Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 128: Nữ Ma Đầu Cướp Linh Thạch Của Ta

Chương 128: Nữ Ma Đầu Cướp Linh Thạch Của Ta
Nhìn người quỳ lạy nơi bờ sông, Giang Hạo nhếch miệng mỉm cười.
Những người này đang bái sông, không có quan hệ gì với hắn cả.
Hắn không ở lại cũng không phải là vì không dám gặp người.
Chẳng qua là cảm thấy phiền toái.
Tiện tay mà thôi, không cần thiết.
Lại nhìn một hồi, chờ sau khi đám người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ xong, Giang Hạo mới quay người rời đi.
Thân là nhân viên tầng dưới chót, phụ mẫu không có khả năng lúc nào cũng chú ý đến rất nhiều hài tử được.
Thế nhưng nên dạy dỗ vẫn phải dạy, có thể phòng ngừa xảy ra bi kịch.
Sắc trời dần muộn, Giang Hạo không hiểu sao lại về tới tòa "nhà".
Hắn đứng trước cửa ra vào một chút.
Lưỡng lự nửa ngày, hắn vẫn quyết định làm chút gì đó.
Cuối cùng hắn nhẹ nhàng gõ gõ cửa lớn tòa nhà.
Người mở cửa vẫn là bà lão kia.
"Ngươi lại tới?" Nàng nhớ kỹ Giang Hạo.
Chẳng qua là trong lúc nàng muốn mời người đi vào, Giang Hạo lại lắc đầu:
"Không cần, ta tới là muốn nhờ hai vị giúp một chút."
"Ngươi chờ một chút." Lão bà tử lập tức hô lớn đối với bên trong:
"Lão đầu tử mau ra đây."
Giọng nói của nàng không lớn, dường như có chút cố hết sức.
Chờ bên trong có người đáp lại, lão bà tử mới cười giải thích:
"Trí nhớ của ta không tốt lắm."
Giang Hạo cười gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
Không bao lâu sau, lão gia tử kia đi ra, hắn thấy Giang Hạo thì hơi kinh ngạc:
"Chàng trai có chuyện gì sao?"
"Là như vậy." Giang Hạo chần chừ một lúc mới tiếp tục mở miệng:
"Nếu như có một ngày người Giang gia tới nơi này, ta muốn nhờ hai vị lão nhân gia chuyển lời giùm lại một câu."
"Là câu gì?" Lão gia tử tò mò hỏi.
Giang Hạo trầm mặc một chút mới chậm rãi mở miệng:
"Xin nói lại với bọn hắn, đứa con trai rời nhà lúc năm tuổi vẫn còn sống, mặc dù có chút vất vả, thế nhưng sống rất tốt, không oán bọn hắn, cũng không hận bọn hắn."
Nghe vậy, vợ chồng lão gia tử đều hết sức kinh ngạc.
"Nếu như bọn hắn có thể trở về, ta nhất định sẽ giúp ngươi chuyển lời. Cho dù lão già ta chết rồi thì cũng sẽ ủy thác cho những người khác." Lão gia tử vừa cười vừa nói.
Giang Hạo khom người chắp tay, coi như cảm ơn.
Sau đó hắn quay người rời đi, không còn gì lưu luyến nữa.
Chuyện có thể làm, mình cũng làm rồi.
Mặc dù không nhất định là tốt nhất, nhưng đã cố gắng, trong lòng cũng không còn tạp niệm nữa.
Như thế ngày mai rời đi cũng sẽ không có tiếc nuối quá lớn.
Nhưng trong những lời kia, có một câu là lời nói dối.
Bản thân mình oán bọn họ.
Thế nhưng loại oán giận này rất kỳ quái.
Là oán bọn họ bán mình, hay là oán bọn hắn rời đi nhanh đây?
Hắn nhất thời cũng không phân rõ nữa.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo trả phòng.
Hồng Vũ Diệp đã ở bên cạnh hắn, hai người cùng nhau rời đi.
Buổi sáng hôm nay, khối Mật Ngữ Thạch Bản thứ hai cũng ném đến bên hắn.
Chắc là vì để thu hút những người khác.
Bản thân mình chính là mồi câu mà Hồng Vũ Diệp thả ra, chờ đợi các con cả nhỏ khác mắc câu.
Điều khác biệt so với câu cá bình thường chính là, Hồng Vũ Diệp là người thả câu nhưng lại mảy may không có ý định ra sức.
Muốn mồi câu tự giải quyết vấn đề.
Giang Hạo cũng không dám có ý kiến, nhưng mà hắn cũng vui vẻ.
Một Phá Lang thôi đã giúp hắn có được mấy ngàn linh thạch, cho dù những người khác không giàu có như vậy, thế nhưng cũng có thể giúp hắn thu nhập được không ít.
Khó trách có người thích ra ngoài, vây ở trong tông môn thì làm sao có thể có nhiều linh thạch được.
Chẳng qua là tiền lời càng nhiều thì nguy hiểm càng lớn.
Giang Hạo lắc đầu, rời khỏi quán trọ Vân Thượng trong câu "Khách quan đi thong thả" của tiểu nhị.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy mình cũng rất giàu có ở bên trong thành trấn.
Hoàn toàn không túng quẫn như ở trong tông môn.
Luôn cảm giác linh thạch không đủ xài.
Nhưng mà cũng còn tốt, ra ngoài đoạt một đợt đã trở nên giàu có hơn không ít.
Nghĩ đến đây, hắn đều có chút cao hứng.
"Mấy ngàn linh thạch đã khiến cho ngươi cao hứng như vậy rồi?" Trên đường đi, Hồng Vũ Diệp vừa cầm ô giấy dầu vừa hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo kinh ngạc, sờ lên mặt mình.
Vừa rồi mình đã vô ý thức mà nở nụ cười sao?
Ở bên cạnh những người khác, hắn đúng là không lo lắng gì cả.
Bản thân mình sẽ rất bình tĩnh.
Nhưng ở cạnh Hồng Vũ Diệp, sự bình tĩnh của Thiên Tuyệt Cổ Độc sẽ mất đi hiệu lực.
Không chỉ như thế, trong lòng cũng có thể xuất hiện xao động.
Cho nên bị phát hiện cảm xúc thay đổi cũng không tính là hiếm lạ.
"Không có." Giang Hạo lắc đầu nói.
Lúc này đang giữa trưa, Hồng Vũ Diệp che dù chậm rãi bước đi dưới ánh mặt trời.
"Sau này nếu như tiếp tục đạt được linh thạch, có phải là sẽ nói chuyện khí thế hơn nhiều hay không?" Nàng thuận miệng hỏi.
Tiền tài làm mê mắt người, Giang Hạo cũng không biết khi mình có nhiều linh thạch thì sẽ như thế nào.
Thế nhưng nhất định sẽ khắc chế tốt chính mình.
Không quan trọng là có mấy ngàn vạn linh thạch, chắc là không đến mức thay đổi quá lớn.
"Sẽ không, dù sao còn phải mua trà ngon cho tiền bối, những linh thạch này còn chưa đủ." Giang Hạo khiêm tốn nói.
"Thiên Hoàn Đan giá trị bao nhiêu tiền?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Từ ba ngàn đến một vạn." Giang Hạo nói không chút nghĩ ngợi.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp dừng lại, nhìn Giang Hạo rồi nói:
"Đây đều là giá cực thấp trên thị trường, bình thường cũng phải bảy ngàn đúng chứ?"
"Đại khái là vậy." Giang Hạo cũng không dám xác định.
"Thiên Thanh Hồng có giá bao nhiêu?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Một vạn linh thạch một tiền." Giang Hạo trả lời.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy có chút không tốt lắm.
"Giết Phá Lang đạt được hơn ba ngàn, Thiên Hoàn Đan bảy ngàn, tổng cộng một vạn." Hồng Vũ Diệp cười lạnh, nói:
"Nhớ kỹ mua cho ta một tiền, như này ta sẽ không so đo chuyện ngươi nhiều lần dùng lá trà thứ đẳng lừa gạt ta."
Hồng Vũ Diệp nói xong thì tiếp tục đi về phía trước.
Hoàn toàn không cho Giang Hạo cơ hội nói chuyện.
Mà sau khi nghe được lời nói của Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo lập tức sững sờ tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy mình như từ trên cao rơi xuống đáy cốc.
Một tiền Thiên Thanh Hồng, cảm giác cướp Phá Lang vô ích rồi.
Lần này, hắn cho dù có cầm một vạn linh thạch trên người thì cũng cao hứng không nổi.
Hắn thở dài một tiếng trong lòng, rồi đuổi theo Hồng Vũ Diệp.
Chỉ hy vọng đối phương sẽ không can dự vào những linh thạch cướp được sau này.
"Đúng rồi." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp phía trước tiếp tục truyền đến:
"Nhớ kỹ giữ lại ấm trà trước đó cho tốt, sau này pha trà sẽ dùng nó."
"Được." Giang Hạo gật đầu đồng ý.
Sáng nay hắn đã cất đồ uống trà, giữ lại để pha trà trên đường.
Đi theo bên người cường giả, mặc dù không cần lo lắng an nguy, nhưng mà chuyện gì cũng cần mình đi làm.
"Nhớ đặt chung hai khối Mật Ngữ Thạch Bản một chỗ." Hồng Vũ Diệp bàn giao một câu.
Nghe vậy.
Giang Hạo gật gật đầu, nhất thời có chút tò mò, phía sau những phiến đá này là cái gì.
Chờ lúc nghỉ ngơi, có thể thử giám định một chút.
Hiện tại không vội.
Không biết vì cái gì, hắn không dám tùy tiện sử dụng Mỗi Ngày Nhất Giám ở trước mặt Hồng Vũ Diệp.
Lấy sự thông minh và mạnh mẽ của đối phương, rất có thể sẽ suy tính ra tác dụng của thần thông.
Phòng bị một chút sẽ an toàn hơn.
"Tiền bối có được manh mối gì sao?" Giang Hạo mở miệng dò hỏi.
Không bao lâu sau, hai người đã ra khỏi Lạc Thành.
Giang Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, cũng không lưu luyến nữa.
"Không có thông tin, nhưng mà tìm thêm một khối nữa chắc là có thể biết một ít gì đó." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
Nàng nhìn Giang Hạo quay đầu, bình thản cười nói:
"Ngươi có chút không nỡ đối với tòa thành này sao?"
"Chắc là không có." Giang Hạo nói với vẻ không quá chắc chắn:
"Tòa thành này đã không còn cái gì đáng cho ta lưu luyến nữa."
Dù sao mấy người mẹ kế cũng không ở nơi này.
Thực ra, ngay từ đầu hắn còn ôm tâm tình là mình có lẽ sẽ có em trai hoặc em gái gì đó.
Bây giờ..
Đúng là không có bất kỳ ai.
Hồng Vũ nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, dường như đang kinh ngạc bởi vì đối phương không có nói đối.
Chợt, hai người bỗng nhiên biến mất ở trên đường đi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận