Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1011: Tu Sĩ Kim Đan Nam Bộ

Chương 1011: Tu Sĩ Kim Đan Nam Bộ
Sở Xuyên đã rời đi năm năm.
Năm năm này, đám người Tiểu Li thỉnh thoảng sẽ nhắc tới hắn một chút, dù sao trước đó cũng từng đánh hắn lâu như vậy.
Đương nhiên, phần nhiều hơn chính là Tiểu Li cảm thấy Sở sư đệ có khả năng đã đi lạc. Trong thôn của nàng trước kia, thường xuyên có trẻ nhỏ đi lạc, đều là nàng tìm ra nhờ mùi.
A Bà không cho người khác biết nàng có thể tìm người thông qua mùi.
Cho nên tìm được người, đều không nói là công lao của nàng, nếu không đã có thể có không ít đồ ăn ngon.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nói:
"Thư viết cái gì?"
Hắn biết được một chút từ chỗ của Tinh, nhưng lại hoàn toàn không rõ tình huống cụ thể.
Bây giờ Sở Xuyên chắc là đã ba mươi mốt tuổi, cũng không trẻ nữa, không biết đã có thể làm việc một cách ổn thỏa hay chưa.
Trình Sầu lập tức mở thư ra rồi đưa cho Giang Hạo.
"Sư huynh, nội dung là gì vậy?"Tiểu Li chạy lại, vô cùng tò mò.
Giang Hạo nhìn phong thư, hàng chữ thứ nhất viết là: "Sư huynh, lúc gửi phong thư này, ta đã ở biên giới U Vân Phủ. Ta muốn đi ra khỏi châu phủ thứ nhất của Nam Bộ trong vòng năm năm, bước ra bước mấu chốt đầu tiên."
Lúc đọc lên câu này, Giang Hạo có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Sở Xuyên.
U Vân Phủ cực kì khổng lồ.
Người bình thường dùng cả đời đều không thể đi ra ngoài.
Nam Bộ tổng cộng có mười sáu châu phủ, không hưng phấn là chuyện không thể nào.
Sau đó, Giang Hạo đọc hết phong thư, Sở Xuyên nói mình trên đường đi đã gặp rất nhiều chuyện.
Ban đầu là gặp phải chuyện bất bình, vì cứu người mà đại sát tứ phương.
Vô số người chỉ trích hắn, cảm thấy hắn là đệ tử Ma Môn lạm sát kẻ vô tội. Nhưng hắn biết những người kia đều đáng chết. Dù sao thì hắn cũng cảm thấy là đáng chết.
"Những người kia bắt trẻ nhỏ, rút khí tức trời sinh, còn tuyên bố treo thưởng nói muốn tìm ra hung thủ. Ta tìm kiếm và phát hiện, lúc ta giết bọn hắn, người trong thành đều cảm thấy ta phát rồ. Ta muốn giải thích, nhưng mà bọn hắn căn bản không nghe. Bọn hắn nói ta chính là ma đầu. Giải thích không thông, ta liền nghĩ tới sư huynh, học theo sư huynh, không giải thích nữa, dù sao ta cũng không thẹn với lương tâm. Ta chính là muốn giết sạch những người đáng chết kia. Nhưng mà hành động của ta đã khiến rất nhiều người bất mãn, kinh động đến Tiên tông từ đó bị vây công, mấy lần cửu tử nhất sinh, nhưng mà ta cũng đã trở nên mạnh hơn. Đoạn đường này ta có kết giao được một số bạn bè, đáng tiếc là ta nhất định phải tiếp tục tiến về phía trước, không cách nào ở lại với bọn hắn quá lâu. Sau khi đi ra ngoài, ta nhìn thấy thiên địa rộng lớn, hiểu rõ nỗi khổ tâm trong lòng của sư huynh. Tương lai ta sẽ dùng một kiếm bổ tứ hải, thân có ánh sáng vạn trượng. Khi đó ta sẽ về Thiên m Tông tìm các ngươi, để các ngươi nhìn thấy ta đã công thành danh toại. Đúng rồi, lúc viết thư ta đã sắp Kết Đan. Tiểu Li sư tỷ có phải đã không phải là đối thủ của ta nữa rồi hay không? Ta chỉ cần dùng một tay là có thể đánh mười Trình Sầu sư huynh, có thể đánh hai mươi tên phế vật Lâm Tri kia. Bảo Lâm Tri chờ đấy, chờ ta trở về ra mặt cho hắn. Đúng rồi, danh tiếng của thỏ gia đúng là dùng tốt, có một lần, ta sắp chết liền nói ra tên của thỏ gia, liền thật sự được cứu."
Giang Hạo đọc thư, cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng mà con đường của Sở Xuyên đúng là không dễ dàng.
Mặc dù hắn không có nói rõ, nhưng từ chỗ của Tinh đã có thể cảm nhận được.
Sở Xuyên vẫn luôn đang chiến đấu.
Ba mươi tuổi Kim Đan, cũng đã rất lợi hại rồi.
"Đúng rồi, ta có mang bánh ngọt cho Tiểu Li sư tỷ, đan dược cho Trình sư huynh, cũng mang cho Lâm Tri chút pháp bảo hộ thân, còn có thịt khô của thỏ gia và linh quả cho sư huynh."
Nhìn câu nói này, Tiểu Li liền ngó trái ngó phải: "Không có đồ ăn mà, Sở Xuyên sư đệ gạt người."
Giang Hạo nhìn về phía Trình Sầu.
Người kia lắc đầu: "Lúc ta nhận được thì chỉ có một phong thư."
Giang Hạo gật đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Có thể đưa một phong thứ tới đã không tệ rồi. Những thứ khác chắc là đã bị người ta cầm đi.
Ở trong thư, Sở Xuyên nói muốn đi Thiên Nam Phủ, cuối cùng hắn còn hỏi một câu: "Sư huynh, ta có phải đã là ma đầu rồi hay không?"
Sau khi xem xong, Giang Hạo thuận tay giao thư cho Tiểu Li. Nàng muốn nhìn xem đồ ăn ở đâu.
Nội dung bức thư gần như ghi chép những gì Sở Xuyên trải qua, chỉ là không có nội dung cặn kẽ.
Đương nhiên, cũng mang theo một tia mê mang.
Cho dù Sở Xuyên là tiên tâm mông trần, nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ. Không sợ áp lực, nhưng cũng cần người khác tán đồng.
Như này thì con đường của hắn sẽ càng thêm thuận lợi.
Sau khi Giang Hạo trở về, cảm giác cần viết cho Sở Xuyên một bức thư, để hắn có thêm lòng tin hướng về phía trước.
Nếu như nửa đường hắn mà trở về, muốn đưa người ra ngoài lần nữa sẽ rất khó khăn.
Rời đi năm năm, có chút mê mang là điều đương nhiên.
Thời gian vẫn còn ngắn.
Năm mươi năm thì sẽ không còn loại mê mang này nữa.
Chỉ là, đưa tin như thế nào cũng là một chuyện phiền phức.
Hắn cũng không quen thuộc Thiên Nam Phủ, cho nên, lựa chọn tốt nhất chỉ cỏ một.
"Quỷ tiên tử còn thiếu ta một thù lao không lớn không nhỏ, đủ để đưa tin, chỉ là có chút lãng phí." Giang Hạo có chút cảm khái.
Nhưng mà dùng để bảo đảm Sở Xuyên không trở lại, cũng không tính là thua thiệt.
Chở đến tụ hội lần sau vậy.
Trước đó, Quỷ tiên tử thường xuyên tại Thiên Nam Phủ, lấy lực ảnh hưởng của nàng chắc là có thể nhanh chóng tìm được Sở Xuyên.
Hắn cũng không lo lắng chuyện bị người khác chú ý, dù sao đã bị Tinh chú ý rồi.
---
Nam Bộ.
Thiên Nam Phủ.
Cửu Khúc Hoàng Hà.
"Vận khí thật tốt, lại gặp được truyền tống trận.” Bích Trúc đi ra từ trong tuyền tống trận, ngoài cười nhưng trong không cười.
Vận khí tốt như vậy, nói rõ điều gì?
Cách cái chết không xa.
Phải biết nguồn gốc khí vận của Cố Trường Sinh đến từ Tây Bộ, hiện tại nàng thân ở Nam Bộ đều có thể cảm nhận được.
Tình huống này đúng là khiến nàng chết lặng.
Cho đến bây giờ, vẫn chưa có tin tức gì về Thiên Cực Mộng Cảnh Châu.
Nhưng mà khí vận của Cố Trường Sinh không cho là như vậy, nhất định muốn cho nàng phải chết.
Khí vận tốt như vậy, khiến cho nàng cực kì khó chịu.
Cuộc sống đều không thể bình thản.
"Công chúa sao đột nhiên lại muốn tới nơi này?" Xảo Di tò mò hỏi.
Nàng cũng biết vận khí của công chúa càng tốt thì vấn đề phía sau sẽ càng lớn.
Nhưng mà nàng có thể có biện pháp nào?
Công chúa đều không có, một Nguyên Thần nho nhỏ như nàng thì có thể làm cái gì?
"Tới đây tìm Nhân Hoàng Điện." Bích Trúc nhìn về phía dòng sông có chút bình thường, nói: "Ta cho rằng nơi này sẽ vô cùng hùng vĩ, không nghĩ tới lại chỉ là một dòng sông bình thường. Cửu Khúc Hoàng Hà, cũng chỉ có cái tên là êm tai, cảm giác như bị lừa."
"Thật ra trước kia không phải như vậy." Xảo Di suy tư một lúc rồi nói: "Trước đó, ta có nghe nói qua nơi này, bàng bạc to lớn, không ngừng tuôn trào. Chỉ là theo thời gian dần trôi, nó đã chậm rãi khô cạn."
Bích Trúc căn cứ ghi chép, bắt đầu đi về phía trước.
Chỉ là, trên đường đi, nàng đột nhiên nghe được tiếng ngâm thơ.
"Quân bất kiến Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai… ngạch, ý cảnh không đúng. Cửu Khúc Hoàng Hà này cũng không giống, ngươi có phải là tính sai rồi hay không?"
"Không sai, nơi này chính là Cửu Khúc Hoàng Hà, là dòng sông đặc thù nhất trong tất cả Hoàng Hà, tám chín phần là có cất giấu cái gì."
"Chúng ta đến để tìm đồ tốt sao?"
"Cũng không phải."
Bích Trúc cảm giác kỳ quái, rõ ràng cũng có người tới đây.
Đi lên xem xét, là một nam tử trung niên để râu và một thanh niên tóc tai rối bù.
Nhìn qua là tu vi Kim Đan.
Trong nháy mắt, hai người kia cũng quay đầu nhìn lại.
"Tiểu cô nương này nhìn cũng không bình thường." Người đàn ông trung niên tò mò nói.
"Không có gì là không bình thường cả, khí vận trên người nàng mạnh như vậy, gặp được chúng ta cũng coi như bình thường, hơn nữa nàng có thể dẫn đường." Thanh niên tửu quỷ nói.
Xảo Di nhìn thấy hai vị Kim Đan, lập tức nhớ tới trải nghiệm ở Tây Bộ.
Không cần nói nhiều, nàng có kinh nghiệm.
Đây cũng không phải là Kim Đan bình thường.
Bích Trúc: "…"
Vì sao Nam Bộ cũng có loại người này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận