Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1200: Muốn Ta Có Lòng Từ Bi? Nực Cười

Chương 1200: Muốn Ta Có Lòng Từ Bi? Nực Cười
Lúc này, trận pháp bên phía Trúc Cơ cũng bị phá. Bọn hắn không phân thắng bại.
Là bởi vì Thiên Âm Tông thắng liền hai trận, thi đấu đã kết thúc.
Lúc này, trận pháp xuất hiện biến hóa, một tia sáng rơi vào trước mặt Giang Hạo, là trung tâm không chế trận pháp, có thể trói buộc sinh tử người mà bản thân quyết định. Đây chính là phần thưởng của bên thắng, bên thất bại đương nhiên là phải làm nô dịch.
Giang Hạo cảm nhận được những chuyện này, chủ động thông báo cho những người khác.
"Nói cách khác, ban thưởng vốn là mười hai người, hiện nay chỉ có chín người." Bạch Dạ nói.
Giang Hạo gật đầu.
"Vậy chính là có ba người không có ban thưởng." Đoạn Thiên Thành nói.
Lúc này, đệ tự Lạc Nguyệt Cung nghe được những lời này thì vừa sợ vừa giận, nhưng dám giận không dám nói.
Ba sư tỷ mạnh nhất của bọn họ đều đã bị giết, nếu như chọc giận những người này thì tai kiếp khó thoát.
Lúc này, Bạch Dạ mở miệng nói:
"Trúc Cơ không có chiến thắng, vậy thì trừ đi ban thưởng Trúc Cơ, nhưng mà Trúc Cơ còn có thể chia cho một người. Dùng hình thức linh thạch để tiễn đi, người còn lại có thể bán cho tông môn."
Bốn Trúc Cơ không dám có ý kiến. Rất nhanh, bọn hắn liền nhận được mấy ngàn linh thạch. Linh thạch này khiến cho bọn hắn mừng rỡ không thôi.
Giang Hạo dùng ánh mắt của mình chọn lấy một Trúc Cơ trung kỳ, những chuyện khác thì không có để ý, để chính bọn họ lựa chọn.
Sau đó, nói đến nhiệm vụ.
Vì để lộ trình phía sau được đơn giản hơn một chút, Giang Hạo để Lộc Bách Diệp mang theo người Lạc Nguyệt Cung trở về trước. Còn lại chia làm hai đội.
Đoạn Thiên Thành, Bạch Dạ, Liên Cầm và bốn vị Trúc Cơ một đội. Giang Hạo, Trịnh Thập Cửu, Tân Ngọc Nguyệt, Nhạc Du một đội.
"Không cần cố gắng quá mức, cố gắng hết sức là đủ." Giang Hạo nhắc nhở.
Những thứ này đều chỉ là thứ để thu hút người khác, vật quan trọng nhất định đang ở trong tay Bạch Dịch sư huynh, có lẽ đã bí mật chuyên chở ra ngoài.
Đám người Bạch Dạ gật đầu, không có bất kỳ ý kiến gì.
"Ngày mai lên đường đi." Giang Hạo nói xong liền dẫn người đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Giang Hạo mang theo đám người Trịnh Thập Cửu chuẩn bị xuất phát.
Đám người Bạch Dạ đã xuất phát vào đêm qua, sớm hơn bọn họ rất nhiều.
Mặt khác, Bạch Dạ có để lại tin tức, nói phiên chợ bên ngoài đã biết được chuyện bảo vật, cẩn thận phía trong bọn hắn có một số người cao minh. Nhưng mà, tu vi của những người này đều bình thường, lại gần như không ra ngoài núi hoang, cũng không cần lo lắng bọn hắn để lộ bí mật.
"Dọn dẹp một chút rồi đi." Giang Hạo thu hồi thư nhắc nhở.
Bọn hắn muốn thuê xe ngựa và bốn con linh ngựa.
Xe ngựa hơi đơn sơ, điều kiện nơi này cũng chỉ có vậy, cũng không còn cách nào khác. Còn về Linh thú lợi hại thì nơi này cũng không có. Có ngựa đã tốt lắm rồi.
Lúc mặt trời mọc, bọn hắn xuất phát từ quặng mỏ.
Xuyên qua phiên chợ, sau đó tiến vào rừng cây.
Rừng cây này có rất nhiều yêu thú, tu sĩ tầm thường căn bản không thể ra được.
Nhìn xe ngựa đơn sơ, Trịnh Thập Cửu hỏi: "Như này có phải là quá rõ ràng hay không?"
"Không ngại, xe ngựa tới quá gần bảo vật, dù có hoa lệ thì cũng không thể bố trí trận pháp, không có gì khác nhau." Giang Hạo lên ngựa nói khẽ.
Những người khác không nói gì thêm, lên ngựa xuất phát.
Giang Hạo và Trịnh Thập Cửu đi ở phía trước, Nhạc Du và Tân Ngọc Nguyệt ở phía sau.
Bọn hắn cảnh giác xung quanh, sợ đột nhiên có người xông ra công kích.
Giang Hạo cũng có chút để ý, nhưng chỉ cần rời khỏi phiên chợ này liền sẽ không còn vấn đề gì.
Lúc đi vào phiên chợ, trên đường phố có không ít người. Nhìn thấy bọn hắn đến, đám người đi đường tự giác nhường ra một con đường. Ánh mắt nhìn về bọn họ đều mang theo sự kính sợ. Không ít người nhìn về phía xe ngựa, đoán rằng nơi này có bảo vật.
Giang Hạo nhìn xem xung quanh, cửa hàng đơn sơ, nguyên liệu nấu ăn bình thường, cùng với vật phẩm tu luyện mà hắn đã chướng mắt từ lâu.
Cuộc sống của người nơi này cực kém, cách biệt một trời một vực với đệ tử ngoại môn của Thiên m Tông. Trong lúc nhất thời, hắn có chút mờ mịt, thì ra cuộc sống của người tu chân cũng sẽ chênh lệch như vậy.
Lúc trước, hắn coi là Thiên m Tông đã đủ khó khăn và nguy hiểm rồi, mà hắn lại không biết ở trong đó nguy hiểm hay không. Nhưng mà, phần lớn mọi người đều đang giãy dụa ở trong vũng bùn.
Đào quáng kiếm ăn là chuyện bọn hắn làm thường xuyên nhất.
Có người ngày thường là sinh sống, có một số người ngày thường lại là đang sinh tồn.
Một đường quan sát nhiều thứ, Giang Hạo cảm giác mình cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Chuyện trong thiên địa bao la vô biện vô hạn, người người thiên biến vạn hóa, khó mà nói rõ. Giống như là đại đạo thiên địa, nói không hết sinh tử bi thương, nói không hết huyền ảo bao la hùng vĩ. Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm thấy khí tức đạo trong thân thể đang trở nên dày đặc.
Bịch!
Một bóng người đột nhiên xông ra từ trong đám người, quỳ gối trước mặt Giang Hạo.
"Cầu tiên trưởng cứu mạng!"
Giang Hạo khôi phục lại từ trong cảm khác, rũ mắt nhìn qua.
Chỉ thấy một vị phụ nhân đang ôm đứa nhỏ quấn tã, quỳ trên mặt đất, cầu khẩn nói:
"Con của ta bị người khác đánh lén, mạng sống như đang treo trên sợi tóc, cầu tiên trưởng cho con của ta tới gần bảo vật một chút, nghe nói chỉ cần tới gần liền có thể khôi phục thương thế. Cầu tiên trưởng rủ lòng từ bi."
Biến cố đột nhiên khiến cho xung quanh xôn xao. Tất cả mọi người cảm thấy phụ nhân này là đang tìm chết.
Giang Hạo nhìn người trước mắt, lạnh lùng mở miệng: "Lòng từ bi?"
"Van cầu tiên trưởng, ta thật sự là cùng đường mạt lộ." Phụ nữ không ngừng dập đầu.
Giang Hạo nhìn đứa nhỏ một chút, xác thực bị trọng thương, bảo vật này thực sự là có thể trị liệu cho đối phương.
Nhưng chuyện này có liên quan gì tới hắn?
"Vật này là vật của tông môn ta. Ta chỉ là phụng mệnh áp giải, Giang mỗ không có quyền để người ngoài sử dụng." Giọng nói của Giang Hạo không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.
"Cầu xin ngài." Người phụ nữ không ngừng dập đầu, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.
"Trở về đi, dù là bảo vật ở trong hộp, dù là xung quanh không có trận pháp phòng hộ, thì cũng không phải là thứ mà ngươi có thể nhúng chàm." Giọng nói của Giang Hạo vẫn hoàn toàn lạnh lùng như trước đây.
"Thế nhưng…" Người phụ nữ cúi đầu nhìn đứa nhỏ sắc mặt tái nhợt, sắp mất đi sức sống. Cuối cùng trong đôi mắt nhiều thêm một tia tàn khốc, nàng cắn răng một cái, trực tiếp xông về phía xe ngựa.
Đám người Trịnh Thập Cửu cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng nhìn Giang Hạo không có động tĩnh gì, bọn hắn cũng không dám động lung tung.
Lúc này, phụ nhân lướt qua Giang Hạo, đi tới trước xe ngựa, sau đó mở hộp ra, bên trong là một tảng đá màu xanh biếc. Một sợi sinh cơ vờn quanh đứa nhỏ.
Lúc này, Giang Hạo chau mày, quay đầu nhìn về phía nữ tử, gầm lên: "Làm càn!" Oanh!
Lực lượng bộc phát trực tiếp đánh bay người phụ nữ và đứa nhỏ ra ngoài. Hai người phịch một tiếng bị quẳng xuống đất.
Có lẽ là bởi vì đau nhức, đứa nhỏ vẫn luôn không có động tĩnh gì đột nhiên khóc thành tiếng. Người phụ nữ ôm đứa nhỏ dậy, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Hi vọng tiên trưởng có thể cho mẹ con bọn họ một con đường sống.
Giang Hạo chỉ là hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo một câu rồi quay người dẫn đội rời đi.
Tình huống như vậy khiến cho trong lòng một số người ý nghĩ, bọn hắn phát hiện những người này dường như cũng không có lợi hại như vậy.
Tu vi của người phụ nữ kia chỉ là Luyện Khí tầng ba. Trong nháy mắt, sáu Luyện Khí tầng tám cùng nhau xuất thủ.
Mà trong nháy mắt bọn hắn tới gần xe ngựa, chợt có ánh đao lướt qua.
Sáu cỗ thi thể tách rời rơi xuống trên mặt đất, khiến cho sắc mặt của đám người xung quanh trở nên trắng bệch, vô cùng hoảng sợ. Chỉ người phụ nữ kia là vẫn đang còn sững sờ tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận