Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1397: Hiền Đệ Đang Xem Ta Là Trạng Thái Tâm Lý? 1

Chương 1397: Hiền Đệ Đang Xem Ta Là Trạng Thái Tâm Lý? 1
Giang Hạo ngồi ở trên pháp bảo phi hành.
Muốn đi qua cần một chút thời gian, đại khái là nửa ngày.
Cũng không xa.
Mọi người chia thành từng nhóm. Mặc dù Giang Hạo nhận biết một hai người, nhưng lại không có chủ đề chung. Hàn Minh thì càng trực tiếp hơn, chuyên tâm tu luyện kiếm ý. Tu vi cực kì bàng bạc. Tu vi Nguyên Thần viên mãn, cách Luyện Thần rất gần, có chút nhanh không hợp thói thường. Hắn cũng phải tăng lên theo mới được.
Lần này ra ngoài đúng lúc có thể lấy đó làm cớ.
Chỉ là, hắn đột nhiên cau mày.
"Xảy ra chuyện gì tôig? Ấn ký lại bị phát động nữa?" Giang Hạo thầm kinh ngạc.
Trong mười ngày qua đã xảy ra tới ba, bốn lần, chính hắn cũng đã tăng thêm ấn ký mấy lần. Mỗi lần đều có không ít tiêu hao, lần này đã tăng thêm không biết bao nhiêu, không biết có thể chống cự được bao lâu.
"Hiền đệ đang làm cái gì? Xem ta là trạng thái tâm lí sao?" Giang Hạo có chút mờ mịt.
Nhưng mà, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Đệ nhất cổ kim Tiếu Tam Sinh chết rồi, nói cách khác, trong nhận thức của hiền đệ thì người đại ca này sớm đã không còn uy hiếp. Cho nên… khó trách gần đây lại gây chuyện như thế.
Phải bớt thời gian đi nói chuyện tâm tình với đối phương mới được.
Mình vừa mới phục sinh, trong lòng có nỗi khổ khó nói, hiền đệ hẳn là có thể hiểu được.
Nghĩ đến đây, Giang Hạo lại cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Sơn Hải Ấn Ký còn có không ít, tiêu hao bảy, tám lần trong cùng một cấp hẳn là không có vấn đề gì. Hi vọng Mục Khởi sư huynh đừng mang theo Diệu sư tỷ chạy khắp nơi.
Nửa ngày sau.
Giang Hạo nhìn thấy một ngọn núi. Xung quanh sơn phong có trận pháp cường đại bao trùm, cực kỳ bí ẩn. Tu sĩ tầm thường căn bản là không có cách nào phát hiện. Không biết là thủ đoạn của người nào.
Giang Hạo đương nhiên là không thể nào hiểu được, cũng như không biết cách phát trận.
Vô Danh Bí Tịch giúp hắn có thể quan sát được nhiều thứ hơn, trận pháp, đại thế, linh khí… phải chăng ẩn giấu tu vi hay không đều có thể thấy rõ, chỉ là không có tác dụng trong việc lý giải trận pháp.
"Đến rồi." Các chủ Thiên Hoan Các mang người tiến vào sơn phong. Nơi này có người của Thiên m Tông trông coi, không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
"Đêm nay bí cảnh sẽ mở ra, chúng ta vẫn hoàn toàn chưa biết gì cả về bên trong, có ai nguyện ý xung phong không?" Các chủ Thiên Hoan Các hỏi.
Giang Hạo không có ngẩng đầu, mặc dù mình không sợ, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút. Mà Hàn Minh thì giơ tay muốn đi vào đầu tiên.
Thiên kiêu chi tử chính là không tầm thường.
Sau đó, Hàn Minh và bốn người khác lập thành một nhóm tiến vào cùng với Tự Bạch.
Giang Hạo chỉ đứng ở phía sau quan sát.
Trước khi đi vào bên trong, Tự Bạch tìm tới, cười nói: "Giang đạo hữu dự định làm gì sau khi đi vào?"
"Vốn dĩ không muốn đi, là tông môn yêu cầu." Giang Hạo đáp.
"Giang đạo hữu biết bên trong có cái gì không?" Tự Bạch lại hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Chưa từng nghe nói."
Tự Bạch gật đầu, sau đó nói:
"Bên trong có không ít người tu vi mạnh, ngươi cẩn thận một chút. Ngươi cầm lấy tấm phù lục này, có thể phòng ngừa nguy hiểm. Nếu như sau này có cơ hội gặp được Sở Xuyên thì có thể tặng cho hắn, cứ nói là Sở Tiệp tặng."
Giang Hạo hiểu rõ, đối phương chính là muốn đưa cho mình.
Dù sao Thiên Cực Ách Vận Châu đang ở trên người hắn, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hậu quả khó mà lường được. Sau đó, Giang Hạo ra vẻ cảm kích, như thế mới nhận lấy.
Trăng sáng giữa trời.
Tự Bạch mang người tiến vào bí cảnh, chỉ là cánh cửa bí cảnh phổ thông.
Đợi một hồi, xác định bên trong cũng không quá nguy hiểm, Các Chủ Thiên Hoan Các mới để tất cả mọi người cùng tiến vào. Giang Hạo cũng ở trong đó.
Hắn có tên của Cổ Kim Thiên, hướng vào trong sẽ dễ dàng hơn không ít, thậm chí có thể trực tiếp tiến vào vị trí trung tâm. Về việc có thể cầm được Quy Khư hay không thì cần xem tình huống.
Mặt khác, hắn có chút tò mò, Quy Khư có tro bụi hay không.
Hiện nay hắn đã là Thiên Tiên, phần lớn lau cái gì đều không xuất hiện bọt khí. Không chỉ là lau, cho dù là trồng thì cũng khó có được bọt khí. Chỉ có Thiên Hương Đạo Hoa mới có thể tiếp tục cho ra bọt khí.
Lần trước mười bảy ngày, lần này vốn cho rằng mười chín ngày là đủ, nhưng mà mười chín ngày mặc dù ra bọt khí, nhưng chỉ có một cái. Nói cách khác chính là 38 ngày cho một lần bọt khí.
Tốc độ như vậy, đúng là khó có thể tin nổi.
Nhưng mà sau Thiên Tiên, ngưng tụ hoa văn đại đạo, muốn tiếp tục tăng lên, bọt khí đã không phải là yếu tố quan trọng nhất nữa, lĩnh ngộ đối với đạo mới là quan trọng nhất.
Hắn hôm nay lĩnh ngộ đối với đạo chắc là vẫn còn dừng ở Thiên Tiên sơ kỳ. Dù là bọt khí đầy, cũng không chưa chắc đã có thể tăng lên.
Sau khi tiến vào.
Giang Hạo phát hiện mình đứng ở trong rừng cây. Bên cạnh cách đó không xa có một nam một nữ, trang phục tương tự, nhưng chưa bao giờ thấy qua. Không phải người Nam Bộ.
Hai người đều là tu vi Phản Hư, mạnh hơn mình. Nếu như bọn họ muốn động thủ, vậy thì phiền toái.
Từ bội kiếm và đạo bào của bọn họ có thể xác định là đệ tử của đại tông môn, đồ vật trên người đều có giá trị không ít.
Không biết là Ma Môn hay là Tiên Môn.
---
Thiên m Tông.
Mục Khởi chữa trị trận đồ bát quái, lúc này tu vi của hắn càng thêm tinh tiến, dường như là càng chữa trị, tu vi sẽ càng được rèn luyện.
Đây là chuyện hắn không có nghĩ tới.
Phải biết trước kia trận đồ bát quái chưa từng bị vỡ. Đúng là phúc họa xen lẫn.
Không đến cuối cùng, căn bản không biết là phúc hay là họa.
"Thế nào? Chắc là được rồi đúng không? Ta cảm thấy thiên cơ hỗn loạn sẽ không kéo dài bao lâu nữa, chúng ta phải mau chóng ra chút sức. Ta có thể cảm nhận được, chỉ cần lại để cho ta tính thêm mấy lần liền có thể tới tận nơi tìm nàng." Diệu Thính Liên hưng phấn nói.
"Nếu như ấn ký phía ngoài tiêu hao không sai biệt lắm thì phải dừng lại." Mục Khởi nhìn ra phía ngoài, nói: "Gần đây mặc dù không có gì tiêu hao, nhưng không xác định là còn có thể sử dụng được trong bao lâu, cần liên tục cẩn thận."
"Được, ta cảm thấy đối phương không có ác ý, không cần nhìn cũng biết là một tiên tử tâm địa thiện lương, huệ chất lan tâm." Diệu Thính Liên cảm thấy mình tính không có sai.
"Đại khái còn cần bao nhiêu lần?" Mục Khởi tò mò hỏi.
"Không biết, nhưng chỉ cần hết thảy thuận lợi thì nhất định có thể có tiến triển trước khi thiên cơ hỗn loạn kết thúc." Diệu Thính Liên nói chắc chắn.
Mục Khởi gật đầu.
Nếu đã như vậy liền tiếp tục.
Hắn cũng rất tò mò, đạo lữ của Giang Hạo sẽ như thế nào.
Nhưng mà, đối phương hình như không có ý kiến gì, cũng không biết có thể thành công hay không.
---
Bách Hoa Hồ.
Hồng Vũ Diệp nhìn lên bầu trời, uống trà, hứng thú chờ đợi. Đáng tiếc là, chờ lâu như vậy đều không có chút tiến triển nào.
"Tu vi quá yếu, tạo nghệ quá nhỏ bé, tất cả đều dựa vào ngoại vật. Mà chủ nhân của ngoại vật cũng quá yếu."
Hồng Vũ Diệp lắc đầu, không đánh giá nữa.
Bên ngoài đình rơi xuống một thân ảnh màu trắng, chính là Bạch Chỉ.
"Chưởng giáo." Bạch Chỉ cúi đầu cung kính hành lễ.
"Nói đi." Hồng Vũ Diệp bình thản mở miệng. Trong giọng nói không cảm nhận được bất kỳ tâm tình gì.
"Hàn Minh và Giang Hạo đã đi đến bí cảnh, tu vi Hàn Minh tăng lên vô cùng nhanh, sau khi trở về không bao lâu chắc là có thể tấn thăng Luyện Thần sơ kỳ. Đến lúc đó sẽ có thể biết được Giang Hạo có che giấu tu vi hay không. Theo lý thuyết thì với thiên phú, cơ duyên, và tài nguyên của hắn sẽ không thể chống đỡ cho hắn thành Luyện Thần trung kỳ trong thời gian ngắn như vậy được. Cho nên, sau khi Hàn Minh trở thành Luyện Thần sơ kỳ, nếu như Giang Hạo trở thành Luyện Thần trung kỳ, đó chính là che giấu tu vi. Hắn đang lấy Hàn Minh làm cơ sở để tiến hành tăng lên. Có thiên kiêu như Hàn Minh chắn ở phía trước, hắn sẽ không quá bị chú ý tới ." Bạch Chỉ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận