Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 565: Nữ Ma Đầu Nhìn Chăm Chú

Chương 565: Nữ Ma Đầu Nhìn Chăm Chú
Chương 565: Nữ Ma Đầu Nhìn Chăm Chú
"Bí mật của nhân ngư?"
Vẻ mặt của Hồng Vũ Diệp lạnh nhạt, giống như thuận miệng hỏi thăm một chút. Bây giờ nàng đứng ở bên hồ, trong tay vung mồi câu, tầm mắt dừng ở trên mấy con cá nhỏ.
"Tạm thời không biết là bí mật gì, nhưng mà có lẽ có liên quan tới việc Bất Động Thiên Vương chạy về." Bạch Chỉ do dự một chút, tiếp tục nói:
"Từ một số dấu hiệu có thể thấy được, bí mật này có quan hệ mật thiết với hải ngoại. Thuộc hạ tạm thời không có ý định liên quan đến, vẫn lấy việc tìm ra bản thể của Phong Hoa đạo nhân làm chủ. Mặt khác ứng phó tốt chuyện Huyền Thiên Tông đang làm loạn." Bạch Chỉ dứt lời cũng không thấy Chưởng giáo mở miệng, liền mở miệng xin chỉ thị:
"Có cần xen vào chuyện Hải Minh Đạo nhân tới gần Giang Hạo hay không?"
Hồng Vũ Diệp nghe vậy thì bình tĩnh nói:
"Không cần phải để ý đến, tiếp tục điều tra bản thể của hắn."
Sau khi đáp lại một tiếng vâng, Bạch Chỉ liền nói: "Huyền Thiên Tông đến, chắc là bởi vì Hiên Viên nhất tộc. Nghe nói tộc bọn hắn đạt được truyền thừa, bây giờ đang nhanh chóng quật khởi, chắc là muốn bắt chúng ta làm đá mài đao."
Lúc này Hồng Vũ Diệp đã thu tay lại, quay người đi về phía Vũ Đình.
Bạch Chỉ giữ khoảng cách nhất định, theo sát phía sau.
"Hiên Viên nhất tộc hi vọng Đại Địa Hoàng Giả." Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng nói ra.
"Đại Địa Hoàng Giả?" Bạch Chỉ có chút không hiểu.
Hồng Vũ Diệp đi vào trong đình, chậm rãi ngồi xuống:
"Bọn hắn đạt được truyền thừa, đúng là có tư cách này."
"Chúng ta cần phá hư không?" Bạch Chỉ hỏi.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp bình tĩnh liếc mắt nhìn Bạch Chỉ, người kia hoảng hốt cúi đầu.
"Phối hợp với bọn hắn, thậm chí có khả năng nói thẳng." Hồng Vũ Diệp nói.
"Vậy nếu xuất hiện Đại Địa Hoàng Giả…" Bạch Chỉ cẩn thận hỏi thăm.
Hồng Vũ Diệp khẽ cười nói: "Thì sao?"
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi này đã khiến cho lòng Bạch Chỉ run lên.
Chưởng giáo quả nhiên là Chưởng giáo, khác biệt với nàng.
Sau khi bình phục tâm tình, nàng bắt đầu báo cáo những chuyện khác:
"Hải La Thiên Vương gần đây đã đàng hoàng hơn rất
Thấy đối phương đang uống trà, nàng tiếp tục nói:
"Tỏa Thiên tạm thời không có tiến triển, nhưng mà có một phát hiện mới, có liên quan tới Giang Hạo."
"Là chuyện gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Ngân Sa lần này trở về liền có chút không đúng, mà từ chỗ của Nam Cung Nguyệt, chúng ta phát hiện Ngân Sa tìm đến Giang Hạo, nói người ở chỗ sâu trong Hải Vụ Động để nàng chuyển lời." Bạch Chỉ nói.
Đôi mắt Hồng Vũ Diệp khẽ động, như có chút hứng thú:
"Nội dung gì?"
Bạch Chỉ lắc đầu, giải thích:
"Không biết, hỏi thăm Ngân Sa lần nữa, nàng vẫn không thể mở miệng. Xem ra là thủ đoạn của vị kia trong Hải Vụ Động, chỉ có người đặc biệt mới có thể khiến cho nàng mở miệng. Tạm thời vẫn chưa đi hỏi Giang Hạo."
"Tự ngươi xem mà xử lý đi." Hồng Vũ Diệp nói.
Bạch Chỉ trong lúc nhất thời cũng không hiểu Chưởng giáo là có ý gì.
Nhưng mà Chưởng giáo nói mình có thể xử lý, vậy chính là mình có thể tự xử lý. Chuyện này cứ để đó đã, nàng không chắc sau khi hỏi thăm liệu có ảnh hưởng đến việc phiên dịch Tỏa Thiên hay không, hoặc là bị vị kia phát hiện hay không.
Nhìn từ mọi phương diện, vị trong chỗ sâu Hải Vụ Động cũng không phải là người mà nàng có thể so sánh được, cần phải cẩn thận một chút.
---
Khoảng thời gian sau đó, Giang Hạo đều thủ sơn môn.
Lúc rời đi, luôn cảm thấy có người đang ngó chừng hắn, thế nhưng không có động thủ.
Chỉ là không đến hai ngày, hắn liền phát hiện người này muốn động thủ với hắn, dấu hiệu vô cùng ràng. Rõ ràng không giống với việc muốn ám sát hắn, dường như đang sợ hắn không phát hiện ra.
Đồng thời, một bóng người đi tới từ đằng xa, khí thế kinh người, mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách lớn lao.
Hải Minh Đạo nhân.
"Tiểu hữu muốn trở về sao?"
Nhìn Hải Minh đạo nhân mang theo nụ cười ôn hòa, trong lòng Giang Hạo thở dài một cái, nói: "Đa tạ tiền bối."
Lúc này, người muốn động thủ đã sớm chạy mất dép. Giang Hạo cũng hiểu rõ, người âm thầm chú ý đến hắn, cũng là gặp dịp thì chơi.
Có lẽ thật sự chính là người của Huyền Thiên Tông, chỉ không biết có phải là Huyền Thiên Tông sắp xếp hay không.
"Không ngại, đi ngang qua mà thôi." Hải Minh Đạo nhân lắc đầu, nói khẽ:
"Lão phu đúng lúc muốn đến Đoạn Tình Nhai, cùng đi chứ?"
"Được." Giang Hạo gật đầu.
Trên đường đi, Hải Minh Đạo nhân nói chuyện phiếm với hắn, chỉ là trò chuyện về việc người của Huyền Thiên Tông gần đây càng ngày càng nhiều.
Nhất là cường giả, còn có một số người là người chấp pháp của Huyền Thiên Tông, thủ đoạn lẫm liệt, giỏi về ẩn giấu và sát phạt.
Nghe rất lâu, Giang Hạo mới hiểu được, Hải Minh Đạo nhân là đang nói cho hắn biết hiện tại rất nguy hiểm, phía sau sẽ còn nguy hiểm hơn. Thế nhưng hắn lại giả vờ nghe không hiểu.
Đến Đoạn Tình nhai, Giang Hạo liền tạm biệt Hải Minh đạo nhân.
Đối phương không có vẻ không kiên nhẫn chút nào, dường như không thèm để ý mấy chuyện nhất thời này.
"Không biết hắn có thể nhịn bao lâu."
Theo lý thuyết thì sẽ không nhịn được quá lâu, dù sao đạt được bí mật trễ sẽ có thể làm chậm chuyện của người khác.
Trong chốc lát.
Giang Hạo trở lại chỗ ở, nhìn con thỏ đang ghé vào bên cạnh Thiên Hương Đạo Hoa, phát hiện có chút không đúng. Hình thể hình như là lớn hơn một chút?
Tới gần xem xét, mặt sưng phù.
Hơn nữa nó còn hôn mê bất tỉnh. Thấy thế, hắn liền biết Hồng Vũ Diệp tới.
Xem xét trái phải cũng không thấy có người, dư quang trên không xuất hiện một thân ảnh màu đỏ.
Ngẩng đầu nhìn lên, trên ban công có một vị nữ tử đang ngồi. Dưới ánh trăng, nàng lộ ra vẻ thánh khiết, như được vẽ giữa bầu trời tiên. Lúc này đối phương cũng cúi đầu nhìn hắn.
Cái nhìn này như gió xuân phả vào mặt, bọt nước gợn sóng, khiến cho tâm thần của hắn hốt hoảng, như thấy hạo nguyệt tinh thần, cảnh đẹp ngày tốt của thiên địa.
Hắn lập tức cúi đầu cung kính nói câu: tiền bối.
Chỉ là hắn có loại cảm giác tim đập nhanh không hiểu, suýt nữa đã thất thố.
Có lẽ nhiều năm qua cảm xúc bị áp chế, trong nháy mắt vừa rồi đã bị nhen lửa.
Như thế mới khó kiềm chế.
"Con thỏ của ngươi vô cùng vô lý, cũng là học ngươi?" Hồng Vũ Diệp nhìn xuống từ trên cao, hỏi.
Giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
"Tiền bối nói đùa, vãn bối chưa từng dạy cho nó bất cứ thứ gì." Giang Hạo nói. Con thỏ Ngoa Thú, miệng đầy hoang ngôn không có bất cứ quan hệ nào với hắn cả, vô lý đương nhiên cũng là như thế.
Nhưng mà Hồng Vũ Diệp đến đây, khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì thời gian của hắn không nhiều lắm.
Mục đích trở về hôm nay chủ yếu là Thạch Bản có phản ứng, cần phải đi vào tụ hội.
Hiện tại hắn không có bao nhiêu thời gian, xem ra phải tiến vào tụ hội dưới ánh mắt của Hồng Vũ Diệp. Hắn cũng không lo lắng gì cả, chỉ là có chút không quen.
Hồng Vũ Diệp cười ha ha, sau đó liền bảo người đi lên pha trà.
Qua một lúc sau, Giang Hạo pha một bình trà, nói ra chuyện tụ hội.
Đối phương không nói lời nào, chỉ là yên lặng uống trà. Một lát sau, nàng mới mở miệng:
"Hiên Viên nhất tộc tới chỗ của các ngươi?"
"Đúng, nhưng mà không nhiều lắm, còn chưa nhìn thấy cường giả tương đối đặc thù." Giang Hạo gật đầu, nói.
"Biết bọn hắn tại sao lại tới không?" Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn Giang Hạo đang uống trà ở đối diện.
Thấy thế, người kia vô thức đặt chén trà xuống rồi nói:
"Nghe nói là vì Hiên Viên nhất tộc quật khởi."
"Là vì Đại Địa Hoàng Giả." Hồng Vũ Diệp thấy đối phương kinh ngạc mới vừa uống trà vừa nói tiếp:
"Hiên Viên nhất tộc là tộc có khả năng xuất hiện Đại Địa Hoàng Giả nhất. Trước kia không có truyền thừa, bọn hắn không có cơ hội cũng không có tư cách. Bây giờ truyền thừa trở về, Thiên Đạo Trúc Cơ xuất hiện, bọn hắn có khả năng không nhỏ."
Nghe vậy, Giang Hạo có chút chấn động, thế mà còn có nhiều nguyên nhân như vậy.
"Ngươi biết Hiên Viên nhất tộc lấy lại được truyền thừa như thế nào không?" Hồng Vũ Diệp nhấp một ngụm trà, thuận miệng hỏi.
"Vãn bối đương nhiên không biết." Giang Hạo lắc đầu nói.
Nhưng mà, Hồng Vũ Diệp lại nâng chén trà lên nhìn một chút.
Nàng liếc mắt nhìn người đối diện với ý vị sâu xa, cười nói: "Vậy sao?"
Giang Hạo không nói gì.
Gió thổi qua lá cây, hắn nhấp một ngụm trà rồi mới nói:
"Tiền bối cảm thấy lần này Đại Địa Hoàng Giả sẽ xuất hiện sao?"
"Không dễ dàng như vậy." Hồng Vũ Diệp lắc đầu.
"Đại Địa Hoàng Giả và Thiên Đạo Trúc Cơ, ai mạnh ai yếu?" Giang Hạo hỏi.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp uống trà, trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới nói:
"Không có ai mạnh ai yếu."
"Không có mạnh yếu?" Giang Hạo sửng sốt một chút.
Hồng Vũ Diệp không tiếp tục mở miệng nữa.
Suy nghĩ của cường giả khiến cho hắn suy nghĩ không thấu.
Chờ một hồi, Giang Hạo phát hiện sắp tới thời gian, cuối cùng chỉ có thể ngồi ở ban công để tiến vào tụ hội. Lúc này cũng không cần kiêng kị cái gì.
Hồng Vũ Diệp mà muốn biết thì mình tránh chỗ nào cũng không có tác dụng.
Chỉ qua mấy hơi thở, hắn đã tiến vào bên trong khu vực công cộng.
Đi tới vị trí thuộc về hắn.
Bởi vì Hồng Vũ Diệp đến, khiến cho hắn không có thời gian suy nghĩ, bây giờ chỉ có thể nhanh chóng chuẩn bị cho chuyện hôm nay. Cũng may nội dung lần trước cũng không nhiều, không đến mức xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi vấn an Đan Nguyên tiền bối, bốn người liền ngồi xếp bằng.
"Có vấn đề gì trong chuyện tu luyện không?" Giọng nói của Đan Nguyên truyền tới.
Giang Hạo yên lặng, Quỷ Tiên Tử cũng thế.
Chỉ có "Tinh" hỏi về phân thân, dường như còn đang tu luyện Tự Tại Thân.
Mà trạng thái của "Liễu" dường như không tốt, nói là sắp hoàn thành một bước cuối cùng, hỏi một chút về vấn đề nên cảnh giác những gì.
Đan Nguyên đáp lại từng người, giảng có phần chậm rãi, không nóng nảy chút nào. Sau đó, hắn mới hỏi về Tỏa Thiên. Mọi người đều biết chuyện Tỏa Thiên ở Thiên m Tông, thế nhưng vẫn chưa ai biết được tình huống cụ thể.
Những người này đều quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.
Bởi vì quy tắc ngầm bên trong tụ hội, bên kia thuộc về địa bàn của Giang Hạo. Nếu không cần thiết, những người khác sẽ không tới gần.
Giang Hạo đã suy nghĩ qua chuyện này, lưỡng lự rất lâu mới lên tiếng: "Nội dung Tỏa Thiên, không thể nhìn thẳng."
Nghe vậy, những người khác đều giật mình.
Bọn hắn đều đang nghĩ xem câu này của "Tỉnh" là có ý gì. Không thể nhìn thẳng, là bởi vì từng nhìn thẳng?
Nói cách khác, "Tỉnh" đã nhìn qua Tỏa Thiên.
Quỷ Tiên Tử không hổ là người mà tất cả mọi người nhận định là không thể thiếu, nàng lập tức mở miệng: "Tỉnh đạo hữu từng nhìn qua."
Giang Hạo không có phủ nhận.
Mà để cho bọn hắn đoán.
Tỏa Thiên vốn cũng không phải là chuyện mà hắn có thể giấu diếm, đây là thứ thuộc về Thiên m Tông.
Cho nên, lộ ra một chút trong trường hợp thích hợp cũng không tính là gì.
"Tiểu hữu cảm thấy, nếu như có một vị cường giả đi tới Thiên m Tông, thái độ cực tốt, có thể mượn Tỏa Thiên xem xét được hay không?" Đan Nguyên nhẹ giọng hỏi.
Giang Hạo sắp xếp suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: "Có khả năng."
Nếu như là hắn thì chắc chắn sẽ không cho mượn, thế nhưng Bạch Chỉ Trưởng lão không biết nội dung Tỏa Thiên, chỉ cần thích hợp, cho mượn cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Nhất là khi mình chậm chạp không thể phiên dịch.
Cũng không biết chuyện này có thể mang đến phiền toái hay không.
Bởi vì Tỏa Thiên bây giờ đang ở trong tay hắn.
"Được, tiểu hữu có mong muốn gì, hoặc là có gì muốn biết không?"
Thù lao của Đan Nguyên cũng không cần chờ lần sau.
"Vị trí cụ thể của Thiên Diện Bảo Phiến." Giang Hạo nói.
Đây là chuyện hắn muốn lúc trước, có chút bình thường, nếu là lúc trước hắn chắc chắn sẽ không hỏi. Hiện tại ấn tượng của hắn đã được củng cố, hỏi ra bọn hắn chỉ sẽ cảm thấy có nguyên nhân cấp độ sâu.
Tinh nghe thấy Thiên Diện Bảo Piến, liền biết Giang Hạo muốn làm gì.
Hắn còn tưởng rằng thân phận này đã bị dùng từ sớm, cũng không suy nghĩ nhiều.
Đan Nguyên vừa mới muốn đồng ý, Quỷ Tiên Tử đã mở miệng trước:
"Tỉnh đạo hữu gần đây là không rảnh sao? Thiên Diện Bảo Phiến bị người Huyền Thiên Tông mang đến Thiên m Tông. Mặt ngoài nói là ở trong tay Đoan Mộc Hương Trưởng lão, trên thực tế là ở trong tay Hiên Viên Hốt Trưởng lão. Bọn hắn đang muốn dẫn dụ Thiên Nhân Thiên Diện Tiếu Tam Sinh mắc câu."
Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, năng lực của Quỷ Tiên Tử có chút lợi hại.
Thế mà biết được rõ ràng như vậy. Còn hỏi hắn có phải là không rảnh hay không, đại khái cũng là bởi vì chuyện này đối với Quỷ Tiên Tử quá bình thường. Hơn nữa, chuyện này nằm ở ngay trên khu vực của hắn, không có lý do gì mà không biết.
"Quỷ tiểu hữu gần đây lại rảnh rỗi rồi sao?" Đan Nguyên đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy." Quỷ Tiên Tử gật đầu.
"Như vậy nếu Tỉnh tiểu hữu không rảnh, cũng chỉ có thể nhờ Quỷ tiểu hữu giúp một chuyện nhỏ." Đan Nguyên ôn hòa nói:
"Có thể nhờ Quỷ tiểu hữu đi tới Thiên m Tông một chuyến, lấy Thiên Diện Bảo Phiến về hay không? Còn về chuyện giao cho người nào, thì cứ giao cho Giang Hạo mà Tỉnh tiểu hữu xem trọng kia đi. Thù lao có thể cộng với lúc trước, cũng sắp có thể cho Tuyết Thần Đan rồi."
Quỷ Tiên Tử có chút kinh hỉ, gật đầu đồng ý.
Sau đó, Đan Nguyên nhìn về phía Giang Hạo, cười nói:
"Dùng Thiên Diện Bảo Phiến xem như thù lao cho tiểu hữu đi, như thế nào? Chỉ là tin tức thì không xứng với manh mối mà tiểu hữu cho."
Giang Hạo có chút kinh hỉ, thế nhưng lại sắp bại lộ chính mình, cũng đúng là phiền toái.
Trong lòng hắn lưỡng lự, thế nhưng vẻ mặt không thay đổi, cung kính nói:
"Đa tạ tiền bối."
Đây là chuyện hắn không có nghĩ tới, Đan Nguyên tiền bối thế mà trực tiếp đưa Thiên Diện Bảo Phiến. Chỉ là phải đối mặt với Quỷ Tiên Tử.
Không biết trận pháp trong sân nhỏ có thể ngăn cản ánh mắt của Quỷ Tiên Tử hay không.
"Quỷ tiểu hữu có thu hoạch gì tại Hoàng thành không?" Đan Nguyên lại hỏi Quỷ Tiên Tử.
Những người khác cũng nhìn sang.
Lần này là tin tức về Thánh Đạo.
"Có." Quỷ Tiên Tử gật đầu nói:
"Nói thẳng sao?"
"Có thể." Đan Nguyên gật đầu.
"Ta tìm được Quý Tuyết Cơ, cũng biết được một số tin tức liên quan tới Thánh Đạo từ chỗ của nàng." Quỷ Tiên Tử nói:
"Thánh Đạo năm đó khai sáng Tỏa Thiên, chấn động thiên hạ, can thiệp vạn tộc trong thiên địa, không người nào có thể ngăn cản con đường của bọn hắn. Mục đích của bọn hắn là vì một lý tưởng."
"Lý tưởng gì?" Liễu tò mò hỏi.
Hắn không cách nào tưởng tượng được năm đó đã chấn động như thế nào.
Giang Hạo cũng rất tò mò, nhưng mà cảm thấy Thánh Đạo có thể viết ra Tỏa Thiên, toan tính nhất định không tầm thường.
Quỷ Tiên Tử dường như cũng đang đợi mọi người hỏi thăm. Đợi mọi người đều thấy hứng thú, mới nói:
"Thiên Địa Đại Đồng."
Bốn chữ đơn giản, những người khác có lẽ không hiểu, thế nhưng Giang Hạo nhớ lại Tỏa Thiên, có chút hiểu rõ.
Lý tưởng ban đầu của Thánh Đạo là, tiêu trừ sự khác biệt của chủng tộc thiên địa, thực hiện đại nhất thống?
Có lẽ những người khác không tin, thế nhưng Giang Hạo tin.
Người đại tài như thế, làm sao có thể chỉ là vì trộm thiên phú được?
Không có dã tâm cuồn cuộn, sao lại bị thiên địa phỉ nhổ?
Chỉ là chuyện trước đó dường như cũng không được tán đồng.
Giang Hạo cũng không biết rốt cuộc là sai ở chỗ nào.
Hắn tán đồng lý niệm đại nhất thống này, nhưng không có nghĩa là tán đồng cách làm của Thánh Đạo.
Có lẽ theo thời gian dần trôi, bọn hắn đã quên đi dự tính ban đầu.
Nhưng cho dù như thế nào, hắn đều không thể đánh giá cái gì cả.
"Thiên Địa Đại Đồng cụ thể là có ý gì?" Tinh rất tò mò.
Phân lượng của bốn chữ này cũng không thấp.
Nhưng mà Quỷ Tiên Tử chỉ là cười cười, không nói lời nào.
Cuối cùng vì bị nhìn lâu, nàng chỉ có thể nhún vai: "Ta không biết, Quý Tuyết Cơ nói nàng cũng không biết."
Sau đó mọi người nhìn về phía Đan Nguyên tiền bối.
"Chắc là có liên quan đến thiên phú, chủng tộc." Đan Nguyên cười nói:
"Từ một số tin tức của Quỷ Tiên Tử có thể thấy được, kế hoạch của Thánh Đạo liên quan đến tất cả chủng tộc bên trong sơn hải. Có lẽ Thiên Địa Đại Đồng chính là khiến cho chủng tộc không còn xuất hiện sự khác biệt."
"Dứt khoát như thế?" Liễu cảm thấy chấn kinh.
Bọn hắn vẫn luôn không có hảo cảm với Thánh Đạo.
Thật không nghĩ đến, đối phương lại là loại người này.
"Vạn Vật Chung Yên cũng có sự quyết đoán, thế nhưng con đường lại ngược lại với chúng ta, khâm phục thì khâm phục, thế nhưng không hợp lợi ích." Tinh nói xong thì nhìn về phía Quỷ Tiên Tử:
"Như vậy cuối cùng Thánh Đạo như thế nào rồi? Không phải nói không người nào có thể ngăn cản sao?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận