Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 903: Thi Hải Lão Nhân Tiến Về Thiên Âm Tông

Chương 903: Thi Hải Lão Nhân Tiến Về Thiên Âm Tông
Chương 903: Thi Hải Lão Nhân Tiến Về Thiên Âm Tông
Tự Bạch chậm rãi hạ xuống, nhìn người trẻ tuổi ngã trong vũng máu, lông mày cau lại. Sau đó hắn phất tay, khí tức của thanh niên vốn đang yếu ớt lập tức khôi phục khí sắc, khí tức nhẹ nhàng. Vết máu cũng biến mất khỏi gương mặt hắn.
"Sở Xuyên?" Lúc này Tự Bạch mới nhớ ra.
Dù sao cũng là thiếu gia của Sở Tiệp sư muội, hắn vẫn còn có chút ấn tượng. Lúc này, hắn thấy khóe miệng đối phương khẽ nhúc nhích, truyền ra thanh âm: "Thỏ gia, thỏ gia …"
“Thỏ gia?" Tự Bạch thoáng có chút không hiểu, nhưng mà cũng không thèm để ý. Hắn càng để ý đến người này hơn.
"Không đơn giản, xem ra vị sư thúc từ bỏ hắn lúc trước đã nhìn lầm."
Tự Bạch tiện tay vẫy một cái, linh khí đi vào bên trong thân thể Sở Xuyên, công pháp tự động vận chuyển, bắt đầu khôi phục thương thế.
"Dạng người này không thể giúp quá nhiều, đến điểm thì nên dừng."
Tự Bạch cười cười, sau đó cảm giác xung quanh, tiện tay tiêu diệt một số yêu thú có sức uy hiếp rồi mới cất bước rời đi.
Hắn muốn đến Huyền Thiên Tông, thuận tiện hỏi một vài vấn đề. Lần này hắn mang theo nhiệm vụ ra ngoài, muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng không có dễ dàng như vậy, phải tốn không ít thời gian.
"Trở về lại xa xa khó vời." Tự Bạch lắc đầu thở dài.
Nếu đã ra ngoài thì cũng không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì. Hắn cũng không vội chuyện này, cần chuẩn bị cho thỏa đáng.
Đương nhiên, trước khi tiến về hải ngoại, hắn còn cần ở lại Nam Bộ một khoảng thời gian.
Hắn muốn chờ một người. Người kia chắc là cũng sắp đến, đi từ Tây Bộ chắc là sẽ nhanh hơn hắn một chút.
Sau khi Tự Bạch rời đi một lúc, Sở Xuyên đột nhiên tỉnh dậy, hắn nhìn xung quanh, có chút khó tin. Thương thế của hắn thế mà đã khôi phục hơn nữa.
"Thỏ gia, chắc chắn là bạn bè trên đường của thỏ gia đã giúp ta." Sở Xuyên chắc chắn.
Trước khi hôn mê, hắn vẫn nhớ thỏ gia, chắc là có gọi tên. Bạn bè trên đường của thỏ gia nghe thấy thì sẽ giúp hắn.
"Có thỏ gia ở đây, ta nhất định có thể biến nguy thành an." Sở Xuyên tự động viên chính mình.
Sau đó, hắn lấy trữ vật pháp bảo của tất cả mọi người rồi toếp tục hướng về phía trước. Hắn muốn tìm một chỗ an toàn để khôi phục thương thế.
Một ngày nào đó, hắn sẽ đến Đông Bộ.

Thiên Môn Tông.
Lúc này, một số chiến thi đang đứng thẳng xung quanh, phía trước nhất là một nam tử có chút già nua: "Thiên Môn Tông cũng có chút thực lực."
Người đứng ở chỗ này chính là Thi Hải lão nhân. Lúc đến, hắn có chút khách sáo, nhưng người Thiên Môn Tông lại không coi hắn ra gì, muốn hỏi một vài vấn đề cũng cực kì phiền phức. Cho nên hắn mở Thi Hải ra, triệu hoán một số thi thể.
Đại chiến bộc phát rất nhanh, kết thúc cũng rất nhanh. Cũng không phân ra thắng bại, mà đối phương hỏi thăm hắn có mục đích gì.
Tất cả mọi chuyện vừa rồi đều chỉ là hiểu lầm. Nếu như đã là hiểu lầm, Thi Hải lão nhân cũng không có ý định truy cứu.
Lúc này, phía trước hắn là một nam tử trung niên, khí chất nổi bật, có chút xuất trần.
"Đạo hữu đến từ chỗ nào?" Trọng Chi Viên hỏi.
Hắn không nghĩ tới Nam Bộ đột nhiên lại xuất hiện một người kỳ quái như thế. Hơn nữa còn nhằm vào Thiên Môn Tông bọn họ. Bọn họ cũng là không phải sợ đối phương, chỉ là không cần thiết phải tranh đấu, không phù hợp với lợi ích tông môn. Xem đối phương muốn cái gì đã rồi lại nói.
"Tây Bộ." Thi Hải lão nhân nói.
"Đạo hữu tới là vì chuyện gì?" Trọng Chi Viên lại hỏi thăm.
"Hỏi một vài vấn đề."
"Mời hỏi."
"Nam Bộ có chỗ nào cực kỳ đặc thù?"
"Như thế nào mới có thể tính là đặc thù?"
"Thân là đại tông, các ngươi không biết thế nào là đặc thù sao."
"Vậy thì có không ít."
"Nói một chỗ ly kỳ nhất, đặc thù nhất nhất, làm cho người ta để ý nhất là được."
"Phía nam, Thiên m Tông."
Thi Hải lão nhân nhìn qua đối phương, nở nụ cười: "Thiên m Tông?"
"Đúng, Thiên m tông." Trọng Chi Viên gật đầu.
"Ta chưa từng nghe nói qua, đây là tông môn như thế nào?" Thi Hải lão nhân có chút kỳ quái, cảm giác đối phương đang đùa giỡn hắn.
"Trước đó chúng ta cũng chưa nghe nói qua, nhưng mà trăm năm trước tông môn đột nhiên hoành không xuất thế, hoặc có thể nói là đột nhiên bắt đầu quật khởi. Trước đó, đây chỉ là một tông môn bình thường không đáng chú ý, nhưng mà chủ trong mấy chục năm ngắn ngủi, bọn hắn đã quét ngang xung quanh. trở thành tông môn nhất lưu." Trọng Chi Viên nói.
"Người nói tông môn này đặc thù sao?" Thi Hải lão nhân cảm thấy buồn cười, nói: "Đặc thù chỗ nào?"
"Theo lời đồn thì bên kia có dấu vết khí vận, có thần vật xuất hiện, có hung vật hiển lộ rõ ràng, nơi đó còn giấu vô số khoáng mạch bí mật. Không chỉ như thế, bọn hắn còn có một tòa Vô Pháp Vô Thiên Tháp cực kỳ quỷ dị. Ngoài ra, bọn hắn có thể đi vào Thi Giới, có thể trắng trợn bắt giữ cường địch của từng khu vực. Đương nhiên cơ duyên cũng có, có tổ tiên mở tiên lộ, cổ kim hiếm thấy." Trọng Chi Viên nói đại khái.
"Đặc thù như thế mà không có người đi đánh cướp sao?" Thi Hải lão nhân hỏi.
"Lúc mới bắt thì không ai biết, sau phát hiện ra thì đối phương đã có thành tựu. Nếu như động thủ thì tổn thất sẽ rất lớn, mỗi một tông môn đều có chuyện của mình, không có khả năng đánh cược tất cả vì một tông môn mà mình không biết." Trọng Chi Viên nói.
"Vậy các tông môn khác không cược, thân là đại tông, các ngươi không cược sao?" Thi Hải lão nhân hỏi.
Trọng Chi Viên không trả lời. Thi Hải lão nhân biết, bọn hắn chắc là từng có tâm tư, nhưng mà cũng không có thuận lợi như vậy. Sau khi đạt được vị trí của Thiên m Tông, hắn liền hướng về phía bên kia.
Nếu đã đặc thù thì nên đi xem một chút rốt cuộc có bao nhiêu đặc thù.

Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Lúc Giang Hạo tới thì trời đã tối hoàn toàn. Mặc dù đưa tin không nói là hôm nay, nhưng hắn cũng không muốn trì hoãn. Làm như vậy cũng có thể lưu lại ấn tượng tối với các sư huynh sư tỷ nơi này.
Lúc đến, hắn gặp phải Ngân Sa sư tỷ.
"Sư đệ tới sớm như vậy?" Nàng cũng không nghĩ tới Giang Hạo lại đến trong ngày.
Bình thường thì đệ tử tông môn bình thường đều chưa chắc là đã rảnh, kiểu gì cũng sẽ bận rộn một chút thời gian, tu luyện hoặc là làm gì khác. Cho nên bọn hắn không trông cậy vào việc Giang Hạo có thể tới trong hai ngày này. Chỉ cần không quên thì muộn một hai tháng đều không ngại.
"Đúng lúc đang nhàn rồi." Giang Hạo khách khí nói.
"Vừa đi vừa nói." Ngân Sa sư tỷ nói.
Giang Hạo gật đầu đuổi theo.
"Vốn muốn tìm sư đệ hỗ trợ hỏi thăm chuyện của Đọa Tiên tộc, nhưng kế hoạch có biến, chúng ta tạm thời không cần để ý tới người Đọa Tiên tộc, cứ giam giữ trước, xử lý lạnh." Ngân Sa sư tỷ cười nói:
"Lần này gọi sư đệ đến, chủ yếu là vì người bắt được trong khoảng thời gian này. Quanh trọng hơn chính là người Đại Thiên Thần Tông, cần sư đệ giúp đỡ khiến cho bọn hắn mở miệng. Phía sau còn có người của Thiên Thánh Giáo, bọn hắn rất mạnh miệng.”
Giang Hạo cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, lần này tông môn hình như là nhằm vào Đại Thiên Thần Tông và Thiên Thánh Giáo.
Tổn thất bên phía quặng mỏ không nhỏ, nhưng lại không bắt được người nào của Thiên Môn Tông cả, bởi vậy có thể thấy, bên kia chính là khu vực bị từ bỏ, cũng không đủ nhân lực vật lực đi chống cự.
"Có ba người, phiền phức sư đệ rồi."
Tầng năm Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Ngân Sa sư tỷ không có đi vào, mà là đưa cho hắn một quyển thư tịch:
"Đây là tư liệu cơ bản của bọn hắn, đều là người Đại Thiên Thần Tông. Mặc dù chúng ta biết bọn hắn đến vì thần hồn Thánh Chủ, nhưng lại không thể nào biết được càng nhiều hơn. Tóm lại là giao cho sư đệ. Tài liệu liên quan đến thần hồn Thánh Chủ cũng ở trong thư tịch.”
Giang Hạo tiếp nhận thư tịch, nói câu sẽ cố gắng hết sức.
Đúng phải cố gắng hết sức thật.
Cũng không phải người người đều có bí mật để hắn phát hiện.
Hơn nữa có ba người, mình ít nhất phải đến ba ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận