Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 115: Sự Đáng Sợ Của Chưởng Giáo

Chương 115: Sự Đáng Sợ Của Chưởng Giáo
Sáng sớm.
Ở Huyền Thiên tông.
Nhậm Sương nghe tiền bối giảng giải về tu luyện ở trên quảng trường.
Lúc buổi trưa kết thúc, nàng mới xoay người rời đi.
Mấy ngày này, nàng vẫn luôn để ý tới một việc, đó là một ít tiền bối đi tới Thiên Âm tông tiến triển thế nào.
Nàng còn đặc biệt nhờ một sư muội hỏi thăm giúp.
Chỉ là mấy ngày trôi qua, vẫn không có tin tức gì truyền về.
Thật ra nàng để ý tới người Tư Đồ Kiếm nói tới hơn.
Lần này, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nhằm vào người kia, nếu đối phương đền tội bị mang về.
Vậy Tư Đồ Kiếm đã sai.
Hắn nhìn nhầm.
Tuy nhiên, bọn họ không có lý do gì không dẫn về được. Dù sao, hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử nội môn.
Thực lực cũng không cao.
Cho dù có hơi đặc biệt, ở dưới áp lực của Huyền Thiên tông, Phong Lôi tông và Lạc Hà tông cũng không thể gây ra sóng gió gì.
Chỉ là, nàng vừa mới rời khỏi quảng trường không bao lâu, đột nhiên nhìn thấy một sư muội hoang mang chạy tới.
"Nhậm sư tỷ! Chuyện, chuyện lớn không tốt."
Tiên tử này thoạt nhìn còn rất trẻ, vừa qua đã luống cuống chân tay nói:
"Có, có tin tức truyền về."
"Là gì vậy? Ngươi đừng nóng vội, cứ từ từ nói." Thấy đối phương thất thố như vậy, Nhậm Sương cũng lo lắng:
"Bên phía Thiên Âm tông có tin tức sao?"
"Đúng, đúng vậy." Tiêu Tuyết thở hổn hển mấy hơi thở mới nói tiếp:
"Tất cả mọi người đi Thiên Âm tông, đi Thiên Âm tông, ngoại trừ sư huynh Đông Phương Thành ra, tất cả đều bị giết hết rồi.
Tất cả Trưởng lão chấp sự, không ai còn sống sót."
"Không, không ai còn sống sót à?" Hai mắt Nhậm Sương mở to, theo bản năng nhắc lại một lần nữa.
Nếu… nếu lần trước nàng bảo phụ thân đi, vậy...
Nhậm Sương nghĩ đến đây, toàn thân giá lạnh.
Nhận thức của nàng về sự đáng sợ của Ma môn đã được đổi mới.
Tuy nhiên, điều này lại làm cho nàng nghi ngờ, chuyện này thật sự có liên quan tới Giang Hạo kia sao?
Nàng không tin lắm.
Nhưng mà, không ai có thể trả lời nàng, có lẽ tương lai nàng có thể biết được kết quả.
...
...
Thiên Âm tông.
Chuyện Huyền Thiên tông tới đòi người hoàn toàn lắng xuống.
Tuy vẫn có mấy đệ tử nhớ lại tình cảnh lúc đầu, cũng có người tiếc vì không được tận mắt nhìn thấy đao có một không hai một kia.
Tuy nhiên, không ai cảm thấy phải cần giao ra người nào.
Cũng có một vài đệ tử ngoại môn đang phân tích, cuối cùng có thể khai chiến với ba tông môn lớn không.
Hai bên đánh nhau, năng lực chiến đấu sẽ chênh lệch thế nào.
Đạo lý rõ ràng, có lý, có chứng cứ.
Thật ra một số đệ tử chân truyền cũng có suy nghĩ này. Bọn họ cũng không hiểu vì sao không lựa chọn cách giao dịch tốt nhất kia.
Mà chỉ có người đứng đầu mười hai chủ mạch ở vị trí cao nhất mới biết đây căn bản không phải là chuyện bọn họ lo lắng.
Một đao của Chưởng giáo có nghĩa là bọn họ nhất định phải cứng rắn khi đối ngoại.
Không cứng rắn thì tự mình rời khỏi vị trí này.
Đổi một người cứng rắn đi lên.
Mấy chục năm trôi qua, vừa nhớ lại Chưởng giáo, bọn họ đều cảm giác run sợ.
Sự lựa chọn của bọn họ lần này đều sai rồi, vì để cho mình yên tâm, mỗi người đều đi Cống Hiến các của tông môn tặng rất nhiều tài nguyên.
Tài nguyên dồi dào, lập tức có thể chiến đấu, lập tức có thể chiến đấu.
Bọn họ lấy điều này để thể hiện sự trung thành của mình.
Giang Hạo không biết nhiều về chuyện này, nhưng hắn cũng coi như thoát được một kiếp này.
Sau khi xác định không có việc gì, hắn lại lấy linh thạch trên người ra mua nguyên liệu chế tạo linh phù.
Bây giờ, hắn cần phải gom đủ bốn trăm linh thạch, đi mua nguyên liệu chế tạo Thiên Lý Na Di Phù.
Ít nhất còn phải chế tạo ra một tờ nữa.
Bảy ngày sau.
Giang Hạo nhìn bốn trăm sáu mươi ba viên linh thạch mới kiếm được, lại đi mua nguyên liệu.
Thiên Lý Na Di Phù bốn trăm, Trị Liệu Phù bốn mươi.
Như vậy lại tiêu hao phần lớn linh thạch.
Mua xong những thứ này, hắn mới trở lại Linh Dược viên.
"Chủ nhân, gần đây nữ nhân ăn thịt người cũng cho Thỏ Gia ta một phần thể diện, đã không ra ngoài nữa. Tối nay, có phải ta có thể đi về không?" Con thỏ đứng ở trên lan can gỗ ăn cà rốt hỏi.
Vì số lượng người trong Linh Dược viên đã đủ, Giang Hạo bảo con thỏ đi tuần tra ban đêm.
May mà không xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.
Tuy nhiên người của Đại Thiên Thần tông còn chưa bị bắt.
Hiệu suất làm việc của đám người Chấp Pháp đường hơi thấp.
"Chủ nhân, ngài muốn ăn không?" Con thỏ lấy ra một củ cà rốt rốt, đưa cho Giang Hạo:
"Bằng hữu trên đường quá nhiệt tình,
Nhất quyết chọn cho ta củ cà rốt ngon như vậy."
Giang Hạo nhận lấy củ cà rốt và kiểm tra sơ qua, phát hiện củ cà rốt này quả thật không tệ.
Tuy nhiên, không phải là linh vật.
Sau đó, hắn đưa củ cà rốt cho con thỏ:
"Tối nay thêm cơm."
"Được rồi." Con thỏ nhận lấy cà rốt, theo bản năng đáp lại.
Giang Hạo vốn định đi xử lý Linh Dược viên một lát, đột nhiên cảm giác phía sau có sóng linh khí dao động.
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện có người đang đi về phía bên này, nhìn cường độ lực lượng và tinh thần kéo dài, chắc là Trúc Cơ viên mãn.
Một người trốn, bốn người đuổi theo.
Giang Hạo thấy vậy thì đi ra phía ngoài.
Quả nhiên, không bao lâu sau, một nữ tử với quần áo rách rưới đang hoảng sợ chạy như bay về phía bên này.
"Các ngươi dựa vào đâu mà bắt ta? Ta chẳng qua chỉ giết một đệ tử ngoại môn, tại sao các ngươi cứ phải làm to chuyện như vậy?" Nữ tử này khó có thể tưởng tượng được.
Một đệ tử ngoại môn Luyện Khí tầng ba mà thôi.
Thiên Âm tông lại có thể phái ra nhiều Trúc Cơ viên mãn như vậy điều tra từng phân thân, sau đó tìm được bản thể của nàng.
Không phải nói Thiên Âm tông là Ma môn sao?
Tiên môn cũng không biến thái như vậy.
"Ngươi còn muốn trốn à? Tưởng Chấp Pháp đường chúng ta đều bất tài sao?" Bốn đệ tử Chấp Pháp đường phía sau ngự kiếm tập kích.
Bốn thanh linh kiếm đánh tới, ầm một tiếng, đánh cho nội ứng của Đại Thiên Thần tông bị thương nặng.
Tuy nhiên, đối phương thấy mình không có cách nào chống lại, phun ra một ngụm máu tươi, ép bốn thanh linh kiếm lùi lại, xông về phía Giang Hạo.
Nếu tông môn này coi trọng đệ tử trong môn như vậy, nàng sẽ bắt một tên làm con tin.
Có lẽ còn có thể cứu chữa.
Lúc này, Giang Hạo vừa vặn lọt vào tầm mắt của nàng. Nàng bất chợt lao tới.
Giang Hạo thấy có người xông lại, trong lòng thầm thở dài.
Đây là nội ứng của Đại Thiên Thần tông sao?
Nàng bị thương nặng thành như vậy còn dám xông tới gần mình?
Hán không hề do dự, rút Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.
Keng!
Thức thứ nhất của Thiên Đao, Trảm Nguyệt.
Ánh trăng hiện ra, chém về phía nữ tử kia.
Ầm!
Đối phương bị một đao ngăn cản bước chân, lúc này công kích từ phía sau đánh xuống.
Vèo!
Bốn thanh phi kiếm ghim chặt nội ứng của Đại Thiên Thần tông trên mặt đất.
Tiếp theo chính là một tiếng hét thảm.
"Ta không cam lòng, ta chỉ giết một đệ tử ngoại môn, vì sao các ngươi phải đuổi giết ta như vậy?
Ta cũng là đệ tử của Thiên Âm tông."
"Có gì muốn nói, cứ vào tháp Vô Pháp Vô Thiên trước, phối hợp tốt sẽ tranh thủ sớm được đi ra.
Tuy nhiên điều kiện trước tiên, ngươi phải là người của Thiên Âm tông chúng ta, nếu không..."
đệ tử của Chấp Pháp đường xách đối phương lên và rời đi.
Một người thanh niên dẫn đầu đi tới trước mặt Giang Hạo, khách sáo nói:
"Cảm ơn sư đệ ra tay chặn đường."
"Tiện tay thôi." Giang Hạo chắp tay khách sáo nói.
Vừa rồi mình không ra tay cũng không được, nội ứng này rõ ràng không hiểu quy định trong Thiên Âm tông.
Thiên Âm tông hình như rất thích đưa người vào tháp Vô Pháp Vô Thiên, người của Chấp Pháp đường cũng rất thích bắt người vào.
Hình như có phần thưởng gì đó.
Nói tới nói lui, có lẽ tông môn cần tháp Vô Pháp Vô Thiên tích góp lực lượng, Chấp Pháp phong cũng cần linh thạch.
Cuối cùng, mấy người quay đầu rời đi.
"Bắt người uy hiếp à? Sao có thể có tác dụng chứ?" Trong lòng Giang Hạo thầm thở dài.
Chấp Pháp đường của Thiên Âm tông sẽ không bị bất kỳ kẻ nào uy hiếp.
"Chủ nhân, tối nay còn thêm cơm không?" Con thỏ trả củ cà rốt lại cho Giang Hạo.
"Giữ lại thêm cơm tối." Giang Hạo xoay người bước vào Linh Dược viên.
Uy hiếp của Đại Thiên Thần tông đã không còn.
Bây giờ chỉ cần nghĩ cách bù lại số người làm việc.
Cho dù gọi người nơi khác về vẫn thiếu.
Hắn sẽ phải tìm một vài người bình thường tới.
Tới thế nào?
Sẽ phải có người ra ngoài bắt.
Giang Hạo không để ý tới chuyện này, nhưng có người bị bắt tới, hắn sẽ cho người đi đón mấy người qua.
Hắn không quá quan tâm tới chỗ khác, nhưng tới chỗ hắn, ít nhất có thể sống như một con người.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận