Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 293: Chán Ghét Ngươi

Chương 293: Chán Ghét Ngươi
Giang Hạo nhìn kỹ hai người.
Thân thể nam tu sĩ hơi mập, một tay bấm niệm pháp quyết, dường như có thể thả thuật pháp ra bất cứ lúc nào.
Xem thủ thế hẳn là thường xuyên công kích thuật pháp.
Thân thể nữ tu sĩ cân xứng, ngũ quan rõ ràng, quần áo và trang sức trên người chính là pháp bào.
Từ một số hoa văn trên đó có thể thấy được, nó có công năng phòng ngự và gia tốc.
Nàng lúc này đang đề phòng cao độ, dường như có khả năng ứng đối bất kỳ nguy hiểm nào.
"Ta cảm thấy đào quáng ở đây cũng không có gì là không tốt cả." Giang Hạo lắc đầu từ chối.
Không nói tới việc lời nói của đối phương là thật hay giả, cho đến trước mắt thì nơi này vẫn còn có thể tiếp tục đào.
"Vậy đành đắc tội, chúng ta đúng là đang thiếu một đồng bạn hợp tác giống như đạo hữu." Nam tu sĩ Đinh Dư nói xong liền muốn động thủ.
Oanh!
Một hỏa cầu rơi xuống phía trước Đinh Dư.
Sau đó, ba người ngự kiếm tới từ đằng xa.
Chính là ba người Cố Văn trở về.
"Chúng ta cũng không có ác ý." Hai người Đinh Dư lui về phía sau, nói.
"Ta cũng cảm thấy các ngươi không có ác ý, cho nên bây giờ rời đi được chưa?" Cố Văn cười hỏi.
"Cáo từ." Hai người Đinh Dư nhanh chóng rời đi.
Tất cả mọi người không yếu, hơn nữa còn cùng một cảnh giới, nếu động thủ thì ai cũng không biết sẽ như nào.
Cho nên nếu không cần thiết thì đều cố gắng khắc chế.
Nếu như gặp được thứ quan trọng, đây lại là chuyện khác.
Tất cả mọi người đều không phải là người dễ bỏ qua.
Giang Hạo: "…"
Hắn vốn muốn động thủ, chỉ cần làm cho đối phương biết, bản thân mình cũng không phải là Trúc Cơ hậu kỳ bình thường, như vậy bọn họ sẽ không tới nữa.
Đến lúc đó muốn hỏi chuyện quặng mỏ, cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Thi Giới mở ra, ít thì nửa năm, nhiều thì một năm.
Quặng mỏ này không nhất định có thể đào lâu như vậy.
Hơn nữa, tốt nhất là không nên đụng vào khu vực có Mị Thần.
Phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
"Giang đạo hữu, ngươi không sao chứ?" Cố Văn hỏi.
"Không sao." Giang Hạo lắc đầu.
"Đồ vật quá nhiều, dễ thu hút người khác nhòm ngó." Mộ Dung Thanh Thanh chỉ vào khoáng thạch, nói.
Giang Hạo cũng biết, thế nhưng không để ở chỗ này thì ba người này sẽ không an tâm đi tìm kiếm linh dược.
"Như vậy đi, chúng ta đi bán ra, đổi về linh thạch rồi chia đều cho bốn người? Linh dược cũng như thế." Cố Văn nhìn Giang Hạo, nói:
"Đạo hữu cảm thấy thế nào?"
Giang Hạo nhìn linh dược, cuối cùng gật đầu:
"Được."
Cũng không phải là quặng mỏ đáng tiền, thế nhưng linh dược nơi này lại rất đáng tiền.
Hơn nữa có ba người này hỗ trợ tiêu thụ sẽ tốt hơn nhiều so với việc tự hắn bán ra.
Quặng mỏ biến thành linh thạch mới là mỏ tốt.
Nếu không thì chỉ có thể chờ quay về rồi bán ra, như thế sẽ bị người ta biết trên người mình có khoản tiền lớn.
Tất nhiên sẽ dẫn tới một chút phiền toái.
Không bằng xử lý ngay ở chỗ này.
Sau đóm bọn hắn lấy linh dược ra.
Trước mắt, bọn họ có hơn hai mươi gốc linh dược, Giang Hạo nhận biết được một số, một số thì không biết.
Giá trị chắc là đều không thấp.
Chủ yếu là nó cho ra bọt khí.
Dùng chuyện này có thể xác định đôi chút.
Nếu có một ngày, gốc linh dược nào đó có thể cho ra bọt khí màu lam cố định, như vậy nhất định sẽ có giá trị liên thành.
Còn tình cờ xuất hiện bọt khí màu lam, đây chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên.
——
Tại trước một sơn động khác.
Đinh Dư cau mày, nói:
"Nếu không ai chăm sóc linh dược của chúng ta thì nó sẽ khô héo mất. Hơn nữa, quặng mỏ lại không có người đào, đây không phải là biện pháp tốt."
Cho dù từng tìm được một Trúc Cơ hậu kỳ, đối phương lại trốn thoát trong lúc bọn hắn không ở đó.
Căn bản là không thể đào quáng.
Chuyện này mang ý nghĩa bọn hắn sẽ khó mà thu hoạch được nhiều hơn.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Người kia sẽ không dễ dàng đến, hơn nữa đối phương lại có ba Trúc Cơ viên mãn." Hạ Đông tiên tử hỏi.
"Hợp tác thôi, ta đã quan sát tỉ mỉ, thứ mà chúng ta muốn chắc là sẽ không trùng với bọn họ, có khả năng hợp tác." Đinh Dư nói.
Hạ Đông tiên tử nhướng mày, nói: "Hợp tác thế nào?"
"Đưa toàn bộ linh dược cho người kia gieo trồng, sau đó chia đều tiền lời, khoáng thạch và linh dược đều như thế." Đinh Dư nói.
"Bọn hắn sẽ đồng ý sao? Hơn nữa cũng không chắc bọn hắn sẽ chấp nhận chia lợi ích như này." Hạ Đông cảm thấy rất khó.
Đinh Dư trầm tư một lát, mở miệng nói:
"Trước đó bọn hắn chắc là không phân rõ, thế nhưng hiện tại đại khái là sẽ chia đều. Bởi vì chúng ta tới đoạt người, mang ý nghĩa tăng giá trị của Trúc Cơ hậu kỳ kia lên. Chỉ cần ba người kia không phải người ngu, đều sẽ không có ý áp chế.
Hơn nữa, chúng ta hợp tác với bọn họ cũng sẽ không lỗ. Dù sao chúng ta cũng mang linh dược, mang quặng mỏ gia nhập. Nhiều người sẽ có trợ giúp hơn cho những việc phía sau, qua một thời gian ngắn Kim Đan sẽ có thể đi vào khu vực này.
Chuyện duy nhất khiến cho ta lo lắng thật ra là quặng mỏ kia, nghe nói đó không phải là quặng mỏ bình thường, phía sau chắc sẽ có người nhìn chằm chằm."
"Trong quặng mỏ kia rốt cuộc có gì?" Hạ Đông tò mò hỏi.
"Khó mà nói được, thế nhưng một vị sư tỷ của ta từng đi vào, mười ngày sau nàng ngay lập tức rời xa, không còn dám tới gần. Nàng nhắc nhở ta không được đi vào, cho dù đi vào thì cũng không nên ở lại. Nếu như tâm trí không đủ kiên định, có lẽ sẽ luân hãm ở trong đó." Đinh Dư nói.
"Người kia đã đào ở bên trong thật lâu rồi thì phải?" Hạ Đông nghi ngờ nói.
"Có thể là tâm trí kiên định, nhưng cũng có khả năng là đã luân hãm. Cho nên ta hỏi hắn muốn rời đi hay không, thật ra là muốn thử hắn." Đinh Dư khẽ thở dài một cái:
"Đáng tiếc là không thể xác định được đáp án, nhưng mà hắn đúng là biết đào quáng, chúng ta qua đó, không có bất kỳ chỗ xấu gì. Nếu như phía sau gặp nguy hiểm thì tránh đi là được."
Ba ngày sau.
Giang Hạo phát hiện linh dược lập tức nhiều hơn rất nhiều.
Lúc này, hắn mới phát hiện đồng bạn hợp tác nhiều hơn hai người.
Chính là hai người trước đó.
Theo lời nói của Cố Văn, mọi người hiện tại là quan hệ hợp tác, tiền lời chia đều.
Giang Hạo cũng không từ chối chuyện này, linh dược càng nhiều càng tốt.
Hơn nữa trong hai ngày này, hắn cũng không thấy Mị Thần.
Có thể xem như là an tĩnh.
Ngày thứ bảy.
Cũng chính là tuần thứ ba sau khi đi vào.
"Ta không tìm ngươi, ngươi liền không tìm ta sao?" Trong hầm mỏ, Giang Hạo nghe thấy một tiếng ai oán.
Giang Hạo lườm đối phương một cái, cảm thấy trong lời nói của đối phương mang theo một loại lực lượng đặc thù.
Dường như muốn hòa tan nội tâm của hắn.
Dáng vẻ, động tác, lời nói, đều là như thế.
Đây là Mị thuật?
May mắn thay, hắn nghe hay nhìn đều không có cảm giác nào.
"Ngươi có phải là cảm thấy ta ăn mặc quá lộ liễu rồi hay không? Ta đây lần sau sẽ mặc nhiều hơn một ít." Mị Thần thấy Giang Hạo lãnh đạm liền nhỏ giọng nói.
"Động nguy hiểm là cái gì?" Giang Hạo hỏi.
"Không biết, thế nhưng…" Mị Thần còn chưa nói xong, đã trực tiếp bị một đao chém bay đầu.
Nàng nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, bên trong oán trách mang theo vẻ yếu ớt:
"Ngươi không thể để ta nói xong đã sao? Ta không biết, thế nhưng nếu như ngươi tò mò thì ta có thể nghe ngóng cho ngươi. Hiện tại ta chán ghét ngươi."
Tiếng nói vừa dứt, Mị Thần tan biến tại chỗ.
Giang Hạo không thèm để ý chút nào, tiếp tục đào quáng.
——
Vạn Thạch Lâm.
Thiên Bia Sơn.
Một vị nam tử hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang lĩnh hội bia đá.
Một lát sau, hắn mở mắt ra, nhìn một chút về phương xa rồi tự nói:
"Sắp, cũng sắp rồi, ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, cuối cùng đã tới nơi này lần nữa.Tiểu Mị, chờ ta , chờ ta đi tìm ngươi. Lần này ta nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài, ngươi là của ta."
Lúc này, trong mắt hắn không hề che giấu dục vọng.
"Đáng tiếc, cỗ thân thể này quá yếu, dù dùng toàn lực cũng chỉ là Nguyên Thần viên mãn. Ta cần nhiều thẻ đánh bạc hơn.
Lĩnh ngộ tấm bia đá này sẽ thu hoạch được thần thông, ta sẽ có thể có càng nhiều hi vọng. Chắc chắn là có rất nhiều người muốn lấy được ngươi, thế nhưng khôn ai nhanh bằng ta cả, mang ngươi ra ngoài rất khó.
Mà ta lại đi trước bọn hắn một bước, nghĩ ra biện pháp. Lần này ta sẽ hoàn toàn đạt được ngươi.
Ha ha ha!"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận