Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1536: Nữ Ma Đẩu: Chặt Tay Đi 2 Ỉ

Chương 1536: Nữ Ma Đẩu: Chặt Tay Đi 2 ỈChương 1536: Nữ Ma Đẩu: Chặt Tay Đi 2 Ỉ
 
 "Sư huynh, đây..." Mộc Ấn có chút khó có thể tin nổi.
 
 Giang Hạo bình thản nói: "Vật ngoài thân, giữ lại để dùng trên đường đi. Tu vi của ngươi đúng là không kém, nhưng đại thê đến cho nên bên ngoài cũng không quá an toàn, giữ lại có lẽ sẽ có trợ giúp. Nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi một chút."
 
 "Là gì?" Mộc Ấn hỏi.
 
 "Thiên m Tông là Ma Môn, lúc không cần thiết ngươi không nên nói mình là đệ tử Thiên m Tông." Giang Hạo nhìn qua người trước mắt, tiếp tục mở miệng:
 
 "Mặt khác, ta có không ít kẻ thù ở bên ngoài, dọc đường đi nều như có người hỏi về nguồn gốc hoặc là. người liên quan thì đừng có nhắc tới ta. Nếu không thì sẽ chỉ mang đền càng nhiều phiền phức cho ngươi. " Mộc Ẩn nhìn người trước mắt, gật đầu nói: "Ta đã biết. "
 
 Nghe vậy, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
 
 Sau đó, hắn lại bàn giao vài thứ, cuồi cùng để đổi phương trở về thu dọn đồ đạc.
 
 Ngày hôm sao.
 
 Một vị hòa thượng đón tia nắng đầu tiên đi ra khỏi tông môn. Hắn không quay đấu lại, cũng không nói với bât kỳ người nào, mà là một thân một mình cất bước đi ra. Tương lai có một ngày hắn sẽ trở về. Lúc này, phía trên ngọn núi, Giang Hạo mang người đứng nhìn Mộc Ấn rời đi. Trình Sầu, Lâm Tri, Tiểu Y đều đứng ở chỗ này.
 
 "Mộc Ẩn sư đệ cũng xuống núi rồi. " Trình Sầu có chút cảm khái.
 
 "Đúng vậy, không biết đám người thỏ gia và Sở Xuyên như thể nào rổi." Lâm Tri có chút cảm khái. Tiểu Y đứng an tĩnh, tâm trạng _ không tôt lắm. Lúc đám người Tiểu Li rời đi, nàng cũng là như thê. Nàng khờ khao, trì độn, nhưng nàng biết có một số người rời đi thì sẽ rât khó gặp lại, ví dụ như đổng môn trước kia. Trình Sầu sư huynh nói đó có lẽ là lần gặp mặt cuôi cùng.
 
 Giang Hạo đặt tay lên đầu đối phương, nói:
 
 "Không sao cả, sẽ gặp lại. " Sau đó, Giang Hạo nhìn về phía Lâm Tri, nói: "Có dự định xuông núi không?"
 
 Lâm Tri lắc đầu.
 
 Thấy thế, Giang Hạo cũng không nói thêm gì nữa, mà là xoay người nói: "Trở về thôi. "
 
 Giang Hạo không có về Linh Dược Viên, mà là trực tiếp trở lại chô ở. Khi trở về, phát hiện Hồng Vũ Diệp cũng ở đây.
 
 "Tiền bối." Giang Hạo nhìn đối phương, khách sáo nói.
 
 "Lại phóng sinh một người?" Hồng Vũ Diệp cười nói: "Còn có bao nhiêu người?"
 
 Giang Hạo suy tư rồi nói: "Trước mắt thì chỉ còn lại Lâm Tri, Tiểu Y là có hơi phóng sinh."
 
 "Trình Sầu kia thì sao?"
 
 Hồng Vũ Diệp ra hiệu Giang Hạo tới pha trà.
 
 Giang Hạo lấy Cửu Nguyệt Xuân ra, vừa pha trà vừa nói: "Trình Sâu không thích hợp xuống núi."
 
 "Nếu như có một ngày hắn muốn xuống núi thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 ''Vậy dĩ nhiên là sẽ thả hắn xuống núi." Giang Hạo cười nói:
 
 "Nếu như hắn có mong muốn này thì cũng tốt, tính cách đã hình thành thì không thay đổi xác thực đã làm khó hãn. Nhìn từng người xuồng núi, có lẽ hắn cũng sẽ hơi hướng tới cuộc sống nhộn nhịp ở dưới núi. " "Vậy còn ngươi?" Hồng Vũ Diệp để Giang Hạo pha trà, nhìn qua đôi phương, nói:
 
 "Ngươi muốn ở lại chỗ này mãi?" "Đó là đương nhiên, hoa còn ở nơi này, văn bối đương nhiên không thể rời đi." Giang Hạo nói.
 
 Hắn thật sự không muốn rời đi. Hắn muốn nhanh chóng tăng cao tu vi, sau đó đi ra đạo của mình. Như thê hắn mới có thể tự vệ ở giữa thiên địa, không đền mức bị người ta vượt cấp bắt nạt. Hiện tại một . Tuyệt Tiên viên mãn tới, hắn liền bị vượt qua ba cầp. Mình vượt cấp coi như xong, há có thể bị người ta vượt câp.
 
 Hắn nói ra những suy nghĩ này của mình.
 
 Hồng Vũ Diệp nhíu mày: "Vượt SẼ] =
 
 "Đúng vậy, một số cường giả đều thích khiêu chiền vượt cấp vẫn ˆ bồi." Giang Hạo thở dài một tiếng, nói: "Vãn bồi mới Phản Hư hậu kỳ, mây người Vũ Hóa, Đăng Tiên, Nhân Tiên đều có thể vượt cấp tới bắt nạt người. Văn bồi đương nhiên là muôn cô gẵng tu luyện, phòng ngừa bị vượt câp. "
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, trong lúc nhãt thời đều quên uồng trà.
 
 Trầm mặc hổi lâu, nàng mới nói: "Ý của ngươi là, ngươi muốn trở thành. người mạnh nhãt để vượt câp khi dê những người khác?"
 
 Giang Hạo hơi nhíu mày, không có trả lời, nhưng hăn đúng là nghĩ như vậy.
 
 "Ta lần đầu nghe nói có người sợ bị khiêu chiến vượt cấp, còn là vượt câp như vậy. " Hồng Vũ Diệp nói. "Cường giả đều có thể khiêu chiến vượt cấp, tiền bồi nhât định đã nghe nói qua lời này. " Giang Hạo nói.
 
 "Đúng vậy, nghe nói qua, nhưng mà vượt cấp lúc đó không giồng với vượt cấp mà ngươi nói." Hồng Vũ Diệp uống trà, bình thản nói.
 
 Nàng đã tiếp nhận cách nói này. Sau đó, nàng đổi chủ đề: "Huyết Chỉ Đạo Quả cuối cùng đã bị ai lấy được?"
 
 "Không có tin tức, cho đến trước mắt thì bên ngoài cũng có rất Ít người biết được. Hạo Nguyệt Chân nhân hình như đã rời đi, hăn là vì cái này." Giang Hạo nói.
 
 Nói đến Đạo Quả, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nói: "Tiền bối, Huyết Chi Đạo Quả so với Cổ Kim Đạo Thư thì cái nào lợi hại hơn?"
 
 'Cổ Kim Đạo Thư." Hồng Vũ Diệp nói.
 
 "Hai cái này đều là đạo quả của Cổ Kim Thiên?" Giang Hạo lại hỏi. Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp suy tư hồi lâu, cuôi cùng gật đấu nói:
 
 "Đúng thế."
 
 "Một người có thể ngưng tụ được _ nhiều đạo quả như thể? Còn có thể hái nó ra?" Giang Hạo có chút khó tin.
 
 "Cần các loại thời cơ, nhưng mà. hắn như này có lẽ là vì tự chém. Về việc tại sao lại muốn tự chém thì hắn là có hai lý do." Hồng Vũ Diệp hơi nhíu mày, nói: "Một là vần đề về đạo, hai là hăn muốn chém ra một tương lai mới. Hắn hẳn là đã thành công. Nếu như hắn không có ác niệm, Huyết Trì đại khái sẽ
 
 không vây được hãn."
 
 ''Cổ Kim Thiên có bao nhiêu mạnh mẽ?" Giang Hạo tò mò hỏi. Hồng Vũ Diệp lắc đầu, không đưa ra đáp án.
 
 Giang Hạo cảm thấy mình sau này hướng vào trong vân nên cẩn thận hơn, không thể nhắc tới thiện và ác, dê dàng mang tới nguy hiểm lớn lao.
 
 "Có tin tức về vị trí phong ấn Thánh Đạo chưa?"' Hồng Vũ Diệp hỏi. Giang Hạo lắc đầu: "Còn cần một chút thời gian. "
 
 Hắn có chút bất đắc dĩ, Thánh Đạo đúng là biết cách gây thêm phiển phức cho hắn. "Đi ra, ta muốn tắm rửa." Hồng Vũ Diệp nói.
 
 Nghe vậy, Giang Hạo cũng không dám chậm trê. Nói đền đây, đổi phương hình như đã lâu rổi không có tăm.
 
 Sau đó, Giang Hạo canh giữ trước cửa, lăng nghe tiếng nước bên trong.
 
 Thời gian như là tiếng nước, có đôi khi nghe thây tiêng nước sẽ khiền hắn nhớ tới cảnh tượng nghịch nước cạnh bờ sông. Nhưng vừa quay đầu thì đã đứng ở trên bờ sông nhìn những đứa trẻ khác đang nghịch nước. Mà hăn vì cuộc sông đã không còn khả năng cúi xuống nghịch nước nữa
 
 Hai nắm sau, Giang Hạo một trăm bốn mươi tuổi. Hôm nay là tháng hai.
 
 Ban đêm.
 
 Hắn đang chờ đợi Hồng Vũ Diệp tắm rửa thì chợt cảm nhận được Mật Ngữ Thạch Bản chẩn động.
 
 Thời gian đã qua hai, ba năm, cuối cùng lại bắt đấu tụ hội.
 
 Xem xét, là giờ Tý đêm nay.
 
 "Tiền bối, tụ hội sắp bắt đầu, hẳn là sẽ có tin tức về Huyết Chi Đạo Quả." Giang Hạo nói.
 
 "Ngươi ngoại trừ tụ hội ra liền không có nguồn tin tức nào khác sao?" Giọng nói Hồng Vũ Diệp truyền đền.
 
 Kẽo kẹt! Cửa được mở ra.
 
 Lúc này, mái tóc Hồng Vũ Diệp mang theo một chút nước đọng. Nàng không thèm nhìn Giang Hạo, mà là cât bước đi lên tầng hai. Giang Hạo đuổi theo, nói:
 
 "Vẫn bối xác thực không thể rời khỏi nơi này, nêu như không chăm sóc hoa thì tốc độ sinh trưởng của nó sẽ trở nên chậm."
 
 Giang Hạo không biết Huyết Chỉ Đạo Quả rốt cuộc đã rơi vào tay ai. Trong hai năm này, người Minh Nguyệt Tông gần như đều đã rời đi. Sở Tiệp cũng tới tạm biệt hắn, Nhan Nguyệt Chỉ cũng là như thê. Nàng cũng giao đủ lá trà.
 
 Thiên m Tông náo nhiệt lại khôi phục như bình thường, cũng chỉ có Cự Linh tộc là còn đang giày vò, hình như cảm thấy hiệu của Thất Thải Thạch có chút chậm.
 
 Tại lầu hai, Hồng Vũ Diệp ngồi cạnh ban công.
 
 Giang Hạo đi đến phía sau nàng, suy tư một lúc, sau đó khẽ phât tay với mái tóc đọng nước. Trong lúc nhất thời, nước đọng chậm rãi tán đi.
 
 Cảm nhận được cái gì đó, Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Giang Hạo.
 
 Người kia lập tức thu tay lại: "Mạo phạm tiền bôi. "
 
 "Đúng là đã mạo phạm, ngươi cảm thầy nên trừng phạt thể nào cho thỏa đáng?" Hồng Vũ Diệp hỏi. Giang Hạo hơi nhíu mày: "Đều nghe tiến bôi trừng phạt." "Vậy thì chặt tay đi." Hồng Vũ Diệp nói.
 
 Giang Hạo: "... "
 
 "Không muốn? Xem ra cũng không phải là ta nói cái gì thì chính là cái đó." Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ. Giang Hạo: "... "
Bạn cần đăng nhập để bình luận