, cố gắng đứng dậy thi lễ gặp mặt: "Xin ra mắt tiền bối."
Lúc này, Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, rũ mắt nói:
"Trên người ngươi đúng là xúi quẩy."
"Đúng là có chút xúi quẩy." Giang Hạo nói khẽ.
Giọng nói vừa dứt, lực lượng mênh mông hướng về phía hắn.
Những lực lượng này rơi ở trên người hắn, giống như đang xua tan cái gì đó.
Nhưng mà nó khiến cho tam đại hạt châu phản ứng, trong lúc nhất thời thân thể Giang Hạo càng thêm yếu ớt, yếu đuối.
Trong một chớp mắt, lực lượng mênh mông kia thổi bay cả người Giang Hạo ra ngoài.
Phịch một tiếng.
Hắn ngã vào trên tường.
Phốc!
Giang Hạo lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó, cả người rơi xuống từ trên vách tường.
Trên thân thể xuất hiện rất nhiều vết thương, không ngừng chảy máu.
Nơi xa, Hồng Vũ Diệp đứng ở nơi đó quan sát một màn này.
Nàng không hề có động tác gì, vẻ mặt cũng chưa từng xuất hiện biến hóa.
Giang Hạo cúi đầu, sau đó cố gắng đứng lên, cung kính thi lễ: "Làm khó tiền bối rồi."
Đối phương không có trả lời, chỉ là biến mất.
Giang Hạo nhìn về phía đối phương biến mất, rũ mắt cảm thấy thần kỳ.
Bản thân lại có thể đứng lên.
Thân thể hình như đã tốt hơn hai ngày trước một chút, nhưng vẫn không thể đi ra khỏi sân.
Sau đó, lại mười lăm ngày trôi qua.
Giữa tháng sáu.
Giang Hạo cảm giác thân thể gần như đạt đến cực hạn, hắn thậm chí không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.
Chỉ là vào ngày này, hắn lại lần nữa nhìn thấy thân ảnh màu đỏ.
"Ngươi còn xúi quẩy hơn cả trước đó." Hồng Vũ Diệp ngồi xuống bên cạnh bàn, mở miệng nói.
Giang Hạo gật đầu, lần này hắn ngay cả mở miệng đều có chút khó khăn.
Có lẽ là thấy hắn không nói tiếng nào, mênh mông chi ý lại đánh tới lần nữa.
Lần này nó vẫn khiến cho tam đại hạt châu phản ứng, nhưng mà khí tức mênh mông giống như xuất hiện biến hóa vào thời khắc này.
Giang Hạo không phát hiện được, nhưng mà hắn cũng không bị đánh bay.
Không chỉ có như thế, hắn cảm giác tay chân có khí lực, nói chuyện hình như đã dễ dàng hơn rất nhiều.
"Tu vi ngươi trở nên mạnh hơn rồi?" Hồng Vũ Diệp nhìn hắn, hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo cười khổ gật đầu:
"Có lẽ qua không lâu nữa, vãn bối sẽ là Nguyên Thần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận