Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1305: Lần Này Mang Theo Một Đám Nịnh Hót 1

Chương 1305: Lần Này Mang Theo Một Đám Nịnh Hót 1
Chu Thâm đi từng bước một trong đại điện của Thượng Quan nhất tộc. Kiến trúc xung quanh không thể nhìn thấy dấu vết năm tháng để lại, chắc là mới được xây dựng.
Mà hướng về phía đại điện, khí thế càng rộng rãi, có thể thấy được Thượng Quan nhất tộc ước mơ về tương lai cỡ nào.
"Bọn hắn vẫn cho rằng mình có tương lai sáng lạn sao." Chu Thâm nhìn về phía trước, im ắng tự nói.
Thượng Quan gia lớn, đã được trùng tu qua, hơn nữa còn không hề keo kiệt so với các thế lực lớn chút nào.
Đây là trong tình huống còn chưa xuất hiện một vị Nhân Tiên nào, nếu như xuất hiện, khả năng sẽ càng thêm khoa trương. Tu vi bình thường, tâm đúng là lớn.
Qua một lúc sau, Chu Thâm đi vào bên trong đại điện.
Nơi này có không ít cường giả Đăng Tiên, Thượng Quan Kỳ Thành ngồi ở trên cao mặc dù cũng là Đăng Tiên, nhưng khí chất phi phàm, tương lai đúng là bất khả hạn lượng.
"Gặp qua Thượng Quan tộc trưởng." Chu Thâm khách khí đi lễ gặp mặt.
Hắn khí tức nội liễm, nhìn như phổ thông lại có một cỗ cảm giác nặng nề, khiến cho người ta không dám khinh thị.
"Chu tiên sinh đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa." Thượng Quan Kỳ Thành không dám khinh thường.
Hắn nhìn không ra tu vi của người trước mắt. Hơn nữa, lực pháp quanh thân thần quang nội liễm, không thể nhận ra chút đầu nguồn nào. Có thể thấy được thực lực mạnh như nào.
Nhưng người tới càng mạnh, càng nói rõ sự coi trọng đối với Thượng Quan nhất tộc. Chỉ là vẫn cần đề phòng một hai, cường giả như vậy, dù là một người cũng đủ để mang đến tai họa.
Lúc này mặc dù Thượng Quan Kỳ Thành một mặt khách sáo, nhưng trong âm thầm đã sớm trao đổi với Tiên thú hộ tộc. Nếu có dị động thì sẽ lập tức xuất hiện ở chỗ này.
"Tộc trưởng khách sáo rồi." Chu Thâm cười nói: "Chu mỗ hôm nay đến cũng không phải là vì chuyện khác, mà chỉ là làm một chân chạy."
"Chân chạy?" Thượng Quan Kỳ Thành hơi kinh ngạc: "Là người nào lại có thể khiến cho Chu tiên sinh làm chân chạy?"
Thượng Quan Kỳ Thành biết rõ người trước mắt mạnh bao nhiêu. Người ở chỗ này cộng lại, đều không phải là đối thủ của đối phương.
"Tại hạ phụng mệnh làm việc, quả thực không biết là người phương nào muốn đưa tin tới." Chu Thâm mỉm cười nói.
Hắn xác thực không biết. Đào tiên sinh đưa cho hắn một phong thư, sau đó để hắn đưa tới.
Đương nhiên suy đoán thì vẫn phải có. Hắn tổng cộng chỉ đưa tin hai lần. Một lần là cho Xích Điền, một lần cho Thượng Quan nhất tộc. Cả hai có lẽ có quan hệ nhất định.
"Là phụng lệnh của tiên sinh Thiên Hạ Lâu sao?" Thượng Quan Kỳ Thành hỏi.
Nếu là như vậy thì sẽ càng khoa trương hơn.
Rốt cuộc là ai có thể cùng trực tiếp giao dịch cùng tiên sinh Thiên Hạ Lâu?
"Đương nhiên là mệnh lệnh của tiên sinh." Chu Thâm nói xong liền lấy ra một phong thư.
Sau đó, phong thư lấy một loại phương thức mà người ở đây không thể lý giải đưa đến trước mặt Thượng Quan Kỳ Thành: "Tin đã được đưa đến."
Nhìn phong thư không được phong bế, Thượng Quan Kỳ Thành không khỏi nhăn mày. Cái này dường như rất tùy ý, chắc là tiên sinh Thiên Hạ Lâu đã nhìn qua.
Xem ra, đối phương cũng không có mặt mũi tại Thiên Hạ Lâu. Nếu không Thiên Hạ Lâu sao có thể dám nhìn?
Chu Thâm cũng không rời đi, mà là đứng tại chỗ, chờ đợi đối phương xem xong thư, như thế mới có thể trở về.
Lúc này Thượng Quan Kỳ Thành đã lấy phong thư ra.
Hắn rất tò mò, rốt cuộc là ai đưa tới tin, cũng rất tò mò nội dung là cái gì.
Tộc của bọn hắn đang quật khởi với tốc độ cực nhanh, chắc là có người quăng cành ô liu tới.
Con người đều có tâm hư vinh, chúng ta có thể từ chối, nhưng không thể không có ai quăng cành ô liu tới.
Chỉ là, sau khi mở phong thư ra, Thượng Quan Kỳ Thành lập tức nhăn mày, sau đó trong mắt nhiều thêm một tia mỉa mai.
Phía trên truyền đến một câu: "Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, hợp tác giữa Tiếu mỗ và chư vị chính thức kết thúc."
Lời đơn giản, cũng không để Thượng Quan Kỳ Thành vào mắt. Hắn chỉ cảm thấy đối phương quả nhiên không dám tới hải ngoại, chỉ có thể dùng hình thức này để đưa thư tới, cho mình một chút mặt mũi.
"Tiếu Tam Sinh quả nhiên không gì hơn cái này." Thượng Quan Kỳ Thành cười lạnh nói.
Thấy thế, Chu Thâm không còn lưu lại: “Nếu Thượng Quan tộc trưởng đã đọc thư, vậy Chu mỗ cũng không lưu lại nữa."
Giọng nói rơi xuống, Chu Thâm quay người rời đi. Thượng Quan Kỳ Thành không có giữ người.
Chờ người rời đi, hắn liền đưa phong thư tới dưới đại điện, để cho người khác cùng đọc.
Đám người xem phong thư rồi cười ha hả.
Tiếu Tam Sinh đây là cảm thấy tức giận đối với bọn hắn nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể dùng loại phương thức này để cho mình một lối thoát có thể diện.
Thượng Quan nhất tộc đã không người nào có thể ước thúc.
Bên ngoài, Thượng Quan Thanh Tố nhìn Chu Thâm rời đi. Chỉ là đối phương giống như là có nhìn qua một chút. Điều này khiến nàng có chút kinh hãi, may mà đối phương trực tiếp rời đi.
Mà không bao lâu sau, bên trong Thượng Quan nhất tộc lại bắn ra tiếng cười mãnh liệt. Điều này để Thượng Quan Thanh Tố có chút thất hồn lạc phách.
Nói cách khác Thượng Quan nhất tộc thật sự bắt đầu hướng về chỗ cao. Mà mình lại trở thành chuột chạy qua đường, không cách nào toàn tâm tu luyện bình thường giống như trước đó, chỉ có thể khôi phục thời gian tham sống sợ chết trước đó.
Chẳng lẽ phải gia nhập Thượng Quan nhất tộc?
Chuyện này nhất định không được.
Có lẽ về sau bị hiện thực bức bách, không thể không gia nhập. Nhưng bây giờ, nàng đã bỏ qua thời gian gia nhập tốt nhất, nếu như hiện tại gia nhập thì chắc chắn sẽ kém một bậc.
Mặt khác, nàng đã từng tuyên thệ sẽ hiệu trung với đệ nhất cổ kim. Điều này cũng thành tai hoạ ngầm. Mình bây giờ phản chiến, như vậy sẽ vĩnh viễn mất đi chỗ dựa này.
Có lẽ có một ngày vị đệ nhất cổ kim kia sẽ nghĩ tới bản thân, vậy thì tình trạng nhất định sẽ không kém.
Cuối cùng Thượng Quan Thanh Tố quay về tới chỗ tu luyện của mình.
Bây giờ đang là tháng Một.
Nguyền rủa Bách Dạ sắp đến, nàng cần chuẩn bị một hai, oàn lực ứng đối.
Lần trước đã khiến nàng sống không bằng chết.
Lần này nhất định không thể kém hơn lần trước được.
Nàng không thích mình không chịu được như thế, hèn mọn như thế, nhưng mà không phản kháng được.
---
Một bên khác.
Nam Bộ, U Vân Phủ.
Bích Trúc vừa mới tới gần khu vực biên giới đã nghe thấy giọng của Cố Trường Sinh.
"Thiếu nữ mười tám tuổi, chuyện xử lí ra sao rồi?"
"Tiền bối cảm thấy thế nào?" Bích Trúc đi trên đường hỏi.
"Làm tốt chuyện này chính là năm nay nói, làm không xong chính là năm ngoái nói, năm ngoái ngươi mười tám tuổi." Cố Trường Sinh đáp.
Bích Trúc cười nói: "Đối phương đã đồng ý kết thúc hợp tác với Thượng Quan nhất tộc."
"Điều kiện gì?" Cố Trường Sinh hỏi.
"Bách Dạ cần vòng qua một người tên là Thượng Quan Thanh Tố của Thượng Quan tộc."
Bích Trúc dừng một chút rồi lại nói: "Còn cần một bộ bí tịch tâm đắc liên quan tới đại đạo."
"Ngươi đã đồng ý?" Cố Trường Sinh hỏi.
"Đồng ý rồi, dù sao cũng là tiền bối bỏ ra mà, ta chỉ nghĩ biện pháp thôi, hiện tại biện pháp đã nghĩ ra được, tiền bối có muốn trả giá hay không thì không nói được rồi." Bích Trúc mặt không đỏ tim không đập nói.
Cố Trường Sinh: "…"
"Không tiện giao sao? Nếu không được thì để ta đi bán cái nhân tình, đơn giản tuyệt đối không không được, ví dụ như hoàn thành một phần phía trước là được." Bích Trúc nghiêm túc nói.
"Nếu như ta chỉ đồng ý điều kiện phía sau thì sao?" Cố Trường Sinh hỏi.
"Không được." Bích Trúc lắc đầu.
"Tại sao?"
"Bởi vì điều kiện phía sau là ta đề cập.”
Cố Trường Sinh: "…"
"Tiền bối không thể trách ta, lần này ân tình quá lớn, nếu như điều kiện phía trước quá đơn giản, ta còn cần cho Thượng Quan Thanh Tố chỗ tốt. Giao dịch không bình đẳng, vậy sau này còn ai nguyện ý giao dịch cùng ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận