Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 398: Ngươi Tiếp Tục Biên

Chương 398: Ngươi Tiếp Tục Biên
Chương 398: Ngươi Tiếp Tục Biên
Đối mặt với Hồng Vũ Diệp đột nhiên xuất hiện, Giang Hạo không khỏi bị chấn động.
Khác với những nữ tử khác, người này sẽ khiến cho hắn trở nên như bình thường.
Hắn vốn quen với bình tĩnh và lạnh nhạt, trong lúc nhất thời có chút không quá quen.
Hắn lập tức phủ nhận vấn đề thành thân:
"Tiền bối nói đùa, là một vị sư tỷ nhàn rỗi nhàm chán nên muốn tìm chuyện làm mà thôi.”
"Ngươi mấy tuổi rồi?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
Lúc này nàng đứng cạnh Bàn Đào Thụ.
Bây giờ cây đã cao hơn nàng.
"Hai mươi tám." Giang Hạo trả lời.
Hắn nhớ kỹ, lần đầu gặp Hồng Vũ Diệp đã là chín năm trước.
Chín năm…
Luôn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Tương tự, Thiên Tuyệt Độc đã ở trong cơ thể hắn chín năm, chín năm này thật sự là luôn bình tĩnh ngoài ý muốn.
Tháng ngày không an tĩnh chính là những lúc nhìn thấy Hồng Vũ Diệp, ngoại trừ đoạn thời gian đi ra ngoài hơi dài kia thì những lúc khác cộng lại đều chưa đến một tháng.
"Hai mươi tám tuổi?" Hồng Vũ Diệp giống như hơi cảm khái:
"Người bình thường, hai mươi tám tuổi sớm đã lấy vợ rồi?"
"Đó là người nhà bình thường." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói:
"Vãn bối một lòng tu luyện, chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện này."
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, trong đôi mắt mang theo một chút cảm xúc.
Dường như rất không quen với việc người trước mắt nói thật.
Lại giống như cảm thấy ngoài ý muốn đối với lời nói thật này.
"Ngươi tu luyện đến đâu rồi?" Nàng đổi câu hỏi khác.
"Trúc Cơ viên mãn." Giang Hạo trả lời.
Nghe thế, Hồng Vũ Diệp mới gật đầu, như này là được rồi.
Nàng chợt mở miệng lần nữa:
"Lúc nào thì tấn thăng?"
"Chắc là còn cần một khoảng thời gian." Giang Hạo trả lời.
Muốn tấn thăng Luyện Thần, cũng cần một khoảng thời gian.
Hồng Vũ Diệp không nói tiếp mà là quay người đi vào phòng, nói:
"Chuẩn bị kỹ nước đi."
Tắm gội? Giang Hạo kinh ngạc.
Lúc trước thường là rất lâu mới tắm một lần.
Nhưng mà, hắn vẫn nhanh chóng bước vào gian phòng tắm gội.
Chỉ là chuẩn bị nước mát xong, hắn đột nhiên sững người.
Không có cánh Ngân Nguyệt Hoa.
Hắn nhớ hình như vẫn còn một phần mà.
Hắn lấy trữ vật pháp bảo ra, tìm mãi mà vẫn không thấy cánh Ngân Nguyệt Hoa.
Không ổn, bởi vì lần trước mới tắm, hắn theo bản năng cảm thấy không cần phải gấp.
Hơn nữa, hắn nhớ là còn có một phần, nên đã quên bổ sung.
Nhìn cửa sổ đã đóng, Giang Hạo nghĩ hiện tại mà ra ngoài mua một phần đã không còn kịp.
Hắn lập tức lắc đầu, mình ra ngoài nhất định sẽ bị phát hiện.
Đột nhiên tiếng bước chân vang lên ở đằng sau, Hồng Vũ Diệp đi đến.
Nàng đứng bên cạnh Giang Hạo, nhìn nước trong bồn rồi nói:
"Quên mua cánh hoa rồi?"
"Không phải." Giang Hạo liền vội cúi đầu nói rõ lí do:
"Là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn?" Hồng Vũ Diệp cười lạnh một tiếng, nói:
"Là chuyện gì ngoài ý muốn?"
Giang Hạo cũng không mở miệng.
Hắn cũng không biết là chuyện gì ngoài ý muốn.
Hồng Vũ Diệp thử xuống nước, để Giang Hạo đứng bên ngoài bình phong, đưa lưng về phía bình phong.
"Không nên gấp, cứ từ từ mà nghĩ xong lý do, trước khi ta tắm xong, hi vọng ngươi có thể nghĩ rõ ràng là chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu không…"
Phía sau là một tiếng cười lạnh.
Lúc Giang Hạo nghe đến đó, cũng cảm giác được có người tiến vào trong nước.
Chắc là Hồng Vũ Diệp đã bắt đầu tắm gội.
Vừa rồi hắn còn cho là Hồng Vũ Diệp sẽ động thủ, thế nhưng không động thủ ngược lại càng khiến hắn cảm thấy nguy hiểm hơn.
Nếu như động thủ tại chỗ, như vậy thì sẽ không có chuyện gì.
Bây giờ cứ như vậy, hắn luôn cảm thấy tình thế có chút nghiêm trọng.
Cường giả hỉ nộ vô thường, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ dễ dàng nghênh đón mầm tai vạ.
Thời gian không đủ, khó mà trở nên mạnh lên được.
Lúc này hắn cảm thấy chín năm quá ngắn.
Nếu như qua thêm chín mươi năm nữa, có lẽ mình sẽ có thể chống lại.
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Giọng nói của Hồng Vũ Diệp đột nhiên truyền tới.
"Đang suy nghĩ lần sau sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa." Giang Hạo đáp.
"Không cần vội suy nghĩ chuyện này, nghĩ xem là chuyện gì ngoài ý muốn trước đã." Hồng Vũ nói.
Giang Hạo nhất thời lại càng không có cách nào mở miệng.
Chỉ có thể giữ yên lặng.
Nghe tiếng nước đằng sau, hắn lại không có bất kỳ ý nghĩ gì.
Giống như Thiên Tuyệt Độc có hiệu lực.
Bây giờ hắn chỉ có thể hi vọng người phía sau sẽ thiếp đi giống như trước đó.
Lúc tỉnh lại đại khái sẽ quên mất chuyện này.
Trong nháy mắt, trong đầu hắn lại xuất hiện bóng lưng của đối phương, nhưng mà lại lập tức bị áp chế.
Qua một lúc sau, tiếng nước bắt đầu biến mất.
Giang Hạo đứng yên tĩnh, đang chờ đối phương ngủ quên.
Trong lúc chờ đợi, hắn đột nhiên cảm thấy có người sau lưng.
Hắn lập tức quay người.
Một thân ảnh màu đỏ chẳng biết lúc nào đã đứng ở sau lưng hắn, đang nhìn hắn.
"Nghĩ kỹ chưa?" Phần đuôi tóc của Hồng Vũ Diệp có chút ướt át tóc hoa, tùy ý hỏi.
"Nghĩ kỹ rồi." Giang Hạo vô thức mở miệng.
"Là chuyện gì ngoài ý muốn?" Hồng Vũ Diệp thay đổi quần áo, ra khỏi phòng.
Một đường đi tới ban công lầu hai.
Giang Hạo đi theo, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển , vừa nghĩ vừa nói:
"Là gần đây bận chuyện vì tiền bối."
"Chuyện gì của ta?" Trên ban công, Hồng Vũ Diệp quay đầu lại nhìn Giang Hạo.
"Chuyện nằm vùng và tìm ra chủ nhân phía sau Thạch Bản, sắp có một ít tiến triển." Giang Hạo nói.
"Ngoài ý muốn hợp tình hợp lý." Hồng Vũ Diệp ra hiệu cho Giang Hạo đứng ở bên người nàng.
Giang Hạo vừa đi qua vừa phòng bị.
Không biết Hồng Vũ Diệp sẽ ra tay hay không.
Cho dù chỉ là va chạm khí tức, hắn cũng không cách nào chống cự.
"Nói xem ngươi lại biết thêm cái gì từ bên trong tụ hội." Hồng Vũ Diệp thấy Giang Hạo đang phòng bị thì cười hỏi, chỉ là bên trong ánh mắt lại mang theo một hơi khí lạnh.
Giang Hạo nhớ lại một chút.
Sau đó nói về chuyện Thánh Đạo.
Hồng Vũ Diệp không có bất kỳ chút hứng thú nào đối với chuyện này, hắn cũng không thể đạt được tin tức liên quan.
Nếu không, hắn đã có thể vận dụng một ít ở bên trong tụ hội.
Sẽ có chỗ tốt không nhỏ cho hắn.
Sau đó, hắn nói về bản thân, có người bắt đầu hỏi thăm về hắn.
Biện pháp ứng đối chính là dùng thân phận bên trong tiếp xúc với chính mình.
Dùng việc này để lẩn tránh nguy hiểm.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp có chút hứng thú:
"Bị chú ý rồi sao?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu:
"Bởi vì một số hành vi có chút qua loa."
"Ngươi không phải làm chuyện gì cũng đều chú ý cẩn thận sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Vì muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của tiền bối, những việc này đều đáng giá." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp nhìn nam tử trước mắt với vẻ trêu tức.
Nàng không nghe được một câu nói thật nào từ trong miệng của đối phương cả.
Nhưng mà lời nói đúng là rất dễ nghe.
"Xem ra đúng là có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn." Hồng Vũ Diệp khẽ cười nói.
Giang Hạo yên lặng, không dám nhiều lời.
Mãi đến khi Hồng Vũ Diệp để cho hắn nói tiếp, hắn mới nói về chuyện của Hiên Viên nhất tộc và hải ngoại.
Hồng Vũ Diệp đều không có hứng thú đối với mấy chuyện này.
"Minh Nguyệt Tông lúc nào tổ chức đại hội luận đạo?" Nàng vừa lay động mái tóc vừa nói.
"Không có tin tức, chắc là còn cần một khoảng thời gian." Giang Hạo đáp.
"Ngươi không muốn nhân cơ hội tới Minh Nguyệt Tông sao?"
"Vãn bối muốn giúp tiền bối trồng hoa."
Thật ra, hắn đã không thể đi Minh Nguyệt Tông.
Trước đó không ai quan tâm đến hắn, thế nhưng hắn hôm nay đã khác.
Tinh đã quan tâm đến hắn.
Ở bên trong tụ hội, mỗi người đều có một khu vực riêng.
"Tinh " ở Minh Nguyệt tông.
"Liễu " ở hải ngoại.
"Quỷ " ở Thiên Nam Phủ phía Nam.
Mà hắn, người người đều biết hắn ở U Vân Phủ, có liên quan tới Thiên m Tông.
Cho nên hắn là người thích hợp nhất để quan tâm tới chuyện bên này.
Nếu như đi Minh Nguyệt Tông, như vậy hắn sẽ tiếp xúc với "Tinh ".
Nguy hiểm sẽ tăng thêm mấy lần.
Minh Nguyệt Tông đã không còn an toàn bằng Thiên m Tông.
Trừ khi là mai danh ẩn tích.
Dưới ánh trăng, gió mát thổi.
Giang Hạo vẫn còn đang đề phòng người bên cạnh.
Sợ đối phương động thủ.
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói.
"Con thỏ, đêm hôm khuya khoắt tặng đồ ăn cho sư huynh, hắn có tức giận hay không?"
"Sẽ không, bạn bè trên đường nói cho Thỏ gia, chủ nhân đời này chưa từng ăn táo trắng, vui còn không kịp nữa là."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận