Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1059: Bích Trúc Phát Hiện Âm Mưu Của Tỉnh

Chương 1059: Bích Trúc Phát Hiện Âm Mưu Của Tỉnh
Trong tòa thành nào đó tại Nam Bộ.
Bích Trúc ngồi ở trước núi giả, chờ đợi từ sáng sớm đến tối muộn.
Nàng đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Sau khi nàng ngáp một cái, một giọng nói đột nhiên xuất hiện ở trong đầu.
"Ngươi đang chờ ta đến?"
Giọng nói trầm muộn, nghe không ra cảm xúc.
Cố Trường Sinh tới.
Bích Trúc có chút mừng rỡ: "Tiền bối, ngài đã đến? Ngài xem một chút hiện tại ta có gì khác biệt?"
"Thoát khỏi nguy cơ sinh tử rồi sao?" Cố Trường Sinh hỏi.
"Đúng vậy, tiền bối biết đã xảy ra chuyện gì không?" Bích Trúc hỏi.
Cố Trường Sinh trầm mặc một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Thiên Cực Mộng Cảnh Châu đã được giải quyết?"
Bích Trúc cười đắc ý: "Đúng vậy, hơn nữa còn có một phần công lao của ta. Thiên Cực Mộng Cảnh Châu cũng không có khoa trương như tiền bối nói nha."
Cố Trường Sinh: "…"
Lại là một khoảng trầm mặc.
"Tiền bối không tò mò sao?" Bích Trúc chủ động hỏi.
"Cho nên đã xảy ra chuyện gì” Cố Trường Sinh hỏi.
"Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, năm đó ta mới chỉ là một cô nương mười tám tuổi…" Bích Trúc bắt đầu kể lại đại khái tình huống.
Nàng không nói chi tiết, chỉ nói đại khái.
Có người dẫn động Nhân Hoàng Điện, Hiên Viên Kiếm, nước Hoàng Hà để trấn áp thế giới mới.
Thời khắc cuối cùng, một người hoàn toàn khác đã ra tay phong ấn.
Nói một cách vô cùng hời hợt.
Mà người nghe thì càng nghe càng trầm mặc.
Hồi lâu sau, Cố Trường Sinh hỏi: "Cho nên ngươi biết Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, thật ra là bởi vì đã từng xảy ra chuyện tương tự sao?”
Bích Trúc nghe vậy thì trầm mặc, cũng không mở miệng.
Cố Trường Sinh thấy thế thì càng trầm mặc.
Hai người cùng trầm mặc hồi lâu, Cố Trường Sinh mới phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Kỳ quái?" Bích Trúc nghi hoặc.
"Đúng thế." Cố Trường Sinh trầm ngâm rồi nói:
"Hung vật cực hạn thiên địa sở dĩ là hung vật cực hạn thiên địa, không phải là bởi vì lý do gì khác, chỉ là bởi vì chúng có khả năng hủy thiên diệt địa. Bình thường thì một thời đại muốn xuất hiện một vật như vậy cũng là chuyện rất khó khăn. Bọn chúng lần lượt bị phong ấn, cách xa nhau không chỉ một thời đại. Dù có xảy ra vấn đề, cũng nhất định sẽ cách nhau rất lâu mới đúng. Sao có thể cùng xảy ra vấn đề trong một khoảng thời gian ngắn được? Ngươi mới mười tám tuổi mà đã trải qua ba lần, không cảm thấy loại chuyện này quá tấp nập sao? Tấp nập đến mức thiên địa có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào. Không phù hợp lẽ thường "
Bích Trúc nghe mà cảm thấy có chút kinh dị: "Ý của tiền bối là, có một đôi bàn tay vô hình đang thao túng tất cả?"
Trong lúc nhất thời, nàng nghĩ đến thân ảnh âm trầm kia.
"Thiên Cực Mộng Cảnh Châu có liên quan tới Long tộc, có lẽ lần phong ấn này sẽ khiến cho Long tộc im hơi lặng tiếng từ lâu xuất hiện một chút phản ứng." Giọng nói của Cố Trường Sinh lại vang lên.
Bích Trúc nghe vậy liền sững sờ.
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Lúc trước Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Đạo Trúc Cơ, Thánh Đạo, Tổ Long Chi Tâm xuất hiện phản ứng đều là vì Tỉnh lấy được một món đồ có liên quan tới Long tộc từ trong Uyên Hải.
Mà bây giờ…
Hắn lấy đi Thiên Cực Mộng Cảnh Châu, liệu có phải là vì muốn dẫn xuất Long tộc hay không?
Nghĩ tới đây, Bích Trúc cảm giác bản thân có lẽ đã đoán được đáp án.
Nhưng mà đáp án này quá kinh dị.
Tỉnh tìm rồng là bởi vì hắn có đầy đủ quan hệ với rồng.
Nhưng không rõ là hắn rốt cuộc đang muốn làm cái gì.
Nhưng mà có thể xác định được một chuyện, nếu không phải vì Thiên Cực Ách Vận Châu xuất hiện, không phải Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu xuất hiện, lần này Thiên Cực Mộng Cảnh Châu cũng sẽ không phá vỡ phong ấn.
Mặt khác, không phải Cố Trường Sinh thoát ly, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu cũng sẽ không bị xúc động.
Mà Tỉnh chính là người hỗ trợ áp chế Cố Trường Sinh.
Bích Trúc nghĩ đến đây, không khỏi rùng mình một cái.
Không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Càng nghĩ càng cảm thấy kinh dị.
Càng nghĩ càng cảm thấy tự mình biết rõ đáp án.
Tất cả mọi chuyện đều là đan xen.
"Tiền bối, nghe nói ngài muốn trở về, ngài có muốn ta hỗ trợ không?" Bích Trúc đột nhiên hỏi.
Cố Trường Sinh: "…"
"Tiền bối, ngài không tò mò là đã qua nhiều năm như vậy rồi, thế giới bên ngoài sẽ có dáng vẻ như thế nào sao? Không quyến luyến phồn hoa thế gian sao?" Bích Trúc lại hỏi.
Cố Trường Sinh: "…"
---
"Hô ~ "
Giang Hạo ngồi ở trong sân, thở ra một hơi.
Một tháng cố gắng, tu vi của hắn cuối cùng cũng xuất hiện biến hóa, hiện nay đã Vũ Hóa trung kỳ.
Có thể đi tìm Mính Y sư tỷ một chút.
Chỉ là, làm thế nào để đọ sức với Thánh Chủ vẫn là một vấn đề.
Cần tìm một chiến trường.
"Chọn chỗ bên phía Mục Khởi sư huynh vậy."
Nếu Mính Y sư tỷ đã tìm đến mấy người Mục Khởi sư huynh, hơn nữa còn áp chế Thánh Chủ ở bên kia. Vậy hắn động thủ ở bên kia cũng hợp tình hợp lý.
Về việc làm như thế nào thì cũng dễ dàng.
Để Mục Khởi sư huynh dẫn Mính Y tiên tử tới là được.
Sáng sớm, Giang Hạo rời đi, tiến về Linh Dược Viên.
Hiện tại, hắn vẫn còn thiếu linh thạch.
Đi vào Linh Dược Viên, Giang Hạo vẫn chưa nghĩ ra thêm được cách nào để kiếm linh thạch.
Hiện nay hắn có hai mươi lăm vạn.
Lại bán một số món đồ cũng không đáng là bao.
Thật ra, hắn còn có không ít linh kiếm gì đó, đi bán một chút, chắc là có thể tiến đến con số ba mươi lăm.
Chỉ là cần đi ra ngoài một chuyến.
Cũng không khó.
Đi hải ngoại một chuyến, hoặc là Tây Bộ, đều có thể bán.
Cũng không biết liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn có lẽ có thể coi như là một chuyện không tệ, chỉ cần bọn hắn không mạnh bằng bản thân.
Sau đó, Giang Hạo lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa.
Hắn hiện tại không thể trông cậy vào chuyện ngoài ý muốn được, lỡ như gặp phải kẻ nguy hiểm thì hậu quả khó mà đoán trước.
Dù sao hắn cũng đang bị vận rủi quấn thân.
"Kiếm từ người trong tụ hội? "
Trước mắt chỉ có Tinh là còn thiếu hắn thù lao.
Chỉ là nếu muốn linh thạch, luôn cảm thấy sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của Tỉnh.
Nếu như không có biện pháp nào khác thì cũng chỉ có thể như thế.
"Sư huynh." Tiểu Li chạy tới.
Nàng nhìn xung quanh một chút, không nhìn thấy cái gì, có chút thất vọng.
Chắc là nhìn bàn đào.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, đằng nào lát nữa nàng và con thỏ chẳng đến lén hái, còn hái rất vui vẻ.
"Sao thế?" Hắn hỏi.
"Có nhiều thứ muốn cho sư huynh." Tiểu Li nói xong liền đưa trữ vật pháp bảo ra ngoài:
"Trình Sầu sư huynh nói hắn không dám cầm, ta đưa cho sư huynh giữ trước, nhiều đồ chiếm chỗ."
Trữ vật pháp bảo của Tiểu Li là một cái túi màu hồng, cực kì bình thường, nhưng rất đẹp.
Nàng rất vừa ý, dù có bảo nàng đổi thì nàng cũng không chịu.
Giang Hạo nhìn vào bên trong, khóe mắt giật một cái. Không có đồ ăn, nhưng mà có một đống linh thạch.
Gần như là chất đầy.
Tầm này phải là bao nhiêu đây?
"Ngươi lấy ở đâu ra nhiều linh thạch như vậy?" Giang Hạo hỏi.
"Trước đó đi Minh Nguyệt Tông, những sư huynh sư tỷ kia cho nha, lúc ra ngoài thỉnh thoảng còn gặp được sơn tặc." Tiểu Li bẻ ngón tay suy nghĩ một chút, nói:
"A, còn có sư phụ cho, Diệu sư tỷ cũng cho ta một chút, Mục Khởi sư huynh cũng cho."
Giang Hạo: "…"
Hắn tính toán qua một chút, có năm mươi hai vạn.
Quá nhiều rồi?
Phần lớn chắc là đến từ Minh Nguyệt Tông.
"Vốn là muốn tặng cho Trình Sầu sao?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng vậy." Tiểu Li gật đầu: "Nhưng mà Trình Sầu sư huynh nói không dám lấy, ta vẫn đặt vào, nhưng mà sắp đầy chỗ rồi."
"Cho nên gửi ở chỗ của ta?" Giang Hạo hỏi.
Tiểu Li gật đầu.
"Ta cho Trình Sầu?" Giang Hạo hỏi.
Tiểu Li lại gật đầu.
Giang Hạo cười cười, sau đó cầm đi năm mươi vạn.
Sau này lại cho Trình Sầu vậy.
Nếu như mình mà quên thì sẽ cho con thỏ năm mươi vạn, sau đó để con thỏ đưa qua.
"Có thể cho Lâm Tri sư đệ một chút, còn có Sở Xuyên sư đệ nữa." Tiểu Li lại bổ sung một câu.
Giang Hạo gật đầu.
Đến lúc đó cứ để con thỏ xử lý là được.
Còn về hiện tại, năm mươi vạn cứ để cho hắn dùng trước đã.
Cộng với hai mươi lăm vạn của bản thân, cộng với linh kiếm gì gì đó, tổng là tám mươi lăm vạn.
Trăm vạn gần ngay trước mắt.
Không biết chỗ con thỏ có linh thạch hay không.
Đi vào Linh Dược Viên, Giang Hạo vừa quản lý linh dược vừa chờ đợi.
Nhìn xem Diệu sư tỷ có tới hay không.
Buổi chiều.
Diệu sư tỷ quả nhiên tới.
Nàng vừa cười vừa đi về phía Giang Hạo: "Sư đệ gần đây có tốt không?"
Giang Hạo nhìn đối phương, khẽ gật đầu: "Cũng tốt."
"Cũng tốt?" Diệu Thính Liên nói:
"Đó chính là không tốt, có phải là vì một mình quá cô độc hay không? Ban đêm đi ngủ không người cũng trò chuyện, khi nhàn hạ lại không ai nói chuyện phiếm?"
Giang Hạo: "…"
Hắn không đi ngủ, cũng không có thời gian nhàn hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận