Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 840: Đã Không Chỉ Là Một Lần Cảm Thấy Nam Bộ Tốt

Chương 840: Đã Không Chỉ Là Một Lần Cảm Thấy Nam Bộ Tốt
Chương 840: Đã Không Chỉ Là Một Lần Cảm Thấy Nam Bộ Tốt
Khí tức Phản Hư xuất hiện, ngoại trừ Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp, những người khác đều vạn phần hoảng sợ.
Loại cường đại kia khiến cho bọn hắn cảm giác mình như thuyền nhỏ ở trong gió lớn, không nhìn thấy bờ biển, bốn phía không có chút điểm tựa nào.
Bất cứ lúc nào cũng sẽ bị biển sâu thôn phệ, bị phong bạo phá hủy.
Cả người Hồ lão đứng lên, cố nén sợ hãi mà nói với hai tiên tử dẫn đường:
"Còn không mau dâng trà cho tiền bối."
Hai vị dẫn đường tiên tử sợ hãi, lập tức đi châm trà.
Giang Hạo lúc này mới phát hiện, nơi này thế mà ngay cả nước trà đều không có.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, nhiều khách như vậy châm trà đều có chút không kịp.
Chỉ là nhìn thấy hai tiên tử dẫn đường cùng nhau rời đi, lại cảm thấy kỳ quái.
Phía dưới đã xếp thành như vậy, tại sao tiên tử dẫn đường lại còn muốn đi cùng?
Có lẽ là cố ý hành động.
Một lát sau.
Mấy chén trà ngon được được bưng lên.
Giang Hạo ngửi một cái, nói:
"Hồng Tụ Hương?"
Một trăm linh thạch một tiền.
"Đạo hữu là người trong nghề sao?" Trung niên Nguyên Thần rất là tò mò.
Giang Hạo mỉm cười nói: "Mua qua một chút lá trà, cho nên hiểu một chút.”
Bất tri bất giác, mình dường như đã hiểu một chút về lá trà, cũng không phải là hiểu cách uống trà, mà là hiểu giá cả.
"Tiểu hữu thường mua lá trà gì?" Hồ lão cười hỏi.
Giọng nói hòa ái, mang theo một chút khiêm tốn.
Giang Hạo suy tư một lúc rồi nói:
"Phần lớn là Cửu Nguyệt Xuân đi."
Hắn gần đây đều là mua Cửu Nguyệt Xuân, Thiên Thanh Hồng đều ít mua.
Hao tốn rất nhiều linh thạch.
Hồ lão vốn cho rằng chỉ là là trà tạm được, không nghĩ tới lại nghe được Cửu Nguyệt Xuân.
Sắc mặt trong lúc nhất thời có chút cứng ngắc.
Hắn cảm thấy Kim Đan này hình như là đang lừa gạt người.
Nhưng mà nhớ tới việc đối phương bỏ ra mấy vạn mua pháp bảo, lại có chút tin tưởng.
Hơn nữa, lúc vị tiền bối Phản Hư kia biểu lộ rõ ràng khí tức, đối phương cũng bình chân như vại, không thèm để ý.
Trong lúc nhất thời, một suy nghĩ to gan xuất hiện ở trong đầu hắn.
Hôm nay chọc phải hai tiền bối thích che giấu rồi.
Sai đó hắn cúi đầu, kiểm kê đồ vật cho hai vị tiền bối.
Một người đưa ra giá tám vạn, một người ra giá sáu vạn.
Giang Hạo là người sau.
Sau đó hắn cảm nhận được ánh mắt của Hồng Vũ Diệp, mang theo một chút trêu tức.
Chỉ có thể hỏi thăm xem có Cửu Nguyệt Xuân hay không.
Đối phương không có trả lời, nhưng mà có thể điều hàng, lập tức tới ngay.
Cuối cùng sáu vạn lại đưa cho đối phương, đổi ba tiền Cửu Nguyệt Xuân.
Còn lại một vạn ba ngàn sáu trăm sáu mươi sáu linh thạch.
Mười vạn linh thạch tiến vào, bán bảy tám phần đồ vật, cuối cùng chỉ còn lại một vạn.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết mình là thua thiệt hay là kiếm lời nữa.
"Lần này tới đây thật ra vẫn có một vấn đề muốn hỏi thăm tiền bối." Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, mà là hỏi mục đích của chuyến này:
"Các ngươi có nghe nói qua chuyện Hải Thiên Thụ Lâm không?"
"Hải Thiên Thụ Lâm?"
Hồ lão vô thức nói: "Thi Hải?"
"Nước Thi Hải đã bao trùm bên kia, hiện tại đã bắt đầu điên cuồng khuếch tán.” Nam tử trung niên Nguyên Thần nói theo:
"Từng tông môn đều đã đi người của Thiên Văn Thư Viện đã lập tức xuất thủ ngăn cản, nhưng mà có chút khó mà khống chế, tạm thời còn chưa ổn định lại."
"Chúng ta nghe nói là người của Vạn Vật Chung Yên giở trò quỷ ở phía sau, chắc là sẽ xảy ra chuyện gì đó đáng sợ. Nhưng mà ngoại trừ một chút tranh đấu, cũng chưa từng xuất hiện chuyện gì khó mà ngăn cản cả." Hồ lão nghiêm túc nói.
Giang Hạo có chút không hiểu, chỉ như vậy?
Thi thể đâu?
Trừ khi kế hoạch của Vạn Vật Chung Yên thất bại, nếu không sao lại yên tĩnh như vậy?
Chỉ có nước Thi Hải khuếch tán, loại chuyện này căn bản không cần quá để ý.
Điều hắn muốn biết chính là, phía dưới Thi Hải có cỗ thi thể nào hay không.
Và đã thức tỉnh hay chưa.
"Còn có thêm tin tức gì không?" Hắn hỏi.
"Nghe nói một số tông môn bị Thi Hải bao trùm, khó mà chạy ra. Bây giờ Thi Hải quét sạch tám phương, có thể sẽ mang đến cho Tây Bộ biến cố khó có thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, các tông môn còn không biết nước Thi Hải rốt cuộc là chảy ra chỗ nào từ Thi Giới." Hồ lão nói.
Thi Giới tương đối nổi tiếng tại Tây Bộ, cho nên rất nhiều người đều biết.
Nhưng mà phát triển như này vẫn khiến cho Giang Hạo cảm thấy kinh ngạc.
Theo lý thuyết Vạn Vật Chung Yên tốn khí lực lớn như vậy, chuyện bọn hắn muốn làm tất nhiên sẽ kinh thiên động địa.
Nhưng bây giờ lại không có động tĩnh gì, đúng là có chút khó tin.
Hay là nói, tạm thời còn chưa có bộc phát?
Vậy phải chờ tới lúc nào?
Suy tư một lát, hắn cũng không nghĩ ra đáp án.
Cuối cùng nói: "Các ngươi nghe nói qua sơn mạch Bắc Cốc chưa?"
"Sơn mạch Bắc Cốc? Chắc là ở phía Nam Tây Bộ, thuộc về Ngũ Cốc Châu Phủ.” Hồ lão nói.
"Cách Hải Thiên Thụ Lâm xa không?" Giang Hạo lại hỏi.
"Rất xa." Hồ lão trả lời.
Nghe thế, Giang Hạo an tâm.
Kiến Tâm Nhai ở chỗ nào đó của sơn mạch Bắc Cốc, nơi đó có một tòa thành, ngoài thành có một vùng nông thôn, ngọn núi nông thôn chính là Kiến Tâm Nhai.
Hắn biết đại khái nhưng không biết cụ thể, lần này còn cần hỏi đường đi.
Cũng may cách Hải Thiên Thụ Lâm khá xa, chắc là sẽ không đụng phải náo động bên kia.
Nhưng mà, hắn cũng không có quá nhiều tin tức về trang sách Tiên Hiền, không biết bên kia là có trang sách gì hay không.
Sai khi không còn chuyện khác, Giang Hạo liền không ở lại nữa.
Mà là muốn đứng dậy rời đi.
"Đạo hữu." Trung niên Nguyên Thần gọi hắn lại, nói:
"Chỗ ta có một chút tin tức liên quan tới trang sách Tiên Hiền, không biết đạo hữu có muốn nghe hay không?"
"Trang sách Tiên Hiền?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, cuối cùng hỏi thăm giá cả.
Tin tức như vậy sao có thể miễn phí được?
Đối phương đưa ra giá một ngàn linh thạch.
Bởi vì Hồng Vũ Diệp ở đây, hắn cũng chỉ đành đồng ý.
Nếu như thật sự hữu dụng, một ngàn cũng coi như là đáng giá.
Nếu như vô dụng, vậy coi như thua lỗ một ngàn.
Cuối cùng đối phương cho hắn một khối ngọc giản rồi rời đi.
Giang Hạo nhìn thoáng qua, trầm mặc một chút rồi rời đi theo.
Mấy người Hồ lão thì thở ra một hơi.
Ra đến bên ngoài, Giang Hạo thấy có người đang đấu pháp trên trời cao, tựa như là tranh đấu bởi vì chuyện xếp hàng lúc trước.
Hắn nhìn thoáng qua, liền không tiếp tục để ý nữa, chuyện như vậy là chuyện thường ở Tu Chân Giới.
Vẫn nên mau chóng rời xa, tránh khỏi bị lan đến gần.
Trong quán trọ.
Giang Hạo lấy ngọc giản ra rồi giao cho Hồng Vũ Diệp:
"Tiền bối, nơi này có ghi lại một chỗ, tên là Thiên Hà Tuyền, nghe nói nơi đó đã từng phun trào, có một vật phẩm bay ra, hình như có liên quan đến trang sách Tiên Hiền. Chỉ là cho đến trước mắt vẫn không người nào biết được thứ này ở đâu, có lẽ còn đang ở gần khu vực nước suối. Cách chỗ chúng ta khoảng mấy ngày lộ trình.”
"Ngươi muốn đi qua?” Hồng Vũ Diệp cũng không nhìn ngọc giản, chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
"Đúng là dự định đi qua nhìn một chút." Giang Hạo gật đầu.
Hắn hiện tại muốn kéo dài thời gian, biến hóa của Hải Thiên Thụ Lâm khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
Chắc là còn chưa bộc phát mới đúng.
Một khi bộc phát thì không biết sẽ đáng sợ cỡ nào.
Hơn nữa, nguyền rủa cũng càng ngày càng lớn, Khô Phát bà bà cũng sắp tới, nên giải quyết rồi.

Trên không trung Tây Bộ, có hai người ngự kiếm mà đi.
"Công chúa chúng ta muốn đi đâu đây?" Xảo Di tò mò hỏi.
Các nàng đã bay rất lâu, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
"Không biết, tùy tiện bay, tới gần chỗ ta muốn tìm." Bích Trúc vừa cười vừa nói.
"Như này thật sự có thể tìm được Thiên Đạo Trúc Cơ sao?”
"Ta cũng không biết, nhưng mà bà chủ tiệm mì nói có thể, vậy thì là có thể rồi.”
Bích Trúc bày ra dáng vẻ ngây thơ, giống như một thiếu nữ không rành thế sự.
Hiện tại nàng còn có thể làm gì đây?
Phía dưới Tây Bộ, mình chính là dê đợi làm thịt.
Người người đều khiến nàng không thể làm gì.
Mới đi ra ngoài không bao lâu, nàng đã không chỉ một lần hai lần nhớ lại Nam Bộ tốt như thế nào.
Ngẫm lại Nam Bộ cũng không có gì cả, cũng chỉ có một Thiên Cực Ách Vận Châu hủy thiên diệt địa, cùng một Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu thôn phệ thế nhân, ngoài ra còn có thêm một Cửu U có thể ăn Nguyên Thần của người mà thôi.
Không tính là gì cả.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận