Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1413: Muốn Tìm Đạo Lữ Sao? 1 Ỉ

Chương 1413: Muốn Tìm Đạo Lữ Sao? 1 ỈChương 1413: Muốn Tìm Đạo Lữ Sao? 1 Ỉ
 
 Bầu trời xanh biếc dưới mặt trời màu lục.
 
 Lúc này có hai thân ảnh đang hướng về phía mặt trời màu lục. Một thân ảnh ngưng thực, một thân ảnh tựa như gió nhẹ có thể tiêu tán bât cứ lúc nào.
 
 "Văn bối phải tới gần sao?" Trên đường đi, Giang Hạo hỏi.
 
 Nại Hà Thiên để hắn tới gần, không tiện từ chối.
 
 "Lực lượng còn lại của ta không phong ân được bao lâu, nêu như . ngươi không tới gần thì sẽ phải cần tới mười mây ngày để bay qua, ngươi xác định tới kịp?" Nại Hà Thiên quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.
 
 Nghe vậy, Giang Hạo mới hiểu ra. Xác thực như thế. Đừng nhìn Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu gần ngay trước mắt, nhưng thật ra là bởi vì nó đủ lớn. Nếu như bị phong ẩn lại thì nó chỉ lớn băng quả trứng gà thôi. Lúc đó, hai bên sẽ cách nhau cực xa. Thiên Tiên cũng không cách nào tới gần trong thời gian ngắn.
 
 Một khi chậm liền không còn cách nào phong ân.
 
 Cho nên, hắn chỉ có thể đi theo Nại Hà Thiên cùng nhau đi tới, nều như Quy Khư không ở trong tay hắn thì đúng là không dê câu thông cái này. "Trấn áp Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu cần bao nhiêu chủng tộc xuất lực?" Nại Hà Thiên hỏi.
 
 "Hiện nay Nhân tộc là nhân vật chính thiên địa, đại thể vừa mới mở ra, chủng tộc khác đều đang khôi phục." Giang Hạo uyển chuyển trả lời.
 
 Dù sao hắn không biết Nại Hà Thiên thuộc chủng tộc nào.
 
 "Nói cách khác xác suất lớn chỉ có Nhân tộc thôi?" Nại Hà Thiên nói. Giang Hạo lắc đầu: "Tình huống cụ thể thì không biết, nhưng phần lớn đếu là Nhân tộc."
 
 Được thiên địa nuôi dưỡng thì phải gánh chịu trách nhiệm này. Đương nhiên, phần lớn là lợi ích liên quan trong đó, không động thủ không được. Nhưng cũng có một số tông môn vân tổn tại tiểu tâm tư, không có khả năng người người đều một lòng. Một ngàn người sẽ xuât hiện một ngàn loại suy nghĩ.
 
 Có đôi khi một chủng tộc khổng lổ tiêu vong không phải là bởi vì kẻ địch bên ngoài, mà là bởi vì bên trong loạn.
 
 "Được rồi, không liên quan gì tới ta cả."
 
 Nại Hà Thiên cũng không thèm để ý, cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: "Sau khi chuyện này kết thúc, ngươi dự định làm gì?"
 
 "Ở lại trong tông môn tu luyện thật tốt." Giang Hạo trả lời.
 
 "Sau đó thì sao?" Nại Hà Thiên hỏi. "Sau đó thì sống thật tốt."
 
 "Sau đó nữa thì sao?"
 
 Nghe vậy, Giang Hạo có chút mờ mịt: "Không có sau đó."
 
 Lần này đến lượt Nại Hà Thiên mờ mịt: "Không có sau đó nữa?"
 
 "Phải có sau đó sao?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Không nên có sao?" Nại Hà Thiên hỏi lại.
 
 "Vậy thì nên làm gì?"
 
 "Ngươi tại sao lại tu luyện?"
 
 "Sống sót, sống sót thật tốt." "Ờm... Ngươi không muốn đánh một cái dầu của riêng mình lên thời đại này sao? Để thời đại này lẫy ngươi làm tê, lưu truyền vạn cổ?" "Ta có thể sống đến vạn cổ."
 
 lj "H
 
 Trong lúc nhất thời, hai người rơi vào trầm mặc.
 
 Chạng vạng tối, Nại Hà Thiên mang theo Giang Hạo đi tới trước mặt trời màu lục. Vừa mới tới gần, Giang Hạo đã cảm nhận được cực nóng, huyết nhục dường như muốn bồc hơi. Cho dù là tu vi Thiên Tiên thì đều không ngăn cản được bao lâu. Đây là điều không thể tránh khỏi.
 
 Hơn nữa, theo thời gian dần trôi, uy lực sẽ chỉ càng ngày càng mạnh. "Ta sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó ta sẽ đi ra một con đường, ngươi theo sát phía sau là được. Chờ ta phong ân vật này xong, phía sau liền giao cho ngươi." Nại Hà Thiên nói với Giang Hạo.
 
 Giang Hạo gật đầu.
 
 Nại Hà Thiên do dự một chút, hỏi: "Ngươi có nghĩ qua việc tìm đạo lữ không?"
 
 Nghe vậy, Giang Hạo trầm mặc hổi lâu, trong đầu xuất hiện một thân ảnh, cuôi cùng lắc đầu: "Tạm thời không có."
 
 Nại Hà Thiên cũng không thèm để ý, mà chỉ nói: "Ta đi đây."
 
 Nói xong, hắn bước ra một bước, tiền vào mặt trời màu lục.
 
 Giờ khắc này, phong vân trên bầu trời biên hóa, đại địa chân động, lực lượng sơn hà tụ lại.
 
 Quy Khư nở rộ ánh sáng ở trong tay Nại Hà Thiên, trong đó tựa như tổn tại một mảnh tỉnh không vô tận. Lúc hắn tiến vào mặt trời màu lục, mặt trời bät đầu chân động sau đó co rút lại.
 
 Bóng tối giáng lâm, sao trời trút Xxuồông như mưa.
 
 Oanhl Lực lượng cường đại tới từ trời cao, đặt ở phía trên mặt trời màu lục. Lực lượng khổng lồ khiến cho Giang Hạo có chút không mở nổi mắt.
 
 Tại biên giới.
 
 Cảnh Đại Giang đang trông coi trận pháp, có chút mỏi mệt. Hắn tranh thủ không được bao nhiêu thời gian, chuẩn bị quá ít.
 
 Đại kiếp như này bình thường đều cần chuẩn bị mây ngàn năm.
 
 Vài thập niên trước, lúc nguy nan như này xuãt hiện, bọn hãn đã bắt đầu chuẩn bị. Nhưng cũng chỉ có mây chục năm mà thôi.
 
 Quá ngắn. Chỉ có thể ký thác hy vọng vào Hạo Thiên Tông và Minh Nguyệt Tông. Bọn hãn gần đây nói có phương pháp giải quyết cục diện, nhưng mãi mà vân chưa thây gì.
 
 Nếu như còn không làm gì thì sẽ không còn kịp nữa.
 
 "Là ai đã mang đến tin dữ này?" Cảnh Đại Giang kêu một tiếng.
 
 "Là nha đầu Nhan Nguyệt Chỉ kia." Lão giả râu dài bên cạnh nói.
 
 "Trục xuất khỏi Thư Viện, ngày mai liền trục xuất khỏi Thư Viện, uống công ta tín nhiệm nàng như thể, vốn cho răng là nhân tài của Thư . Viện, hiện tại xem ra ta đã nhìn lầm rổi." Cảnh Đại Giang nổi giận nói. Vào lúc ba người còn đang suy nghĩ nên trục xuất Nhan Nguyệt Chỉ khỏi Thư Viện như thế nào thì thiên địa đột nhiên chân động, phong vân biển ảo.
 
 Lực lượng đại địa Tây Bộ phóng lên tận trời, sau đó hướng về phía Nam Bộ.
 
 Không những như thế, hải ngoại cũng có một cô lực lượng đại địa mênh mông hướng về phía không trung.
 
 Bắc Bộ, Nam Bộ đều là như thế. Lực lượng kia khiến cho đám người cảm thấy rung động.
 
 Tất cả mọi người đều phát hiện ra khí vận Tây Bộ đang bị điều động. Khí vận của hải ngoại, Nam Bộ, Bắc Bộ cũng bị điều động.
 
 Tỉnh hà như mưa hội tụ thành sông, toàn bộ hội tụ thành đại trận tỉnh hà và đại thế sơn hải phía trên bầu trời Nam Bộ.
 
 Ngay lúc đó, một cái bóng mờ hiện ra, tay cầm trường đao, tiên vào bên trong mặt trời màu lục.
 
 Nháy mắt sau đó, ánh sáng chiếu rọi.
 
 Khí tức đại đạo làm chói mắt tất cả mọi người.
 
 Đám người Cảnh Đại Giang cảm thây chói mắt, nhưng cũng không có tránh né ánh sáng.
 
 Sau khi ánh sáng tán đi, Nam Bộ . vồn đang bị mặt trời màu lục chiêu rọi thình lình khôi phục như bình thường. Không những như thê, ánh sao còn vô cùng rõ, tựa như hết thảy đều chỉ là ảo giác.
 
 Chuyện này khiến cho đám người có chút mờ mịt, càng không biết liệu có phải là nguy hiểm gì hay không.
 
 Nếu như bây giờ Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu bộc phát lần nữa sẽ thật sự không có cách nào ngăn cản. Cho nên, thật sự không có vân để gì sao?
 
 Cảnh Đại Giang đột nhiên nhận được tin tức.
 
 Là Nhan Nguyệt Chỉ cầu kiến.
 
 "Có gặp hay không?" Lão giả râu ngắn hỏi.
 
 "Tin tức của ngươi có nhanh nhạy băng nàng không?"' Cảnh Đại Giang hỏi.
 
 "Nhưng nàng mang tới đều là tin tức xấu." Lão giả râu ngắn nói.
 
 "Lỡ như là tin tức tốt thì sao?" Lão giả râu dài không phục nói. "Vừa rồi tiền viện trưởng của chúng ta đã trục xuât nàng khỏi sư môn.” Lão giả râu ngắn nói.
 
 Cảnh Đại Giang nghe mà đau đầu, lập tức nói: "Để nàng tới đi. "
 
 Lúc Nhan Nguyệt Chỉ đến, thần sắc có chút tái nhợt. Đây là ảnh hưởng sau khi sử dụng Sách thần niệm. Không chỉ có thần niệm yếu đi, mà thân thể nàng đểu suy yếu đi rât. nhiều. Muôn một viên Tuyêt Thân Đan xác thực không quá đáng. "Nói một chút đi, lần này là tin tức gì." Cảnh Đại Giang lập tức hỏi. "Một tin tức tốt, một tin tức xấu, tiên sinh muốn nghe cái nào?" Nhan Nguyệt Chỉ hỏi.
 
 Nghe vậy, Cảnh Đại Giang sầm mặt lại. Ta không thể nghe hai cái một lúc sao?
 
 Người Thư Viện lại chơi cái trò này từ lúc nào thê.
 
 Lúc này còn để hắn chọn?
 
 "Tin tức xấu." Cảnh Đại Giang nói. "Tin tức xấu là, lần phong ấn này không kiên trì được bao nhiêu ngày." Nhan Nguyệt Chỉ trả lời. "Tin tức tốt là chúng ta có thể nghỉ ngơi mây ngày?" Cảnh Đại Giang hỏi.
 
 Nhan Nguyệt Chỉ lắc đầu.
 
 Nàng là một người rất nghiêm túc, không dám nói đùa với các lão tiên sinh. Nàng nghiêm túc nói: "Tin tức tốt là đã có người tiến vào chô sâu, xác suất lớn là có thể triệt để phong ân Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu."
 
 Nghe vậy, Cảnh Đại Giang sững sờ, vui vẻ:
 
 "Ta quả nhiên không có nhìn lầm, ngươi đúng là nhân tài dê uôn nắn của Thư Viện."
 
 Sau đó, hắn để người đi xem xét xung quanh, không cho phép người của Vạn Vật Chung Yên quây rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận