Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1395: Cổ Kim Thiên: Ta Cho Là Ta Đã Quen, Không Nghĩ Tới 1

Chương 1395: Cổ Kim Thiên: Ta Cho Là Ta Đã Quen, Không Nghĩ Tới 1
Hồng Vũ Diệp nhìn về phía điểm sáng kia. Nàng có thể phát hiện được, đối phương đang mượn nhờ thần vật nào đó, nhưng tu vi quá yếu. Thần vật kia nhân lúc thiên cơ hỗn loạn ngoài ý muốn nhìn trộm được một tia thời cơ. Đáng tiếc tu vi trở thành trở ngại của đối phương, căn bản là không có cách nào lại gần.
Hơn nữa, thần vật chưa chắc đã có thể chống chịu được bao lâu.
Ánh mắt Hồng Vũ Diệp trông đi qua, muốn xem xem là người nào không biết điều lại dám nhìn trộm ranh giới thiên cơ của mình, hơn nữa khí tức lại không khiến cho người ta chán ghét.
Ánh mắt ngưng tụ lại, Hồng Vũ Diệp thuận theo ánh sáng nhìn qua.
Đây chính là lúc đối phương đang nhìn chăm chú vào vực sâu thì vực sâu cũng đang nhìn chăm chú vào nàng.
Qua một lát, Hồng Vũ Diệp liền thu hồi ánh mắt, không tiếp tục để ý đến điểm sáng kia nữa, an tĩnh uống trà.
Không biết suy nghĩ cái gì.
---
Một bên khác.
Răng rắc!
Trận đồ bát quái xuất hiện vết rách.
Sơn Hải Ấn Ký phía ngoài đang chấn động, dần dần vỡ vụn.
Mục Khởi biết việc lớn không tốt liền lập tức dùng bí pháp đánh gãy thuật pháp của Diệu Thính Liên. Thần vật là của hắn cho nên muốn dứt ra cũng không khó.
Phịch một tiếng, thần vật bay ra ngoài, cuối cùng rơi vào trong tay Mục Khởi, cuối cùng biến mất ở trong thân thể, chậm ra tu bổ.
Dù sao, nó đã có dấu hiệu nứt vỡ, mấy ngày nay không thể dùng được.
Diệu Thính Liên mờ mịt mở mắt ra, nhìn Mục Khởi, nói: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Thần vật hỏng rồi, thủ đoạn phía ngoài cũng hỏng mất một nửa." Mục Khởi đi đến bên cạnh Diệu Thính Liên, cẩn thận kiểm tra rồi nói: "Ngươi có bị thương hay không?"
Diệu Thính Liên cũng lập tức đứng dậy kiểm tra, cuối cùng thở phào nói: "Không có bị thương."
Như thế Mục Khởi cũng yên tâm, nhưng mà vẫn là tò mò hỏi: "Ngươi vừa rồi tính ra cái gì rồi?”
Biến hóa đáng sợ như vậy khiến hắn không thể không để ý.
Diệu Thính Liên suy tư một lúc, có chút hưng phấn nói: "Ta chỉ tính người thích hợp với sư đệ, ban đầu vốn không có thu hoạch gì cả, nhưng không biết bị sao nữa, cảm giác như trực tiếp có thể khóa chặt đối phương. Ta có thể cảm nhận được thiên nữ chân mệnh của sư đệ ở ngay Thiên m Tông , chờ ta chuẩn bị kỹ càng lại thử lần nữa xem sao. Không đúng, nhất định phải mau chóng mới được, tựa như là thiên cơ loạn thì ta mới có cơ hội, nhưng mà thiên cơ sẽ không loạn quá lâu, phải nhanh lên một chút."
"Vậy ngươi cũng phải chờ một chút, chờ pháp bảo chữa trị tốt cái đã. Để mai kia đi, ta dùng một món pháp bảo khác hỗ trợ chữa trị." Mục Khởi nói.
Sau đó, hắn tò mò hỏi:
"Tính ra đạo lữ của sư đệ, ngươi tính tới trên người ai rồi? Sao lại có biến cố lớn như vậy?"
"Không biết, chẳng lẽ là ta lĩnh ngộ được loại đại đạo này?" Diệu Thính Liên mở to hai mắt, nói.
Mục Khởi nhìn qua người trước mắt, trong lòng thở dài một tiếng. Hắn cảm thấy mình vẫn nên chuẩn bị thêm một chút, để tiện ứng đối vấn đề.
Nhưng mà suy tính thiên nữ chân mệnh xác thực có chỗ khác biệt với thôi diễn bình thường. Có lẽ là do đạo này vốn không giống bình thường, cho nên mới xảy ra biến cố đặc thù.
"Mau mau chuẩn bị kỹ càng, ta hiện đang có một loại cảm giác tim đập nhanh, mấy ngày nay nhất định phải nhanh chóng dò xét mới được." Diệu Thính Liên hưng phấn nói.
---
Một bên khác.
Vừa mới kết thúc tụ hội, Giang Hạo đã nhận ra Sơn Hải Ấn Ký bị phát động.
Hắn vốn cho rằng là hiền đệ tới. Không nghĩ tới đi dò xét một phen lại chẳng phát hiện bất cứ thứ gì. Chuyện này khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
Nhưng vẫn là bổ sung Sơn Hải Ấn Ký, tránh cho hiền đệ lại tới.
Lần tiêu hao không hiểu này cũng có thể có liên quan tới hiền đệ, không thể không phòng. Nếu không thì Diệu sư tỷ liền không còn.
Mặc dù nàng có đôi khi sẽ khiến người ta cảm thấy rất phiền, nhưng hắn cũng không muốn bọn họ xảy ra chuyện.
Trở lại trong sân, Giang Hạo liền dự định tiến vào bí cảnh, nhưng cần biết rõ ràng cửa vào ở nơi nào.
"Tinh hẳn là sẽ nghĩ biện pháp, như thế Thiên m Tông sẽ phái người đi tìm."
Trong lòng Giang Hạo có suy nghĩ, phía sau cứ an tâm chờ đợi là đủ.
Còn về Quy Khư.
Cho dù là hắn thì cũng không cách nào thôi động, cho nên vẫn là cần giao cho Đan Nguyên tiền bối.
Về việc mình có thể đạt được hay không… phải xem vận khí.
Thứ này không phải người nào mạnh liền có thể đạt được. Cơ duyên đầy đủ, hoặc là thích hợp thì mới có thể.
Bội đao của Thiên Cực Hoàng Chủ, có được uy thế của Nại Hà Thiên, cũng không tương dung với mình, xác suất đạt được không lớn.
Ngày tiếp theo.
Giang Hạo quả nhiên nghe nói tông môn bắt đầu tìm kiếm cánh cửa bí cảnh. Hiện tại chỉ cần chờ đợi vị trí là đủ.
Mặc dù mọi người đều cảm thấy kỳ quái về mặt trời màu lục kia, cũng lo lắng, nhưng cũng không nhiều người biết đến Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu. Dù sao còn chưa bộc phát, không cách nào cảm nhận uy hiếp một cách trực quan được.
Mặt khác, có một số người cảm thấy mặt trời màu lục cách chỗ mình còn rất xa, dù có uy hiếp thì cũng uy hiếp không đến.
Người của Thiên m Tông có người lo lắng, nhưng phần lớn đều không biết được chân tướng.
Ba ngày sau, Giang Hạo nhìn thấy Liễu và Tinh đang nói chuyện phiếm trong Mật Ngữ Thạch Bản.
Bọn họ nói có người từng thấy Quy Khư, ở trong bí cảnh nào đó, muốn có được nó không phải là tự mình đi qua, mà là dựa vào tâm.
Tin tức này đúng là không tệ.
Mà bọn hắn cũng đang tìm bí cảnh, có lẽ có thể tìm được.
Giang Hạo suy tư hồi lâu, đưa ra một kết luận.
Người gặp qua Quy Khư có thể là Cổ Kim Thiên.
Liễu quen biết Xích Long, mà Xích Long hẳn là nguồn tin tức cổ lão của Liễu. Như vậy, người từng thấy Quy Khư trong miệng Xích Long sẽ là ai?
Đương nhiên là người mạnh hơn hắn một chút, Cổ Kim Thiên.
Khả năng này rất cao.
Dù sao thì Cổ Kim Thiên mới là nhân vật chính của thời đại kia.
Giang Hạo cảm thấy mình cần phải đi Ma Quật một chuyến.
Giang Hạo quản lý linh dược tại Linh Dược Viên xong liền đến phiên chợ bày quầy bán phù lục.
Ngày kế tiếp, kiếm được hai trăm linh thạch.
Giang Hạo nhìn linh thạch, rơi vào trầm tư.
Một ngày hai trăm nhìn như rất nhiều, nhưng hắn đã quen với việc nhặt mấy chục vạn một lần, không khỏi cảm thấy kiếm hai trăm này là đang lãng phí thời gian.
Sơ tâm ban đầu đã không còn.
"Có một loại cảm giác như nhìn núi là núi nhưng lại không phải núi." Giang Hạo tự giễu cười cười.
Thật ra là đã thay đổi, tâm không còn bình tĩnh nữa.
Nỗi lòng biến hóa quá lớn, thay đổi một cách vô tri vô giác.
Nếu như cứ tiếp tục trầm mê thì có lẽ sẽ mang đến phiền phức lớn.
Như là tu vi hiện tại.
Thiên Tiên sơ kỳ.
Tám mươi hai tuổi Thiên Tiên, không có chút đắc chí là chuyện không thể nào.
Hắn thở dài một tiếng.
Tấn thăng quá nhanh cũng không dễ nắm bắt chính mình.
Nhưng mà, bây giờ có Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu đè ép, mình cũng không dám tự mãn quá mức.
Cũng may hiện tại đã ý thức được. Nếu như có thể giải quyết Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu thì phải cảm nhận lại chính mình mới được, củng cố tâm cảnh.
Sau đó, Giang Hạo đi tới Ma Quật.
Trong nháy mắt tiến vào, hắn càng cảm nhận rõ được sự sáng tỏ trong chỗ sâu, thậm chí có một loại cảm giác như muốn hút mình vào trong. Hắn không dám nhìn nhiều, cũng không dám nhìn trộm, lập tức tiến vào Huyết Trì.
Hắn cũng không dám tìm hiểu chỗ kia rốt cuộc là cái gì. Trước kia chẳng qua là cảm thấy không tầm thường, hiện tại càng ngày càng cảm thấy huyền ảo nguy hiểm. Một khi biết được cụ thể, nguy hiểm sẽ dễ dàng kéo tới.
Hắn rất tò mò, không biết nếu như Hồng Vũ Diệp nhìn sang thì sẽ có cảm giác gì. Tu vi khác biệt, thế giới trong mắt cũng khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận