Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 805: Vận Khí Vì Sao Lại Tốt Như Vậy

Chương 805: Vận Khí Vì Sao Lại Tốt Như Vậy
Chương 805: Vận Khí Vì Sao Lại Tốt Như Vậy
Nhìn Giang Hạo tới, Lưu Tâm và Vệ Chí Tường đều cảm thấy đối phương ngu xuẩn không nghe khuyên bảo.
Hiện tại tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này, ai nấy đều có một ngụm uất khí khó mà nuốt trôi.
Lúc đầu bọn hắn chính là đang chờ chết, nhưng đột nhiên có người đến, chỉ cần nghe khuyên thì tất cả mọi người sẽ có cơ hội sống sót.
Nhưng đối phương lại nhất định dùng sự vô tri, khư khư cố chấp của bản thân.
Giang Hạo tiến vào phạm vi suy yếu, bọn hắn giống như có thể nhìn thấy người trước mắt luân hãm ở đây, lại khó ra ngoài.
Nhưng mà bộ pháp của đối phương chìm mà có lực.
Bọn hắn cảm thấy tất cả khí tức xung quanh đều hướng về phía người Giang Hạo, dường như muốn trói buộc hành động của hắn.
Nhưng mà, ma âm vang lên.
Ma m Thiên Lý.
Dưới sự kinh ngạc của hai người, bọn hắn thấy Giang Hạo bước nhanh mà đến, không nhận bất kỳ ảnh hưởng gì.
Khí tức và nhánh cây xông về phía hắn.
Ầm ầm!
Ma m Thiên Trọng Trảm.
Ánh đao chợt hiện, quét ngang nhánh cây.
Răng rắc!
Ầm!
Mấy người Vệ Chí Tường vốn cảm thấy khó có thể đối phó với nhánh cây, nhưng không ngờ lại bị đao của đối phương phá thành mảnh nhỏ.
Sau đó dưới sự kinh ngạc của bọn hắn, Giang Hạo đi tới bên cạnh bọn họ.
Bán Nguyệt đảo qua dưới mặt đất, sau đó chặt văng một nhánh cây ra ngoài.
Bên phía Lưu Tâm cũng là như thế.
Mà Lật Mẫn ở bên ngoài lúc này mới phát hiện ra ý của Giang Hạo.
Chính là đón hai vị này.
Lúc nàng Đương vững vàng tiếp được người, Giang Hạo chẳng biết đã đi tới bên người nàng từ lúc nào, chợt nhanh chóng rời đi, chỉ lưu lại một chữ:
"Đi."
Mấy người mặc dù kinh nghi, nhưng vẫn lập tức đuổi theo.
Hải Vân hơi kinh ngạc, thậm chí không rõ chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà chỉ qua mấy hơi thở, người đã được cứu ra, kế hoạch của hắn đã không còn.
Thậm chí có khả năng bị phát hiện ra điều gì đó.
Thế nhưng hắn không dám chần chờ, lập tức đi theo, bởi vì nhánh cây đang đuổi theo.
Qua một lúc sau.
Mấy người Giang Hạo thoát khỏi rừng cây, nhưng vẫn có nhánh cây đuổi theo.
Đám người không dám lưu lại, cố gắng thoát khỏi sự truy kích của nhánh cây.
Giang Hạo thì động thủ công kích một chút.
Quả nhiên, không có bao nhiêu cường độ, nhánh cây liền lui trở về.
Bởi vì thoát khỏi chỗ đó và chỉ cần nhận công kích không kém thì nhánh cây sẽ vô thức rút về.
Giống hệt như nhánh cây đuổi theo tiên tử áo lam trước đó.
Sau khi dừng lại, Giang Hạo nhìn bốn phía, phát hiện nơi này có vùng đất trống không nhỏ, nhưng bọn hắn cũng không xác định được đây là chỗ nào.
Chỉ có thể ghi chép lại nơi này, xem như là kết quả của lần thăm dò này.
Sau khi an toàn, mấy người đều nhìn Giang Hạo với vẻ ngoài ý muốn.
Vẻ mặt của Vệ Chí Tường có chút mất tự nhiên.
Hắn không nghĩ tới Giang Hạo thế mà có thể cứu bọn họ ra từ trong đó, mặc dù tiếp tục đánh xuống sẽ có thể bị bắt lại.
Nhưng sức mạnh đối phương bùng lên, quả thật có thể cứu người ra trước.
Mà bọn hắn lại chỉ biết phàn nàn và kêu ca.
Hắn lập tức cung kính hành lễ: "Đa tạ ân cứu mạng của sư đệ.”
Lưu Tâm cũng cúi đầu: "Trước đó mạo phạm sư đệ, là ta đã vô tâm.”
Bọn họ đều hiểu ai mạnh ai yếu.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.
Lúc cúi đầu thì nên cúi đầu, bất đắc dĩ không bằng đừng nói chuyện.
Giang Hạo lắc đầu, cũng không nói gì.
Chuyện cứu người đều nằm trong phạm vi năng lực của hắn, lấy phương thức thích hợp nhất dạy dỗ bọn họ một chút. Tất cả mọi người đều có thể làm được.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bản thân có thể khống chế, nếu như không được thì cũng không còn cách nào.
Chờ nghỉ ngơi tốt, Vệ Chí Tường nhìn về phía Hải Vân.
"Thấy sư huynh sư tỷ gặp nguy hiểm, ta lập tức đi tìm Giang sư huynh.” Người kia vội vàng giải thích.
Vệ Chí Tường cũng không nói gì, chỉ là gật đầu.
Giang Hạo cũng không để ý đến bọn hắn, chỉ là đang nhìn bốn phía.
Vô Danh Bí Tịch và Tỏa Thiên chồng lên nhau, để hắn nhìn thấy càng nhiều thứ hớ, nơi này có thế tụ tập.
Mà trung tâm của thế nằm ở hai nơi.
Một chỗ tại gốc cây kia, còn có một chỗ ở phía sau.
Giang Hạo quay đầu nhìn ra ngoài, phát hiện nơi này là một mặt tường.
"Ta bắt đầu đào quáng ở chỗ này, các ngươi lại thăm dò bốn phía một chút đi."
Lần này không ai có ý kiến gì.
Bây giờ Giang Hạo đã vững vàng ngồi tại vị trí dẫn đội, những người khác không dám có chút chất vấn nào.
Vệ Chí Tường gật đầu nói: "Được, chúng ta sẽ đi thăm dò bốn phía một chút."
"Nơi này không phải chỗ bình thường, không nên nảy sinh lòng tham." Giang Hạo nói.
Một số thời khắc, dục vọng có thể khiến cho hắn tiến thêm một bước, cũng có thể để cho người ta vạn kiếp bất phục.
Khó nói được là tốt hay xấu, nhưng mà phải học được cách khống chế dục vọng.
Cảm thấy thích hợp thì động thủ, cảm thấy quá nguy hiểm thì phải biết cách bỏ qua.
Chuyện này rất khó, rất nhiều người đều không thể giữ mình ở trước dụ hoặc.
Không quan tâm trước đó ngươi nghĩ tốt như nào, nhưng chỉ một ý niệm trong đầu thôi đã có thể khiến ngươi vạn kiếp bất phục.
Vệ Chí Tường cúi đầu, biết lần này là vì hắn nảy sinh lòng tham.
Nếu như không phải có người cứu tràng thì hắn đã chôn xương dưới quặng mỏ rồi.
Hơn nữa, lúc hắn nhìn thấy những người khác của đội cũng tới, đều nghĩ là dữ nhiều lành ít.
Giang Hạo đứng trước vách tường, thử cảm giác.
Một lúc sau, hắn đánh ra một chưởng.
Sau khi thấy tảng đá cứng rắn hắn mới bắt đầu dùng cuốc, pháp bảo này có chút không chịu nổi.
Sau khi rời khỏi đây phải đi mua một cái, chắc là cũng không dễ mua.
Ngược lại có thể tìm thợ rèn chế tạo một cái.

Khu vực gần Tây Bộ.
Trên đường đi, Bích Trúc nhìn về phía dãy núi phía trước, có chút thở dài.
"Công chúa hình như không được vui cho lắm?" Xảo Di hỏi.
"Chúng ta đi nhanh như vậy, cộng với vận khí cực mạnh, lúc này mới sắp đến Tây Bộ. Ta đã phải bỏ ra một cái giá thật lớn và hao phí vô số vận may cho đoạn đường này. Không nghĩ tới cuối cùng không chỉ không được nghênh đón cuộc sống tốt đẹp, mà là đang nhảy vào hố lửa." Bích Trúc thở dài một tiếng nói:
"Xảo Di, ngươi có thể hiểu được tâm tình của ta không?"
Xảo di lắc đầu. Nàng không hiểu.
Nàng không biết rốt cuộc công chúa đang lo lắng điều gì.
Nhưng mà có thể đi tới biên giới Tây Bộ trong thời gian ngắn như vậy đúng là khiến cho người ta có chút ngoài ý muốn.
"Không đến mấy tháng nữa sẽ có thể đến Thiên Văn Thư Viện, không biết tình huống bên kia như thế nào rồi." Bích Trúc nói.
“Công chúa muốn đi Thư Viện làm gì?” Xảo Di hỏi.
"Đi mật báo."
"Mật báo?"
"Dù sao chuyện đó cũng sẽ giúp chúng ta an toàn hơn, đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Lông mày Bích Trúc cau lại: "Phía trước lại có truyền tống trận, đúng là kì quái, mấy ngày nay luôn cảm thấy vận khí cực kỳ tốt. Đây là vì sao?"
"Đây phải coi là chuyện tốt mới đúng." Xảo Di nói.
"Vốn là chuyện tốt, nhưng mà đưa ta tới như thế thì không phải là chuyện tốt." Bích Trúc có chút bất đắc dĩ.
Có thể đi tắt mà không đi thì lại lãng phí.
Nhưng mà qua một lúc, xác định trận pháp không có vấn đề gì, hai người tiến vào bên trong trận pháp.
Lúc xuất hiện lần nữa đã ở biên giới Tây Bộ.
Bay qua dãy núi cuối cùng.
Bích Trúc cảm thấy có chút kỳ quái, mà sau khi đi vào bên trong tòa thành, nửa đường nhìn thấy có trò chơi bắn ấm.
"Xảo Di, chúng ta đi chơi." Bích Trúc lôi kéo Xảo Di đi qua.
Sau đó nàng tùy ý ném ra ngoài, coong một tiếng, tiễn trúng đích.
"Vận khí của ta rất tốt."
Bích Trúc cười tiếp tục chơi đùa, một tiễn lại một tiễn, không chệch một tên nào.
Tổng cộng mười mũi tên đều vào trong ấm.
Bích Trúc vốn đang cao hứng, trên mặt bỗng xuất hiện biến hóa.
Hưng phấn biến thành nghi hoặc, ngay sau đó là trịnh trọng, cuối cùng là lo lắng.
Không bình thường.
Quá không bình thường.
Nàng là một Thiên Trớ Vạn Chú Thể, tại sao có thể có vận khí tốt như vậy?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận