Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 152: Minh Nguyệt Tông Cho Quá Nhiều Rồi

Chương 152: Minh Nguyệt Tông Cho Quá Nhiều Rồi
Trong phòng khách.
Chỉ có một bàn khách của Giang Hạo.
Quanh bàn có ba người.
Hàn Hiểu, Phương Kim cùng với Giang Hạo. Hai người thanh niên đứng phía sau Hàn Kiêu, Giang Hạo ngồi đối diện với Hàn Kiêu.
Phương Kim thì ngồi ở bên cạnh.
Lúc này, Giang Hạo cau mày, đối phương lại hỏi hắn có muốn thu đồ đệ hay không.
Ra vẻ lưỡng lự, hắn uyển chuyển từ chối:
"Tư lịch của vãn bối còn thấp, thực lực không đủ, không có cách nào làm sư phụ của người ta."
"Tiểu hữu đừng vội từ chối, không bằng nghe ý kiến của chúng ta một chút đã?" Hàn Kiêu cũng không giận, lời nói vẫn khá lịch sự.
Phương Kim liền vội mở miệng nói rõ lí do:
"Giang đạo hữu chắc cũng biết tình huống của vị tiểu sư muội kia. Hai ngày này, chúng ta đã thương lượng một chút, nàng cuối cùng cũng chấp nhận. Nhưng nàng có một điều kiện, đó chính là tìm một sư phụ tốt cho thiếu gia của nàng. Còn phải đồng ý cho thiếu gia của nàng tham gia vào các đạo hội trao đổi sau này của Minh Nguyệt Tông.
Chuyện phía sau đương nhiên là dễ dàng, chuyện phía trước thì có chút khó khăn. Hơn nữa, chúng ta đều hiểu rõ thực lực của Giang đạo hữu, trong lúc nhất thời chỉ hy vọng đạo hữu có thể nhận đồ đệ."
"Ta quả thực không có dự định thu đồ đệ." Giang Hạo lắc đầu.
Mặc dù Sở Xuyên có chút đặc thù, thế nhưng thu đồ đệ là chuyện vô cùng phiền phức, bản thân mình còn không thể tự vệ.
Sao có thể nói đến chuyện thu đồ đệ?
Hơn nữa, làm sư phụ người ta vô cùng khó. Hắn cũng không muốn dạy hư học sinh. Nếu như sau này thực lực hắn mạnh lên, lại không có cừu địch thì có thể cân nhắc một chút.
Bây giờ thì không muốn cân nhắc.
Hàn Kiêu lấy một viên ngọc bội và một tấm thiệp mời ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn:
"Ngọc bội là tín vật khách quý của Minh Nguyệt Tông, nếu như sau này các hạ có chuyện thì có thể nhờ chúng ta giúp đỡ một lần. Thiếp mời có khả năng dùng cho bất cứ chuyện gì của Minh Nguyệt Tông, công việc đối ngoại, luận đạo, thăm dò… đều có thể."
Một nhân tình của Minh Nguyệt Tông? Giang Hạo nhíu mày.
Cái này có thể xem là đại lễ, nếu như tương lai mình mà đào vong thì có lẽ có thể nhờ Minh Nguyệt Tông thu lưu tạm thời.
Thứ này có giá trị liên thành.
"Nghe nói tiểu hữu thích uống trà, chỗ này của ta có một tiền lá trà, cũng có thể tặng cho tiểu hữu." Nói xong, Hàn Kiêu lấy một cái hộp đẹp đẽ ra.
Giang Hạo nhìn cái hộp, liền cảm thấy lá trà bên trong chắc là không phải bình thường.
"Mở ra nhìn một chút đi." Hàn Kiêu cười nói.
Giang Hạo khách khí cầm hộp đến gần, sau đó mở ra kiểm tra một hồi.
Lá trà xanh biếc, phần viền có một vệt đỏ, đây là… Thiên Thanh Hồng.
Giang Hạo kinh hãi, chậm rãi cài nắp hộp lại.
"Yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, thu nhận Sở Xuyên, dạy hắn đạo pháp." Hàn Kiêu nhìn Giang Hạo, bình tĩnh nói:
"Mấy năm sau, Minh Nguyệt Tông sẽ mở đại hội luận đạo, nếu như hắn muốn đến thì ngươi cứ tiễn hắn tới. Nếu như không muốn cũng không ngại."
"Tiền bối không cảm thấy Sở Xuyên có thể thành tài sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Tâm trí của hắn không sai, nhưng thiên phú và ngộ tính đều quá bình thường. Muốn để hắn tiến vào ngoại môn của Minh Nguyệt Tông cũng rất dễ dàng, thế nhưng có một vấn đề lớn, đó là sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của tiểu nha đầu kia.
Chẳng thà để thuận nước giong thuyền, giúp hắn tìm một chỗ tốt. Nhiều năm sau, hai người trưởng thành liền có thể hiểu rõ chênh lệch giữa người với người. Bọn họ sẽ chậm rãi quên đi, sẽ không ảnh hưởng đến tu hành."
Hàn Kiêu bình thản nói ra hiện thực tàn khốc.
Giang Hạo có thể hiểu được.
Nhiều năm về sau, chờ Sở Tiệp Trúc Cơ, với thiên phú mà Sở Xuyên biểu hiện ra thì có lẽ chỉ có thể đạt đến Luyện Khí ba bốn tầng.
Khác biệt một trời một vực.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, mấy người này của Minh Nguyệt Tông cũng có thể xem là người tốt. Bọn họ mặc dù xem thường Sở Xuyên, nhưng cũng không bỏ qua yêu cầu của Sở Tiệp.
Đổi thành Thiên Âm Tông, nếu có thể nhận người như thường thì sẽ đi theo quy trình bình thường, nếu như phiền toái thì đã sớm cướp người chạy rồi, nào còn để ý đến những thứ khác như thế?
"Tiền bối không hỏi ta đến từ sư môn nào sao?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Không hỏi." Hàn Kiêu lắc đầu.
Hỏi có thể sẽ phiền toái hơn, không hỏi thì nhất định sẽ không có phiền toái.
Giang Hạo hiểu rõ.
Đối phương đang muốn hất cái phiền toái này ra ngoài.
Cho nên, chỉ cần tìm người nhìn như lợi hại thu nhận cái phiền toái này là được.
Những thứ khác đều không quan trọng.
Hợp tình hợp lý.
Làm đủ nhiều, nếu còn nhiều nữa thì có vẻ hơi quá.
"Mấy người Sở Xuyên có biết tu vi của ta không?" Giang Hạo lại hỏi.
"Cũng không biết." Phương Kim mở miệng giải thích:
"Bọn hắn chỉ biết là ngươi rất lợi hại, thế nhưng không biết ngươi lợi hại thế nào, có lẽ trong mắt bọn hắn thì Trúc Cơ trung kỳ đã vô cùng lợi hại rồi.”
Sau khi trầm mặc, Giang Hạo nhìn Phương Kim, bình tĩnh nói:
"Bọn hắn biết người giết Tả Lam là ai không?"
Phương Kim đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Giang Hạo, mở miệng nói rõ lí do lần nữa:
"Không biết, thế nhưng bọn hắn biết đạo hữu có tham dự vào trong đó."
Giang Hạo luôn cố định tu vi tại Trúc Cơ trung kỳ, cho nên hắn suy đoán đối phương muốn che giấu tu vi.
Thậm chí là che giấu đối với tông môn.
Như thế thì dẫn người không biết tu vi của hắn trở về sẽ tốt hơn.
Giang Hạo đúng là có lo lắng trên phương diện này.
Vì lưu lại đường lui cho mình, hắn quyết định nhận lấy khối ngọc bội kia.
Tương lai ít nhiều sẽ có thể có tác dụng, cho dù chẳng qua chỉ là một chút tác dụng nhưng cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Thiên Thanh Hồng là thứ có được ngoài mong đợi.
Lui một vạn bước mà nói, bản thân mình có nhiệm vụ trên người, mang một người trở về, lỡ như có thể hoàn thành nhiệm vụ thì sao.
Không thể hoàn thành cũng sẽ không có quá nhiều tổn thất.
Lần này thấy thế nào cũng là trăm lợi không hại.
Đừng nói đến chuyện bọn hắn chỉ yêu cầu thu người, không có yêu cầu gì nhiều, thậm chí cũng không yêu cầu nhất định phải đưa Sở Xuyên đến tham gia đại hội luận đạo của Minh Nguyệt Tông.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Giang Hạo tỏ rõ lập trường trước:
"Vãn bối quả thực là không muốn thu đồ đệ."
Nếu như phải thu đồ đệ thì hắn tình nguyện không cần một nhân tình này.
Thấy Hàn Kiêu nhíu mày, hắn tiếp tục mở miệng:
"Thế nhưng ta sẽ mang hắn về tông môn, để hắn tiến vào một mạch của sư phụ ta, trong lúc đó cũng sẽ cố gắng làm một chút chuyện đủ khả năng. Đến lúc đó, hắn có nguyện ý tới Minh Nguyệt Tông hay không, ta cũng sẽ xem ý nguyện của hắn. Đây đã là cực hạn của ta."
Sau khi nói xong, Giang Hạo liền chờ đối phương quyết định.
Đồ đệ và sư đệ có khác biệt ngày đêm.
Phương Kim có chút không hiểu:
"Giang đạo hữu tại sao lại không muốn thu đồ đệ vậy?"
Nhìn nam tử bên người, Giang Hạo khẽ mỉm cười nói:
"Phương đạo hữu sẽ thu đồ đệ sao?"
"Tư lịch của ta trong tông môn không đủ." Phương Kim hơi ngạc nhiên, hiểu rõ đối phương cũng không thể thu đồ đệ ở trong tông môn.
Hàn Kiêu nghe xong thì trầm tư một lát, vuốt cằm trầm giọng nói:
"Được, ta đồng ý. Đây là đồ mà ta chuẩn bị cho hắn, bên trong có công pháp, đan dược, cùng với pháp bảo, đến lúc đó ngươi cứ chuyển giao lại cho hắn là được."
Nói xong, hắn lấy một túi trữ vật pháp bảo bình thường ra rồi đặt lên bàn.
"Ta có thể xem không?" Giang Hạo hỏi.
"Tùy ý." Hàn Kiêu gật đầu, chợt nhìn về phía Phương Kim:
"Chuyện phía sau liền giao cho ngươi, ta muốn ra ngoài thành một chuyến, xử lý mấy người."
Nói xong hắn liền dẫn người rời đi.
Giang Hạo suy đoán đối phương hẳn là đi đối phó với người của Thiên Thánh Giáo, dù sao ngay từ đầu bọn họ đã bị người của Thiên Thánh Giáo kiềm chế.
Chuyện này khiến hắn có chút cảm giác nguy hiểm, một khi để cho người của Thiên Thánh Giáo biết hắn ở đây thì hậu quả khó mà lường được.
"Đạo hữu nhận lấy đồ đi, nhất định phải cất kỹ ngọc bội này." Phương Kim đặt đồ vật ở trước mặt Giang Hạo, sau đó nói:
"Chắc đạo hữu cũng biết ngọc bội kia tương đương với một cái nhân tình, nhân tình này có thể lớn có thể nhỏ, Minh Nguyệt Tông đều sẽ đồng ý. Ví dụ như bái nhập
Nhưng sau khi dùng nhân tình, ngọc bội sẽ bị thu hồi. Cho dù không còn thì vẫn là khách quý của Minh Nguyệt Tông, có thân phận này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều bên trong phạm vi của Minh Nguyệt Tông."
Cuối cùng, Phương Kim lại bổ sung một câu:
"Đạo hữu tốt nhất là nên tế luyện cẩn thận, tránh bị lấy trộm."
Giang Hạo cầm ngọc bội bạch ngọc, bên trên viết hai chữ Minh Nguyệt, trong đó có ý vị đặc thù.
Vậy mà lại là pháp bảo.
Hắn không do dự, tế luyện ngay tại chỗ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận