Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1066: Đi Quặng Mỏ Nhận Chức Vụ Mới

Chương 1066: Đi Quặng Mỏ Nhận Chức Vụ Mới
Nam Bộ.
U Vân Phủ.
Nam tử trung niên khoác một chiếc áo choàng màu trắng, vị trí trung tâm có một đồ án hình ngọn lửa màu đỏ.
"Sơn Hải Công Đức Đỉnh hướng tới bên này sao?"
Phía sau hắn có một chiếc gương chiếu rọi.
"Chỉ là không biết cuối cùng Công Đức Đỉnh đi nơi nào." Hắn thở dài một tiếng, cũng không truy cứu.
Bây giờ an ổn thì cứ an ổn một chút đã.
Làm loạn sẽ dễ dàng mang đến tai họa ngập đầu cho đại địa.
Hắn tới đây không phải là vì tìm kiếm Sơn Hải Công Đức Đỉnh, mà là vì nhìn xem nơi Thượng An thành Tiên.
Hồi lâu sau, trước Thiên m Tông.
"Chính là chỗ này."
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phía trước, cũng không nhìn ra cái gì.
Nhưng mà lúc hắn nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện bên kia có một hồ nước.
Hắn bước ra một bước, rơi vào trước hồ nước, ngay sau đó liền chau mày.
"Thật sự là đáng sợ."
"Ảnh hưởng mà Thiên Cực Mộng Cảnh Châu để lại vẫn còn, khí tức Nhân Hoàng cũng ảnh hưởng tới nơi này."
"Khó trách Thượng An muốn thành tiên ở chỗ này."
"Nơi thị phi."
Do dự một lát, hắn ngồi xếp bằng, muốn thủ ở chỗ này một đoạn thời gian.
Còn về Thiên m Tông, hắn không có quá để ý.
Thực lực của Thiên m Tông bình thường, có thể tồn tại trong cuộc đọ sức với Thiên Cực Mộng Cảnh Châu đã xem như vô cùng cao minh rồi.
Có lẽ bên trong cũng có cường giả, nhưng cũng không trọng yếu.
---
Cùng lúc đó, Giang Hạo khôi phục lại cuộc sống bình thường.
Hắn mặc dù có chút cấp bách, nhưng vẫn là đang chờ đợi.
Một ngày này, Liên Cầm sư tỷ tìm tới.
Nói có một nhóm hạt giống linh dược thượng phẩm.
Giang Hạo vui vẻ tiếp nhận.
Tổng cộng hai trăm hạt.
May mà đối phương cho không ít linh thạch, âm thầm tăng thêm tốc độ, bản thân chỉ cần tốn một vạn linh thạch là đủ.
Cho nên, hắn bán một tiền Thiên Thanh Hồng.
Như thế, trong vòng bốn tháng sẽ có thể đạt được một nhóm bọt khí.
Hắn muốn nhìn xem sau Đăng Tiên còn có thể thu được bao nhiêu.
Nếu như nhiều thì vẫn còn tốt.
Nếu như ít liền khó khăn.
"Sư đệ, lần trước là ta nhìn lầm, nhưng mà ta đã kiểm tra cẩn thận, là đối phương che đậy cặp mắt của ta. Lần sau sẽ không có vấn đề." Bên trong Linh Dược Viên, Diệu Thính Liên nghiêm túc nói.
Giang Hạo nghe, không có để ý. Nhưng mà, hắn như nghĩ tới điều gì, nói:
"Sư tỷ là gần đây áp lực quá lớn sao?"
"Sắp tấn thăng, áp lực có chút lớn." Diệu Thính Liên gật đầu nói.
Giang Hạo: "…"
Đúng là sắp tấn thăng.
Hắn cũng có thể nhìn ra, sư tỷ những ngày qua sắp tấn thăng.
Nhìn căn cơ củng cố, sẽ không có vấn đề gì.
"Sư đệ…"
Vào lúc Diệu sư tỷ muốn tiếp tục mở miệng, Giang Hạo đột nhiên đứng lên. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệu sư tỷ, hắn đi về phía Mục Khởi sư huynh.
"Vô dụng, Mục Khởi đã là người của ta, Linh Dược Viên này đều là người của ta." Diệu Thính Liên nghiêm túc nói.
Giang Hạo không để ý đến đối phương, tiếp tục đi lên phía trước.
Đi đến bên cạnh Mục Khởi sư huynh, Diệu Thính Liên bắt lấy cánh tay Mục Khởi, nói: "Đạo lữ của ta, không phải đạo lữ của ngươi, khẳng định sẽ nghe ta."
Mục Khởi có chút bất đắc dĩ, nhưng mà vẫn là mở miệng nói: "Sư đệ có nghi vấn gì sao?"
"Diệu sư tỷ nói sắp tấn thăng." Giang Hạo mở miệng nói ra.
"Đúng, chắc là trong khoảng thời gian này." Mục Khởi gật đầu.
"Chuyện này không nhỏ, ta cảm thấy sư huynh vẫn nên ở bên cạnh nàng thì hơn." Giang Hạo cúi đầu nghiêm túc nói:
"Sư huynh thường xuyên phải đi quặng mỏ làm việc, chắc là có chút bận rộn. Sư đệ có thể đi quặng mỏ thay cho."
Diệu Thính Liên nghe vậy liền sững sờ.
Đây là muốn chạy?
Mục Khởi suy tư rồi gật đầu, nói: "Ta đi nói chuyện với sư phụ, chắc là có thể."
“Được." Giang Hạo gật đầu.
Đây là lý do thích hợp nhất mà hắn có thể nghĩ tới.
Đối với Diệu sư tỷ cũng tốt.
Đương nhiên, hắn cũng không cần nghe Diệu sư tỷ tiếp tục giới thiệu đạo lữ nữa.
Một công nhiều việc.
Nhưng mà có cái vấn đề nhỏ, đó là có thể trở về hay không.
Nếu wbeYLfeẆ vMsAjwiḡ ban đêm có thể trở về thì đúng là rất tốt.
Sau khi hỏi thăm, một tháng chỉ có thể trở về ba bốn lần.\
Bởi vì trong đêm bên kia cũng cần trông coi.
Giang Hạo thầm thở dài.
Thật ra hắn có thể dùng Càn Khôn Tử Hoàn trở về, nhưng mà….
Một khi sử dụng Càn Khôn Tử Hoàn, phía sau nếu như cần chẳng khác nào đã mất đi một con đường lui.
Vừa đi vừa về sẽ dùng hai cái Tử Hoàn, có đôi khi đây chính là hai con đường lui.
Mặc dù nguy hiểm sẽ không nhiều như vậy, nhưng lỡ như gặp tình huống khẩn cấp thì sao?
Chỉ bởi vì tưới nước mà bị mất tương lai.
Nhưng nếu như không trở lại, hắn cũng không cách nào trồng hạt giống linh dược thượng phẩm vừa mới tiếp nhận.
Xem ra cần cân nhắc kỹ.
Giang Hạo thở dài một tiếng, không có suy nghĩ nhiều nữa.
Tính sau vậy.
Xem trước một chút có thể đào quáng hay không.
Tối hôm đó.
Giang Hạo đạt được tin tức, sư phụ đồng ý.
Bắt đầu từ ngày mai có thể đi quặng mỏ.
Trong vòng sáu tháng.
Sáu tháng đối với Giang Hạo mà nói không ngắn không dài, đúng lúc có thể thí nghiệm.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, cuốc chim đã cho mượn.
Mặt khác, không biết có thể đắc tội với Hồng Vũ Diệp hay không.
Có thể lấy cớ, cũng không biết đối phương có nghe lọt tai hay khong.
Nhưng hôm nay, bản thân hắn bắt buộc phải làm một số việc.
Ngày kế tiếp.
Trời chưa sáng, Giang Hạo đã bị Mục Khởi sư huynh dẫn tiến về phía quặng mỏ.
"Sư đệ cảm thấy công việc nào tại quặng mỏ thích hợp với mình?" Trên đường đi, Mục Khởi hỏi.
Đào quáng, Giang Hạo vốn định nói như vậy, nhưng do dự một chút, hắn hỏi: "Sư huynh cảm thấy thế nào?"
"Giám sát thợ mỏ là đơn giản nhất, mặc dù có thể tiếp xúc khoáng thạch cũng có thể gặp được cơ duyên, nhưng mà cũng có khả năng gặp phải nguy hiểm nhất. Tiếp theo là quản lý thợ mỏ, quá mức rườm rà. Ngoài ra còn có công việc trông coi an nguy xung quanh, mặc dù phần lớn thời gian là nhàn hạ, nhưng có nguy hiểm thì khó mà tránh né. Trấn thủ bảo vật cũng không ổn. Nhưng mà còn có một công việc đơn giản." Mục Khởi nhìn Giang Hạo, cười nói:
"Đó chính là phân biệt bảo vật."
"Phân biệt bảo vật?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Đúng vậy." Mục Khởi gật đầu:
"Nơi này là quặng mỏ, mà phía dưới có không ít bảo vật, thỉnh thoảng sẽ đào ra được đôi chút, đương nhiên sẽ cần một người biết phân biệt. Sư đệ có kiến thức trên phương diện này không"
"Có một ít." Trong lòng Giang Hạo có chút mừng rỡ: "Có thể thử một chút không?"
"Có thể thử một chút.” Mục Khởi gật đầu, nói:
"Bởi vì sau khi phân biệt xong sẽ được đưa vào kho, cho nên dù có người để mắt tới thì cũng sẽ không quá nguy hiểm. Khi nhàn hạ cũng có thể đi xung quanh một chút, không tính là quá nhàm chán."
"Đa tạ sư huynh." Giang Hạo cảm kích nói.
Hắn biết đây là công việc sư huynh đặc biệt tìm cho hắn, cũng bởi vì an toàn.
Có lẽ đối phương cũng biết mình muốn hoàn cảnh an toàn.
"Không ngại, sáu tháng, dù có phân biệt kém một chút thì vấn đề cũng không lớn." Mục Khởi nói.
Giang Hạo gật đầu.
Sau đó, bọn họ đi vào bên trong.
Vốn cho rằng sẽ gặp được Vu Nguyên Vũ, người quản lý quặng mỏ.
Nào nghĩ tới người ngồi phía trên chính là Bạch Dịch.
Đại sư huynh của Đoạn Tình Nhai, đệ tử thủ tịch chân chính.
"Bạch sư huynh?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Mục Khởi đã nói với ta chuyện của ngươi, muốn phân biệt bảo vật dù sao cũng cần xem tầm mắt." Bạch Dịch nghiêm túc nói: "Cần một khảo nghiệm nhỏ."
Giang Hạo thầm kinh ngạc, Mục Khởi sư huynh đã báo cáo từ trước.
Đối phương chắc chắn bản thân hắn sẽ chọn cái này…
Lúc này, Bạch Dịch lấy ba thanh kiếm ra.
Đều là linh kiếm vừa bị tổn hại lại rỉ sét.
"Ba thanh kiếm này nhìn như giống nhau, nhưng khác biệt rất lớn. Chỉ cần lựa ra hai thanh tốt nhất, coi như thông qua." Bạch Dịch nói.
Giang Hạo gật đầu.
Bạch sư huynh ra đề không khó, nhưng cũng không đơn giản.
Nếu như thật sự cái gì cũng đều không hiểu thì sẽ không qua được.
Giang Hạo tùy tiện nhìn thoáng qua, chọn lấy thanh thứ nhất và thanh thứ hai.
"Không phải đoán?" Bạch Dịch hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
"Thông qua, nhưng mà tổng cộng có ba người phân biệt bảo vật, ngươi muốn làm người thứ mấy?"
"Người thứ nhất, mặt khác, có chuyện này hi vọng sư huynh hỗ trợ. Bảo vật được đưa tới có thể khoan lại lau nó hay không , chờ ta tới, có lẽ có thể phân biệt rõ ràng hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận