Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1348: Tiền Bối, Ta Sẽ Thất Bại Sao?

Chương 1348: Tiền Bối, Ta Sẽ Thất Bại Sao?
Giang Hạo có chút xấu hổ.
Dù sao chính Sơ Dương Lộ đều không thể lấy tới, dù là đạt được biện pháp nuôi dưỡng cũng không thể có nhiều tiến triển hơn.
Lấy được hạt giống cũng không có tác dụng gì, cũng không phải giống như Thiên Hương Đạo Hoa, tưới nước là được.
Đồ càng phổ thông, nuôi dưỡng có đôi khi càng khó khăn hơn. So với Thiên Hương Đạo Ha, Sơ Dương Lộ có thể xem bình thường. Không có mấy thứ có thể so được với đóa hoa này.
Về việc mua sắm…
Một trăm hai mươi vạn linh thạch một tiền, nói tràn giá thì có chút khoa trương, nhưng mình còn có thể mua được. Vấn đề là không có chỗ nào bán.
Như thế liền kéo dài cho đến nay, dẫn đến quên mất.
Mà Hồng Vũ Diệp hỏi đến, hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt trả lời:
"Tiền bối cũng biết trên đường xuất hiện chút đường rẽ, hiện nay đại thế đến, yêu vật các phương xuất hiện, loại bảo vật này xảy ra vấn đề là tất nhiên. Đợi thêm một chút thời gian nữa chắc là sẽ có."
Hồng Vũ Diệp cười ha ha: "Ta nghe loại lời này sắp được một giáp rồi."
Từ năm sáu mươi tuổi.
Giang Hạo có chút cảm khái, thì ra đã nhiều năm như vậy rồi.
"Vãn bối tuyệt không giấu diếm." Giang Hạo chân thành nói.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, nói: "Ngươi bảy mươi tám tuổi?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Trước tám mươi tuổi, ta phải uống được Sơ Dương Lộ, nếu không ngươi tự nghĩ hậu quả." Hồng Vũ Diệp nói.
"Vâng." Giang Hạo cúi đầu nói nghiêm túc.
Còn có thời gian một năm, xem ra chỉ có thể đi Tây Bộ.
Tìm người kia, hoặc là đi Bắc Bộ và hải ngoại.
"Vậy ta có thể nhắc tới điều kiện lần này?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đương nhiên." Giang Hạo gật đầu.
"Ngươi đang thiếu ta mấy món đồ?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Bốn." Giang Hạo đáp.
"Lại thêm một món?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Hẳn là." Giang Hạo gật đầu.
Hồng Vũ Diệp uống trà nhìn về phía trước nói: "Nắm chắc được bao nhiêu phần?"
"Vãn bối không cách nào biết được thực lực của Đông Cực Thiên, không cách nào suy đoán, mặt khác hắn có lai lịch lâu đời, vãn bối còn quá trẻ tuổi." Giang Hạo lắc đầu trả lời.
"Không biết mới tốt." Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống, nói:
"Đừng nghĩ hắn mạnh bao nhiêu, dùng đao của ngươi để lĩnh hội, một khi biết được hắn mạnh bao nhiêu thì sẽ thua một nửa."
Giang Hạo nghe vậy có chút ngoài ý muốn.
Nghĩ đến cũng đúng, Đông Cực Thiên là cảnh giới gì, cụ thể mạnh bao nhiêu không biết mới tốt. Càng biết rõ thì càng không cách nào đối địch.
Sau đó, Giang Hạo đổi chủ đề: "Tiền bối có biết Thiên Cực Hoàng Chủ không?"
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, nói: "Biết."
"Thiên Cực Hoàng Chủ so với Nhân Hoàng, ai mạnh hơn?" Giang Hạo hỏi.
Hắn không hỏi những thông tin chi tiết khác, chỉ hỏi hai cường giả ai mạnh hơn.
Hồng Vũ Diệp không nói gì. Giang Hạo cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
"Tiểu Li đâu?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Cùng con thỏ đi tầm bảo." Giang Hạo thành thật trả lời.
"Tầm bảo?" Hồng Vũ Diệp có chút ngoài ý muốn.
Giang Hạo nói rõ.
Nói nhìn thấy suối yêu nên muốn để cho con thỏ đi ngâm một chút.
Vị trí cũng nói rõ.
"Sau đó thì sao?" Hồng Vũ Diệp uống trà hỏi.
"Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, lộ trình mấy ngày, bọn họ lại đi gần một năm, còn không tìm được địa điểm giấu bảo vật." Giang Hạo đáp.
"Thật sự là đi tầm bảo sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Có lẽ là rời nhà đi ra ngoài." Giang Hạo bình tĩnh mở miệng.
"Nghe ngươi nói hình như đang rất cao hứng."
"Tiền bối nói đùa, vãn bối đương nhiên là lo lắng."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nhìn xem người trước mắt, ánh mắt không khỏi chớp chớp hai cái, sau đó nói: "Có ai nói ngươi nói dối tự nhiên mà thành chưa?"
Giang Hạo rũ mắt, không tiếp tục đáp lời.
"Ngươi miệng đầy lời nói dối như này, không sợ chọc giận một số người sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Tiền bối hiểu lầm vãn bối." Giang Hạo lắc đầu nói: "Sự tôn kính của vãn bối đối với tiền bối không hề có chút giả dối, còn về những người khác thì vãn bối rất ít tiếp xúc, chưa nói tới ân oán."
Ngoại trừ Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo không cảm thấy mình thường xuyên tiếp xúc với những người khác, nói chuyện đương nhiên cũng ít.
Đối với hắn mà nói, cả đời này căn bản là cô độc, chỉ có thỉnh thoảng sẽ gặp phải một số khó khăn trắc trở.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, cảm giác đối phương đã nói qua lời này một lần, cuối cùng không tiếp tục mở miệng nữa.
Hai người uống trà, chờ đến chạng vạng tối.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp chợt hỏi: "Còn mấy ngày nữa là tới thời gian khiêu chiến?"
"Mười ngày." Giang Hạo trả lời.
"Muốn luyện đao?"
"Không muốn, định nhìn xem mặt trời mọc mặt trời lặn."
Hồng Vũ Diệp không nói gì, chỉ là an tĩnh uống trà.
Ánh sao bắt đầu xuất hiện lấp đầy bầu trời, sau đó ẩn vào trong thiên địa, mặt trời đỏ ửng dâng lên.
Ngày đêm giao thế.
Giang Hạo từ ngồi đến nằm trên bãi cỏ, Hồng Vũ Diệp chưa từng động đậy, vẫn luôn ngồi tại chỗ uống trà.
Gió nhẹ thổi qua người bọn họ, mang theo một chút ấm áp.
Mùa đông này không có tuyết, cũng không có ý lạnh.
Đây là nguyên nhân cường giả hội tụ xung quanh.
Mười ngày sau.
Cuối tháng mười một.
"Thời gian chênh lệch không nhiều lắm." Hồng Vũ Diệp để chén trà trong tay xuống, mở miệng nói.
Giang Hạo ngồi dưới đất, nhìn mặt trời mọc rồi gật đầu: "Đúng vậy, thời gian chênh lệch không nhiều lắm."
Một đạo khí tức hiển lộ rõ ràng từ phương xa, ngồi ở đây cũng có thể phát hiện được.
Hắn thậm chí không thể nhận ra và cảm giác được nhiều hơn.
Nhưng tuyệt đối có nguyên nhân là vì thiên địa đều xuất hiện biến hóa, mà có thể phát hiện được những người kia, dưới tình huống không có xuất thủ thì sẽ không cách nào mang đến loại biến hóa này.
"Người tới người rất mạnh." Giang Hạo không khỏi cảm khái.
Lúc này, hắn đứng dậy, phủi phủi mảnh vụn cỏ cây trên người.
Hồng Vũ Diệp nhìn lên bầu trời, nói: "Tiên Tộc tới rồi, bọn hắn dường như có thù với Tiếu Tam Sinh."
"Đúng vậy." Giang Hạo cũng có chút cảm khái.
Hắn cũng không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì sau khi khiêu chiến, phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Hi vọng sau lần mạo hiểm này có thể đổi lấy một đoạn thời gian an ổn dài dài ở phía sau.
Giữa trưa.
Giang Hạo cảm giác sông Tử Tịch bắt đầu có sức mạnh xuất hiện.
"…"
Giống tiếng bước chân.
Giang Hạo yên tĩnh đứng thẳng, chậm rãi cảm nhận.
Sau đó, trong cảm nhận của hắn, phảng phất như xuất hiện một bóng người, đang đi từng bước một về phía bên này.
Nhưng lại không có bất kỳ thân ảnh gì xuất hiện.
Mà bầu trời xanh thẳm lại bắt đầu xuất hiện biến hóa. Trong không gian hư vô, có thứ gì đó đang đến gần từ xa.
Một mảnh bầu trời chưa hề xuất hiện đến gần từ xa, đang dần dần dung hợp cùng thiên địa.
Biến hóa đột ngột này khiến cho tất cả mọi người xung quanh chấn động. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lui lại, không dám tới gần chút nào. Linh khí nơi đó chuyển động như là vòng xoáy, ẩn chứa lực lượng làm cho người ta kinh dị.
"Đông Cực Thiên."
Trong nháy mắt nhìn thấy vùng trời này, Giang Hạo liền biết là cái gì.
Lúc này, bầu trời thần bí càng thêm rõ ràng, có thể thấy được bằng mắt trần.
Mảnh bầu trời này dung hợp cùng thiên địa, giống như tồn tại cộng hưởng.
Một thân ảnh chậm rãi đi ra từ vùng trời kia.
Lúc này, Giang Hạo cảm nhận được một cỗ đao ý, trong lòng của hắn có một loại khát vọng. Khát vọng chiến đấu.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ nhất xuất hiện loại cảm xúc rõ ràng này.
Thân ảnh hắn biến đổi, biến thành dáng vẻ thư sinh.
Thiên Đao Thi Ngữ xuất hiện trong tay, chỉ là cũng không ra khỏi vỏ.
Hắn đi về phía trước mấy bước, chỉ cần hắn đi qua liền có thể tiến vào vùng trời kia.
Lúc này, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, nói: "Tiền bối cảm thấy ta sẽ thất bại sao?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Hồng Vũ Diệp hỏi lại.
Nghe vậy, Giang Hạo nở nụ cười, nói khẽ: "Ta sẽ thất bại sao?
"Sẽ không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận