Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1298: Nữ Ma Đầu: Ngươi May Mắn Hơn Ta 2

Chương 1298: Nữ Ma Đầu: Ngươi May Mắn Hơn Ta 2
Trận tuyết này kéo dài rất lâu, cho nên khắp nơi đều là tuyết trắng, công việc trùng kiến đều bị ảnh hưởng theo. Chủ yếu là do người bình thường không kịp thích ứng. Đối với những người này mà nói, đã mấy chục năm rồi không có lạnh như thế.
Đoạn Tình Nhai có lập tức phân phát quần áo dày, các mạch khác thì không nói trước được.
Mặc dù có trận pháp bảo vệ rất nhiều chỗ, nhưng mà chỗ của người bình thường lại không có trận pháp.
Gần đây cũng đều đang dựng, nhưng mà cần không ít thời gian, hơn nữa sẽ có tiêu hao nhất định, muốn bao trùm toàn bộ cũng không dễ dàng.
Vẫn giống như trước đó tốt hơn, bốn mùa như mùa xuân.
Hắn cũng không biết liệu còn có thể trở lại được nữa hay không.
"Con thỏ, chúng ta đi Linh Dược Viên đắp một sư huynh, có sư huynh thì Trình sư huynh sẽ an tâm hơn." Tiểu Li đề nghị.
Con thỏ đương nhiên là đồng ý.
"Sau này chủ nhân gặp gỡ thỏ gia cũng phải cho một chút tình mọn." Con thỏ nhảy lên bả vai của Tiểu Li. Lúc này Tiểu Li mặc quần áo thật dày, giống như một nữ hài chờ ăn tết.
Nhìn qua bọn hắn, Giang Hạo nhớ tới chuyện lúc trước.
"Ngươi cũng có tuổi thơ?" Một giọng nói đột nhiên truyền đến bên tai.
Giang Hạo quay đầu, nhìn thấy bên cạnh ban công chẳng biết đã xuất hiện một nữ tử áo đỏ từ lúc nào. Nàng đứng thẳng trong tuyết, như là một vòng màu đỏ bên trong tuyết trắng, cực kỳ dễ thấy.
Giang Hạo chưa từng chần chờ, lập tức lấy ô giấy dầu ra, che tuyết cho Hồng Vũ Diệp.
"Vãn bối đúng là có tuổi thơ." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp có chút tò mò: "Tuổi thơ của ngươi vui không?"
"Không có quá khó chịu."Giang Hạo nhẹ giọng trả lời.
Tuổi thơ của hắn không giống bình thường.
Cái trước là phụ mẫu song toàn, là một tuổi thơ viên mãn. Cho dù là tuổi thơ có mẹ kế thì cũng không đến mức không chịu nổi. Chỉ là bốn tuổi bị kéo đi chẻ củi, có loại cảm giác bị ngược đãi, nhưng lại không có bị đánh. Hắn thường xuyên bị mắng, còn uy hiếp không cho phép nói lại với cha. Hồi tưởng lại, hắn phát hiện mình có chút không nhớ rõ dáng vẻ của cha nữa rồi.
"Trước kia cũng từng thấy tuyết?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, hỏi.
"Thấy qua, còn chơi qua, giống như Tiểu Li." Giang Hạo nhìn về phía con thỏ bằng tuyết, nói.
"Vậy ngươi đúng là may mắn hơn ta." Hồng Vũ Diệp rũ mắt nói.
Giang Hạo nhìn tuyết phía dưới, do dự một chút rồi hỏi: "Tiền bối muốn thử một chút không?"
Thử đắp người tuyết một chút.
Ánh mắt Hồng Vũ Diệp bình thản, cứ như vậy mà nhìn qua Giang Hạo, cũng không trả lời. Sau đó nàng đổi đề tài: "Ngươi nói là cái gì tuyết?"
Nghe vậy, Giang Hạo sửng sốt một chút.
Trong đầu hiện lên rất nhiều đáp án, cuối cùng nhẹ giọng mở miệng nói: "Xác nhận thiên tiên cuồng say, loạn đem mây trắng vò nát."
"Ồ?" Hồng Vũ Diệp mang theo kinh ngạc, nói: "Đây cũng là học được từ chỗ cha ngươi?"
"Đúng thế." Giang Hạo gật đầu.
Hồng Vũ Diệp cười ha ha châm biếm, sau đó quay người tiến vào phòng. Nàng ngồi trên ghế ra hiệu Giang Hạo pha trà. Người sau không dám chần chờ, lấy Cửu Nguyệt Xuân ra.
Nhưng mà đối phương lại nhìn hắn chằm chằm, Giang Hạo cũng chỉ có thể sững sờ tại chỗ.
"Không đổi trà?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo vội vàng đổi thành Thiên Thanh Hồng.
"Đổi thành đồ kém như vậy?" Hồng Vũ Diệp lạnh giọng mở miệng.
"Tiền bối muốn cái gì?"Giang Hạo kiên trì hỏi.
Ánh mắt lạnh lùng của Hồng Vũ Diệp khẽ nhúc nhích, nói: "Xem ra ngươi không có để lời của ta ở trong lòng."
"Có, chỉ là Sơ Dương Lộ còn đang trên đường, lập tức tới ngay." Giang Hạo lập tức nói.
Hắn đã biết phương pháp trồng, nhưng không nhất định biết, dù biết thì cũng không có hoàn cảnh tương ứng. Nếu như dùng linh thạch chồng chất, không chỉ tiêu hao lớn, hơn nữa còn cần chờ mấy trăm năm. Căn bản là không kịp. Cho nên, chỉ có thể mua.
Nhưng mà, hắn cũng đã biết nơi nào bán. Đông Bộ có, Tây Bộ cũng có, Bắc Bộ càng có, hải ngoại đương nhiên cũng có. Duy chỉ có Nam Bộ không có.
Cho nên lựa chọn tốt nhất là hải ngoại và Bắc Bộ. Hai nơi kia một nơi không đi được, một nơi không thể đi. Vậy liền đi Đông Bộ và Tây Bộ.
Đông Bộ không có Tử Hoàn, lựa chọn cuối cùng chính là Tây Bộ. Nhưng… Thời gian còn chưa tới, cần chờ đợi.
Hồng Vũ Diệp cười ha ha: "Lần trước đã nói chỉ cần ta tới lần nữa thì sẽ có."
"Là vãn bối dự đoán sai lầm." Giang Hạo cúi đầu chân thành nói.
"Nói đi, ngươi phải bỏ ra cái giá gì." Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Nguyện vì tiền bối xông pha khói lửa." Giang Hạo chân thành nói.
"Không có cái giá này liền không nguyện ý xông pha khói lửa?" Hồng Vũ Diệp giống như cười mà không phải cười, hỏi.
"Không dám." Giang Hạo liền vội vàng lắc đầu.
Hồng Vũ Diệp cười lạnh hai tiếng.
Sau đó, Giang Hạo cúi đầu yên lặng pha trà.
"Còn nhớ rõ Tư Đồ Tĩnh Tĩnh sao?" Hồng Vũ Diệp bưng chén trà mà Giang Hạo vừa pha lên, hỏi.
"Còn nhớ." Giang Hạo gật đầu.
"Ngươi muốn báo thù nàng sao?" Hồng Vũ Diệp tò mò hỏi.
"Nếu thuận tiện thì không phải là không thể được." Giang Hạo nói.
"Điều tra nàng một chút." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo biết, Hồng Vũ Diệp cũng không thích câu chuyện tình yêu của đối phương, cho nên muốn xem xem câu chuyện tình yêu hiện tại của nàng một chút. Về chuyện đối phương sống hay chết, Hồng Vũ Diệp xưa nay chưa từng để ý. Đừng nói là một người, dù là cả một tộc thì chết cũng chết rồi.
Nhưng mà nếu muốn điều tra đối phương thì mình cũng phải dùng thêm chút sức mới được. Nếu không thì sẽ không thể lừa dối cho qua cửa giống như hôm nay được.
Do dự một chút, Giang Hạo hỏi vể Thiên m Tông, muốn biết cần bao lâu mới có thể khôi phục.
"Ngươi nói tuyết này?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo gật đầu, chính là cái ý này.
"Không dễ dàng, Thiên m Tông trước đó không có tuyết rơi, cũng không phải là bởi vì trận pháp của tông môn, mà là bởi vì nơi này có tư thế thiên địa, bây giờ đại thế đến, tất cả đại thế đều xuất hiện biến hóa. Trừ phi có người ngưng tụ linh khí đại thế mới ở chỗ này, nếu không thì trời nên có tuyết thì sẽ có tuyết thôi." Hồng Vũ Diệp giải thích.
"Tiên nhân đều không cách nào ngưng tụ sao?" Giang Hạo hỏi.
"Phải nói là đại tông mới có thể làm được, tiên nhân đủ nhiều lại đủ mạnh, nếu không thì khó mà làm được." Hồng Vũ Diệp suy tư rồi nói: "Đương nhiên, có địa thế được trời ưu ái, cũng có thể duy trì đại thế, ví dụ như khống chế tốt con sông bên ngoài Thiên m Tông."
Giang Hạo cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới con sông này thế mà còn có loại hiệu quả này, nhưng mà muốn khống chế hẳn là rất khó khăn.
Vào lúc Giang Hạo muốn hỏi thăm nên khống chế như thế nào thì đột nhiên cảm giác bên trong trữ vật pháp bảo có cái gì xuất hiện chấn động. Cũng không phải là Mật Ngữ Thạch Bản. Mà là… Cửu U.
Giang Hạo lấy hạt châu Cửu U ra, Giang Hạo nhìn ánh sáng u ám trong đó phun trào, có chút khó có thể tin nổi: "Là có người đang câu thông Cửu U?"
"Chắc là có người dùng mảnh đất Cửu U sinh ra để câu thông đầu nguồn Cửu U." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo lập tức nghĩ đến Đọa Tiên tộc, hoặc có thể nói là Tiên Tộc hiện tại.
"Bọn hắn muốn lấy lại Cửu U, ngóc đầu trở lại?"Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Vì lý do an toàn, hắn lập tức mở m Dương Tử Hoàn ra, ngăn cách cộng hưởng.
Nếu như cứ tiếp tục cộng hưởng thì người Tiên Tông sẽ phát hiện tới đây.
"Không biết Tiểu Uông có thể bị phát hiện hay không." Giang Hạo có chút bận tâm.
"Sẽ không, nó là Cửu U, nhưng lại không phải là Cửu U, hơn nữa lại có suy nghĩ của mình." Hồng Vũ Diệp giải thích.
Giang Hạo cầm Cửu U có chút bất đắc dĩ.
Hắn cảm thấy cộng minh nên là hai bên.
Chỉ cần Cửu U trong tay không dám đáp lại, chắc là sẽ không có vấn đề gì.
Sau đó hắn lấy Thiên Cực Ách Vận Châu ra, muốn thử xem, hiệu quả có lớn hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận