Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 299: Sinh Con

Chương 299: Sinh Con
"Ban đầu ta đã thử tìm tòi nghiên cứu, nhưng không có phát hiện gì cả."
Thượng An Đạo nhân suy tư một lát rồi tiếp tục mở miệng:
"Lúc trước, ta đã thử đi vào lúc ban ngày, cảm giác khí huyết trên thân không ngừng bị hấp thu. Căn bản không tìm ra bất kỳ thứ gì. Nơi này giống như là Vô Tận Thâm Uyên, thôn phệ tất cả."
"Thôn phệ huyết khí sao?" Giang Hạo suy nghĩ sâu xa một lát, cũng không có bất kỳ thu hoạch gì.
Mặc dù tò mò, nhưng hắn không có ý định thử.
Có chút nguy hiểm nếu có thể lẩn tránh thì cứ tiếp tục lẩn tránh là được.
Không tò mò thì sẽ không dễ gặp nguy hiểm.
Trừ khi là tiếp tục đào sẽ xuất hiện nguy hiểm, chuyện này thì không thể không chú ý.
Cảm giác mà Thi Giới mang đến cho hắn chính là, rất nhiều nơi đều là một nửa thời gian gặp nguy hiểm, một nửa thời gian lại vô cùng an toàn.
Không biết là tại sao.
Tại ngã ba.
Hai người Giang Hạo vừa đến, liền có người ra nghênh đón.
Mị Thần như một tia sáng trắng, rơi xuống trên người Thượng An Đạo nhân.
Nàng ôm nam nhân trước mắt, nói:
"Thượng An, ngươi đến rồi, ta nhớ ngươi cả ngày. Ngươi có nhớ ta hay không?"
"Có, có nhớ." Thượng An Đạo nhân liền vội vàng gật đầu.
Lúc này Mị Thần ôm chặt hơn nữa, sau đó quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, nói:
"Có phải là cũng muốn để ta ôm ngươi một chút hay không? Dỗ ta hai câu, lần sau ta có thể sẽ ôm ngươi một cái."
Giang Hạo không thèm để đến ý nàng, nói với Thượng An Đạo nhân:
"Ta đi về bên trái, tiền bối chắc là bên phải đúng không."
Thượng An Đạo nhân gật đầu.
"Vậy không làm phiền tiền bối nữa." Giang Hạo nói xong liền đi về phía bên trái.
"Thượng An, chúng ta không để ý tới hắn nữa, chúng ta đi phòng nhỏ, đêm nay chúng ta đổi tư thế."
Giang Hạo đi trên đường, có thể nghe rõ ràng giọng nói phía sau.
"Nhỏ giọng một chút, dễ bị nghe thấy."
"Sợ cái gì? Cũng không phải là việc không thể lộ ra ngoài, chúng ta chính là quan hệ đạo lữ."
"Đạo, đạo lữ?"
"Ngươi không cần ta sao?"
"Cần, cần."
"Vậy sau khi đào ta ra, ta sẽ sinh cho ngươi một đứa bé, sinh con trai trước đi. Ta sợ con gái sẽ giống như ta, đến lúc đó dụ hoặc ngươi thì phải làm sao bây giờ. Đúng rồi, thân thể của ngươi đâu? Sinh con cần bản thể của ngươi mới được."
"Nhưng mà thân thể của ta, có chút… "
"Có chút gì? Có chút đẹp trai? Có chút khiến cho ta thích? Ta chỉ muốn bản thể của ngươi, nếu không ngươi không thể đụng vào ta, chỉ có thể đụng vào thân thể giả do ta ngưng tụ ra. Có được hay không vậy? Nếu không thì ta sẽ cảm thấy ngươi đang ghét bỏ ta."
"Không có, sao lại có thể chứ. Được, vậy đến lúc đó…"
Giang Hạo đã không thể nghe thấy cuộc trò chuyện phía sau nữa.
Nhưng mà hắn cũng không biết nên nói Thượng An Đạo nhân như thế nào nữa.
Hắn có cái gì không đúng sao?
Tầm thường sao?
Aizz!
Thở dài một tiếng.
"Không hiểu."
Sau đó, Giang Hạo đi tới chỗ đào quáng, vung cuốc lên, bắt đầu tiếp tục góp nhặt bọt khí.
Chẳng qua là đào đến nửa đêm, hắn đột nhiên ngửi được một mùi thơm.
Hắn lập tức quay người, cảnh giác nhìn bốn phía.
"Ta chỉ là an tĩnh nhìn ngươi đào quáng, cần gì sợ hãi như thế?" Mị Thần cười hỏi.
Giang Hạo nhìn đối phương với vẻ mặt không thay đổi, cuối cùng không nói một lời, tiếp tục đào quáng.
"Ta ở chung với hắn, trong lòng ngươi có phải là không thoải mái hay khôngg?" Mị Thần hỏi.
Không đợi Giang Hạo phản ứng, Mị Thần đã tiếp tục nói:
"Ta chỉ là giận ngươi nên mới cố ý chọc giận ngươi, nếu không ta sẽ không biểu hiện rõ ràng như vậy. Nhưng mà, nếu như ngươi muốn ta đối với ngươi tốt như trước đây thì chuyện này có chút khó khăn.
Ta đã đồng ý với Thượng An là sẽ đối với hắn tốt hơn những người khác tốt một chút. Hắn không có chán ghét ta, ta cũng không thể nuốt lời, cho nên ta sẽ không nói dối lừa ngươi."
Giang Hạo dừng lại, sau đó lãnh đạm nói:
"Nếu như ngươi cách xa ta một chút, có lẽ ta sẽ không giết ngươi."
"Ngươi thật là hung ác." Mị Thần nhìn Giang Hạo, nói:
"Nếu muốn thì ngươi trừng phạt ta đi, như thế nào đều được."
Đáp lại nàng chính là một đạo ánh trăng.
Trong nháy mắt, đầu Mị Thần rơi xuống đất.
Đầu Mị Thần rơi xuống đất, tức giận: "Tên đầu gỗ nhà ngươi, ta không tin trên đời này sẽ có nữ tử bình thường để ý tới ngươi."
Trong nháy mắt, trong đầu Giang Hạo chợt lóe lên thân ảnh của Hồng Vũ Diệp.
Nàng chắc là để ý, đáng tiếc nàng không phải là nữ tử bình thường.
Thứ đồ ý cũng không giống nhau lắm.
Giang Hạo cười tự giễu một tiếng rồi tiếp tục đào quáng.
【 Lực lượng +1 】
【 Lực lượng +1 】
【 Lực lượng +1 】
Một chuỗi mười lực lượng xuất hiện.
Việc này khiến Giang Hạo có chút im lặng.
——
Một tuần sau.
Thiên Bia Sơn xuất hiện lần nữa.
Lần này tại khu vực Nguyên Thần.
Vân Kỳ và Lan Thiên tiên tử đứng dưới chân Thiên Bia Sơn, bọn hắn tới vừa kịp lúc.
"Lần này là khu vực Nguyên Thần, lần sau không biết sẽ là khu vực gì." Vân Kỳ vừa cười vừa nói.
"Triệu hoán vẫn còn, chuyện này đã nói lên người kia vẫn không tới, hơn nữa triệu hoán còn mãnh liệt hơn trước, triệu hoán mãnh liệt như thế cộng với Tam Nguyên Trận, đối phương không có lý do mà không chạy tới cả." Lan Thiên tiên tử chau mày:
"Không phải là vị thiên tài kinh thế này đang cố ý không đến đó chứ?"
"Thiên tài kinh thế không đến?" Vân Kỳ có chút kinh ngạc, nói:
"Không phải nói Thiên Bia Sơn là trung tâm của tất cả cơ duyên hay sao? Tại sao lại có người có thể không đến chứ?"
"Không biết, có lẽ là có chuyện gì làm chậm trễ." Lan Thiên tiên tử nói.
Lúc này hai người một đường đi lên trên, lúc thấy khối bia đá thứ nhất cũng không dừng lại.
Lúc gặp khối bia đá thứ hai vẫn không dừng lại.
"Ngươi muốn xem tấm bia đá thứ mấy?" Lan Thiên tiên tử hỏi.
Vân Kỳ suy nghĩ nửa ngày, nói: "Khối thứ sáu, sư tỷ cảm thấy thế nào?"
"Không thể nào, khối thứ sáu cũng không có chỗ gì khác thường cả." Lan Thiên tiên tử lắc đầu.
"Vậy thì càng muốn đi, có lẽ không kỳ lạ chính là chỗ khác thường nhất." Vân Kỳ nghiêm túc nói.
Lúc bọn hắn đi đến trước khối bia đá thứ sáu, liền dừng chân dừng lại.
"Đây là khối bia đá thứ sáu sao?" Vân Kỳ nhìn tòa bia đá to lớn phía trước, hỏi.
Kích thước và kiểu dáng của tấm bia đá này như thường, không có chỗ nào thần kỳ cả.
Thế nhưng không ảnh hưởng đến sự hứng thú của Vân Kỳ đối với nó.
Lúc này, hắn nhìn bia đá, phát hiện trên đó viết một câu vô cùng bình thường:
Tâm bình khí tĩnh, rõ ràng thiên địa.
"Thử một chút đi, nghe nói tấm bia đá như này sẽ dễ dàng tìm hiểu hơn." Lan Thiên tiên tử bình tĩnh nói.
Vân Kỳ gật đầu, sau đó nhắm mắt bắt đầu lĩnh hội.
Trong nháy mắt, hắn dường như có cộng hưởng với bia đá, hắn lập tức thấy được thiên địa.
Mà hắn đang đứng ở trong thiên địa.
"Sau đó thì sao?"
Vân Kỳ chờ đợi rất lâu, nhưng mà qua một hai ngày, cũng có thể là qua bảy tám ngày rồi mà vẫn không có cái gì.
"…"
Tâm bình khí tĩnh, rõ ràng thiên địa.
Cuối cùng hắn tỉnh lại, lúc hắn nhìn về phía người bên cạnh, chỉ cảm thấy trên người đối phương có một sợi khí tức đặc thù.
Ngay sau đó, Lan Thiên tiên tử mở mắt ra, trong mắt của nàng có một ít chữ lưu chuyển.
"Sư tỷ tìm hiểu được rồi sao?" Vân Kỳ chấn kinh.
"Không sai biệt lắm, mài giũa ở trong này một chút, chắc là có thể tìm hiểu được hoàn toàn nội dung." Lan Thiên tiên tử bình tĩnh nói.
"Là cái gì?" Vân Kỳ tò mò.
"Một đạo thuật pháp." Lan Thiên tiên tử đáp.
"Sư tỷ dạy ta đi." Vân Kỳ cầu xin.
“Dạy ngươi?" Lan Thiên tiên tử im lặng một lúc mới lên tiếng:
"Ta được chỗ tốt gì?"
"Ngươi muốn chỗ tốt gì? Ví dụ như ngươi muốn học cái gì, hoặc là nhìn ai không vừa mắt, đều được." Vân Kỳ nói nghiêm túc.
Dường như ai cũng có thể đối phó.
"Chuyện này để sau đi, chờ ta cần gì thì sẽ lại nói cho ngươi." Lan Thiên tiên tử nói.
"Không có vấn đề gì, hiện tại chúng ta đi đâu đây?" Vân Kỳ hỏi.
"Rèn luyện mấy ngày, lại đến Thiên Cương ba mươi sáu xem một chút đi, nghe nói chỉ cần tới gần sẽ có thể nhìn thấy một chút gì đó. Lĩnh hội càng nhiều, tu vi sẽ tăng lên càng nhanh." Lan Thiên tiên tử nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận