Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 956: Không Trở Về Được Nữa Rồi

Chương 956: Không Trở Về Được Nữa Rồi
Dưới ánh trăng, Giang Hạo rơi xuống trong sân.
Hắn quan sát Thiên Hương Đạo Hoa, thật lâu không nói gì.
Năm đó, mình là bởi vì đóa hoa này mà bắt đầu bị cuốn vào các loại chuyện khác nhau. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, người chú ý đến Thiên Hương Đạo Hoa càng ngày càng ít.
Liễu Tinh Thần đã sớm không còn chú ý, ngược lại còn đặt sự chú ý lên trên người hắn. Mà con thỏ được phái tới tìm hoa đã trở thành một thành viên trông coi hoa.
Tình huống của Mính Y sư tỷ thì không rõ, nàng đã lâu rồi không có tới, nhưng mà nàng cũng không phải là một người bình thường. Đừng nhìn tu vi của nàng hiện tại không cao, nhưng giỏi ở tính toán, tiếu lý tàng đao.
Khinh thường nàng, không cẩn thận sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết.
Thời gian không chỉ có thể hòa tan cừu hận của một người, cũng có thể hòa tan mục tiêu của một người. Người chú ý hắn gần như đã không còn.
Chí ít thì người Lạc Hà Tông sẽ không còn nhìn chằm chằm vào hắn nữa.
Mặc dù Thiên Thánh Giáo sẽ còn nhớ thương một chút, nhưng cũng không phải tất yếu. Có thể thuận tiện thì thuận tiện, không thể thì coi như xong.
Xét đến cùng, mặc dù tên của mình còn ở chỗ của bọn hắn, nhưng không được coi trọng, sẽ dần dần bị lãng quên hoàn toàn.
Thân là một nhân vật nhỏ, trừ phi cùng là nhân vật nhỏ thì mới nhất định phải nhìn chằm chằm, nếu không thì sẽ rất ít khi được coi trọng.
Bên phía Đọa Tiên tộc thì khó mà nói được, dù sao đã từng có người nhìn trộm Thiên Cực Ách Vận Châu. Cho nên phiền phức vẫn là không nhỏ.
Thiên Hoan Các đã không còn nhằm vào hắn nữa, dù còn có một số đồng môn bởi vì Vân Nhược sư tỷ mà ghi hận hắn thì cũng đã buông xuống. Dù sao bây giờ hắn đã Kim Đan viên mãn.
Giang Hạo đi đến dưới gốc cây, ngồi xuống cạnh bàn, lấy thư tịch ra và bắt đầu ghi chép nội dung tụ hội.
"Tiết tấu cần chậm lại, quan sát xung quanh thật kỹ, cảm nhận tất cả."
"Chạy ngược chạy xuôi cũng không thể xem nhẹ xung quanh, nếu không căn cơ sẽ bất ổn."
Giang Hạo viết xuống hai câu này phía trên bí thư, chính là muốn nhắc nhở chính mình.
Sau đó, hắn mới bắt đầu viết nội dung.
Đan Nguyên tiền bối cũng chỉ có một nhiệm vụ, chính là có liên quan tới Long tộc.
Đan Nguyên tiền bối đã bắt đầu tìm rồng từ rất lâu trước đó rồi, Liễu và Trương hình như cũng đang tìm. Còn có người của Hạo Thiên Tông nữa, hình như cũng chạy khắp nơi vì tin tức của rồng.
"Luôn cảm giác có rất nhiều người đều đang tìm rồng, không biết là vì sao."
Chính Giang Hạo cũng muốn tìm, nhưng lại không phải bởi vì nguyên nhân nào khác, mà là vì Tiểu Li. Hắn muốn xem xét tình huống của Tiểu Li một chút.
Mặt khác, đó chính là nhiệm vụ của Hồng Vũ Diệp, hỏi ra lai lịch của Thương Uyên Long Châu.
Ngoại trừ nhiệm vụ của Đan Nguyên tiền bối, hiện tại mình cần tiến vào Long quật giúp Trương tiên tử hỏi xem rồng có hiểu rõ về thuật pháp ký ức hay không. Mặt khác chính là chuyện Tinh áp chế Tiên chủng của Đọa Tiên tộc.
Những sự tình này không lớn cũng không nhỏ.
Nhỏ thì có thể tránh người mà tiến hành, lớn thì phải đối mặt với Đại Thiên Thần Tông, Vạn Vật Chung Yên, Thiên Thánh Giáo, Thiên Linh tộc, Đọa Tiên tộc. Mức độ nguy hiểm không thể nói là không cao được.
Chỗ tốt mà hắn có thể đạt được chính là cố gắng đi lau sạch thần vật. Ngoài ra, áp chế Tiên chủng nở rộ sẽ có thể kéo dài đại thế chi tranh như lời Cổ Kim Thiên nói. Loại chuyện này không cách nào tránh khỏi, sớm muộn cũng sẽ tới.
Nhưng Giang Hạo không phải là không muốn đại thế chi tranh tới. Hắn chỉ muốn tranh thủ chút thời gian cho mình mà thôi, để tiện tránh né nguy hiểm.
Sau khi ghi chép lại những chuyện khác, Giang Hạo liền bắt đầu đọc sách. Hắn không còn tu luyện nữa.
Tu vi cũng không tiến bộ được bao nhiêu. Chuyện cần làm hiện tại chính là ổn định tâm thần, để bản thân có thể lý giải lực lượng bây giờ, thành công nắm giữ lực lượng; mà không phải là để lực lượng ảnh hưởng đến hắn.
Tu thân, dưỡng tính, gặp chân ngã.
Trời dần dần sáng lên. Con thỏ còn đang nằm ngáy o o.
Trời tháng tám sáng rất nhanh, ánh sáng chiếu xuống, có vẻ hơi chói mắt.
"Hô!" Con thỏ đột nhiên ngồi dậy.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, hôm nay sao lại đột nhiên dậy rồi?
"Chủ nhân dậy rồi sao?" Con thỏ lau nước miếng rồi đứng lên nói: "Tiểu Li đã tới chưa?"
"Không có." Giang Hạo cầm sách nhìn con thỏ, có chút tò mò:
"Các ngươi dự định làm gì?"
"Tiểu Li muốn đi tranh đoạt thủ tịch dự tuyển, thỏ gia ta mang nàng đi gặp bạn bè trên đường. Bọn hắn đều sẽ cho thỏ gia ta một chút mặt mũi, có thể mở đường cho Tiểu Li dự tuyển." Con thỏ chân thành nói
Giang Hạo: "…"
Đây là lấy Kim Đan ép Trúc Cơ? Không sợ xảy ra vấn đề sao?
Nhưng mà Tiểu Li muốn tranh giành thủ tịch dự tuyển là chuyện không có bất cứ vấn đề gì, tông môn chắc là cũng sẽ không quá để ý. Sau khi dặn bọn họ không được tùy ý động thủ với người khác, Giang Hạo liền không có xen vào nữa.
Trúc Cơ trung kỳ dự tuyển thủ tịch, đúng là không ai có thể tranh với Tiểu Li. Đây chỉ lí do thoái thác trên miêngj, không đến mức rước phải phiền toái gì lớn.
Dù sao Tiểu Li cũng là chân truyền, còn là chân truyền không có đối thủ bên trong Trúc Cơ. Nàng còn dám ngủ trong buổi giảng đạo của Kiếm Đạo Tiên nữa là. Mặt mũi của nàng hiện tại chắc là cao hơn con thỏ không ít.
Chờ bọn họ tụ hợp rời đi, Giang Hạo mới cất bước tiến về Linh Dược Viên.
Lần này hắn cũng không sốt ruột, mà là đi cạnh dòng suối cảm nhận sự biến hóa của dòng nước, nhìn ánh nắng rơi đầy trên mặt đất. Thỉnh thoảng nhìn thấy cá bơi lội trong nước, hắn thậm chí còn dừng chân quan sát, mang theo một chút tò mò.
Lúc lấy lại tinh thần, phát hiện thời gian không còn sớm, phải đi Linh Dược Viên làm việc.
Cuộc sống trước đó của hắn chính là như vậy. Nhưng mà khi đó là ở bên ngoài bờ sông nhìn người chơi đùa. Hắn và bọn họ không hợp nhau nên cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh quan sát.
Chờ thời gian không còn sớm nữa, hắn phải trở về chẻ củi. Bất tri bất giác hắn lại nghĩ tới những chuyện khi còn bé.
"Đã qua bao nhiêu năm?"
"Ba mươi bảy năm?"
Như lại trước kia, hắn cảm thấy thời gian thật đáng sợ, bất tri bất giác đã khiến cho nhiều thứ trong trí nhớ biến mất, nào là chỗ chơi đùa, môi trường sống. Dù là mình còn nhớ rõ, nhưng phần lớn ký ức đã không còn rõ ràng.
Tâm hắn đột nhiên có cảm giác.
Do dự một chút, hắn dùng phép che đậy thiên cơ, sau đó rời khỏi tông môn.
Một lúc sau.
Giang Hạo xuất hiện tại Lạc Thành.
Tòa thành này nhiều thêm những dấu vết tháng năm so với trước kia, có vẻ cổ xưa. Lần trước đến chính là đi cùng Hồng Vũ Diệp.
Trước kia hắn cũng không dám ra ngoài, hiện tại thật ra cũng không dám ra đây. Chỉ là lòng có cảm giác, cảm thấy nên đi ra một chuyến.
Rốt cuộc là vì cái gì, hắn cũng không biết.
Đường Lạc Thành không còn náo nhiệt như trước.
Đi qua từng cửa hàng, Giang Hạo đã không còn tìm thấy thân ảnh quen thuộc, chỉ có quán trọ kia vẫn còn ở đó.
Mà tiệm vịt quay hắn thích không biết đã biến thành cửa hàng bán vải vóc từ lúc nào.
Nhìn ký ức quá khứ dần dần bị bao trùm, trong lòng Giang Hạo có một loại khó chịu không hiểu, nhưng lại không thể làm gì. Người cả đời này gặp phải, chuyện trải qua trong đời đều sẽ không dừng lại.
Người sẽ biến mất, chuyện sẽ phát triển, ký ức cũng sẽ bị hiện tại bao trùm, thứ để lại chỉ có phiền muộn và cảm khái.
Nhìn tất cả xung quanh, Giang Hạo đi tới ngôi nhà khi còn bé.
Cửa lớn nơi này đóng chặt, giống hệt như trước kia, mà xung quanh lại đứng đầy người, đều là một số tráng hán.
"Xin hỏi nơi này có chuyện gì vậy?" Giang Hạo hỏi một nam tử mặc vải thô bên cạnh. Trong lúc hắn nói chuyện còn vô thức đưa một đồng tiền qua.
Đối phương có chút kinh ngạc, vội vàng khoát tay:
"Vị thiếu gia này khách sáo rồi, nơi này sắp bị hủy. Trần viên ngoại đã mua lại mảnh đất này, nói là muốn xây một cái sân thật lớn."
"Mua lại rồi?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Vách tường nơi này đã tróc ra theo thời gian. Thời gian đã mài mòn sự tồn tại của bọn chúng.
"Đúng vậy, lâu đời rồi, không có người nào ở nữa. Trần viên ngoại cũng là người tốt, cho đầy đủ ngân lượng, còn hỗ trợ tìm chỗ ở mới. Nếu như ta cũng ở chỗ này thì tốt." Tráng hán cảm khái, sau đó hắn đi vào trong sân:
"Vị thiếu gia này, không quấy rầy ngươi nữa, ta phải làm việc rồi."
Giang Hạo gật đầu, nhìn qua nơi chôn nhau cắt rốn, rơi vào trầm tư. Trong thoáng chốc, hắn nghe thấy âm thanh đám người tề tâm hợp lực làm việc.
"Một hai ba, đến!"
Ầm ầm!
Giang Hạo ngẩng đầu.
Hắn thấy căn phòng trong ký ức hồi bé đang dần sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận