Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 414: Thành Đội

Chương 414: Thành Đội
Chương 414: Thành Đội
Trong lúc Giang Hạo chờ đợi mấy người Tiểu Li đến Minh Nguyệt Tông, bỗng nhận được nhiệm vụ tông môn.
Nhiệm vụ lần này khác với lúc trước.
Là xử lý Hải Vụ Động bên cạnh quặng mỏ.
Động này sẽ xuất hiện sương độc, mục đích chuyến đi này của bọn hắn chính là dùng pháp bảo thanh lý sương độc.
Tông môn sẽ cung cấp phù được, đan dược, pháp bảo thu sương mù.
Chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có nguy hiểm gì.
Điều khác biệt với thường ngày chính là, Trúc Cơ viên mãn như hắn lại thành người dẫn đội lần này.
Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là, xử lý sương độc không cần lưu lại trong thời gian dài.
Ở lâu bên trong sẽ dễ dàng bị trúng độc và ảnh hưởng tới tu vi.
Cho nên bình thường đều là đi ban ngày, ban đêm đi ra.
Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, lúc nào ra ngoài cũng được.
Sau khi giao Linh Dược Viên cho Trình Sầu, Giang Hạo liền đi tới Chấp Pháp Phong, giữa đường hắn tới Nhiệm Vụ Đường một chuyến.
Vẫn là vị sư tỷ kia.
"Có nhiệm vụ bên ngoài không sao?" Đối phương cười nói:
"Để ta nhìn một chút ha."
Sư tỷ lật sách, say đó nhắc nhở:
"Có nhiệm vụ truy tìm tương đối đơn giản, là một phản đồ Trúc Cơ và một phản đồ Kim Đan. Còn có một nhiệm vụ chiêu mộ đệ tử, cộng với chém giết phản đồ."
Nói xong, nàng nhìn về phía Giang Hạo, có ý tốt nói:
"Sư đệ có thể nhận bây giờ, bên ngoài bây giờ tuyết lớn đầy trời, làm việc không tiện, bên phía chúng ta cũng nới lỏng bồi thường, chỉ cần 1200 linh thạch, trong vòng năm năm trả hết nợ là được, hơn nữa cũng không thu tiền lãi. Sư đệ một tháng đưa năm mươi linh thạch, còn lại chắc là dư xài."
Giang Hạo: "Nghe là rất ưu đãi, thế nhưng hiện tại vẫn chưa phải là lúc ra ngoài."
Bởi vì thời hạn ra ngoài mỗi lần đều là ba tháng.
Bây giờ mới tháng mười hai, mấy người tiểu Li chưa đến đã phải Giao Linh thạch.
"Lần sau đi." Giang Hạo nói.
Để lại ấn tượng, lần sau tới đối phương cũng không thấy đột ngột.
"Thật sự không nhận một cái sao?" Sư tỷ hỏi.
"Không nhận." Giang Hạo lắc đầu từ chối.
Những người này là ước gì có người nhận, để ngồi đợi thu linh thạch.
Người nhận hễ có thể còn sống trở về, đều không có không trả nổi.
Bọn hắn thậm chí sẽ giúp đỡ giới thiệu nhiệm vụ, để cho người ta an tâm làm việc, còn về linh thạch.
Giang Hạo lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Bởi vì qua một đoạn thời gian nữa, hắn cũng sẽ đưa linh thạch qua.
Thời gian đã qua hơn một năm, số linh thạch của hắn đã lên đến một vạn hai.
Trong đó lúc mấy người Tiểu Li rời đi đã cho ba ngàn, thời gian hơn một năm kiếm thêm được chín ngàn.
Dùng năng lực chế phù hiện tại của hắn cũng không thể một tháng kiếm được một ngàn.
Chủ yếu là do tông môn tiến vào kỳ chỉnh đốn, người dùng phù cũng trở nên ít hơn.
Cho nên không dễ bán ra ngoài.
Nhất là khi có rất nhiều người chế phù.
Mặc dù chất lượng của hắn tốt hơn một chút, thế nhưng số phù này cứ như vậy, không hơn được bao nhiêu.
Mà hắn lại không thể giảm giá, ít lãi tiêu thụ mạnh.
Làm thế sẽ đắc tội với rất nhiều người.
Giữ vững ở giữa là được, sẽ không có ai thèm ngó tới.
Nên cùng phe với người mới tiện.
Nghĩ đến đây, Giang Hạo đi tới chỗ tập hợp.
Mơ hồ nghe thấy có người nhắc đến hắn.
"Nghe nói người dẫn đội lần này là sư huynh của Đoạn Tình Nhai, chính là người tu Nguyện Huyết Đạo, chúng ta phải cẩn thận một chút." Là giọng của một nữ tử.
Chắc là nữ duy nhất trong ba người, Bách Cốt lâm Kiều Tú tiên tử, Trúc Cơ trung kỳ.
"Nguyện Huyết Đạo là cái gì? Nhưng mà ta rất hy vọng là Trịnh Thập Cửu Trịnh sư huynh của Băng Nguyệt Cốc dẫn đội, nghe nói hắn đã tiến vào Trúc Cơ viên mãn rất lâu, sắp đến Kim Đan. Nếu như là hắn dẫn đội, nhất định sẽ không có vấn đề gì."
Giang Hạo nghe giọng, liền biết đây chắc là Lôi Hỏa Phong Võ Thế, Trúc Cơ hậu kỳ, dáng vẻ chừng ba mươi tuổi.
"Sư huynh sư tỷ, sắp đến giờ rồi, Giang sư huynh khi nào mới đến đây." Vị thiếu niên cuối cùng nhắc nhở.
Ngoại môn của Chấp Pháp Phong, Quý Biên, Luyện Khí tầng chín.
Thiên phú rất cao.
Chờ sau khi bọn hắn an tĩnh lại, Giang Hạo mới đi tới.
Tránh khiến cho bọn hắn nghĩ rằng mình mang thù.
Ảnh hưởng đến nhiệm vụ phía sau.
Nếu đã dẫn đội, hắn muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi tiếp tục kiếm linh thạch.
Năm nay Bàn Đào Thụ phải niết bàn, mà hắn còn thiếu rất nhiều linh thạch.
Chỉ có thể nhìn xem lần này ra ngoài có thể bán được đồ trên người hay không.
Theo lý thuyết thì có thể tập hợp đủ linh thạch.
Lúc hắn đi qua lúc, ba người kia lập tức cung kính nói: "Gặp qua Giang sư huynh."
Giang Hạo khẽ gật đầu, bình tĩnh nói:
"Đã nhận đồ vật tông môn cho chưa?"
"Đã nhận." Ba người gật đầu.
"Lên đường thôi." Giang Hạo nói.
Sau đó hắn ngự kiếm, chỉ là như đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức vung tay lên, mang theo Quý Biên chưa đến Trúc Cơ.
Người kia cảm kích hành lễ.
Nhiệm vụ lần này chỉ có bốn người, ít hơn trước đây một người, nhưng mà Giang Hạo cảm thấy cũng tốt.
Nhiều người sẽ càng thêm phiền toái.
Nhiệm vụ lần này không khó, chỉ cần chú ý cẩn thận là được.
Dọn sạch sương độc trong phạm vi vài trăm mét là đủ.
Đến lúc đó sẽ có ba đến sáu tháng an toàn, chờ đến lúc nó tuôn ra lần nữa thì chính là nhiệm vụ tông môn lần sau.
Rất nhiều nơi trong tông môn đều là như thế, đều để cho đệ tử xử lý.
Chẳng hạn như Ma Quật, quặng mỏ, cùng với Hải Vụ Động này.
Ngoài đó ra, còn có không ít.
Trong chốc lát.
Giang Hạo đi đến trước dốc núi cằn cỗi, nơi này gần mỏ quặng mỏ, đều từng bị khai thác.
Nghe nói Hải Vụ Động chính là không cẩn thận đào ra trong lúc khai thác.
Khiến cho mỗi năm đều cần người tới xử lý.
"Ăn đan dược giải độc rồi đi vào cùng ta." Giang Hạo nói xong thuận thế nuốt một viên thuốc xuống.
Hắn có thể thấy rõ sương độc nơi này, nhưng mà dường như không có ảnh hưởng gì đến hắn cả.
Kiều Tú cột tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm.
Nàng cẩn thận đi phía sau lưng Giang Hạo.
So với sương độc, nàng dường như sợ người trước mắt hơn.
Hai người khác thì quan sát xung quanh.
Giang Hạo cũng không để ý, sương độc trong Hải Vụ Động hiện lên màu tuyết trắng, một khi gặp được phải sương độc dày đặc thì rất dễ dàng nhận biết.
"Mặc dù nguy hiển nơi này không nhiều, thế nhưng trong làn khói độc vẫn có một ít hung vật đáng sợ, nghe nói tốc độ cực nhanh, một khi bị bắt thì có khả năng sẽ không thể trở về." Giang Hạo nhắc nhở.
Thân là người dẫn đội, hắn không hy vọng những người này xảy ra chuyện.
Kiều Tú lơ đễnh, nàng đã nghe qua những việc này, thế nhưng nàng biết xác suất thật ra vô cùng thấp.
Không có đáng sợ như vậy.
Hắn thấy, đối phương có ý tốt nhắc nhở như vậy, đại khái là muốn thu mua bọn hắn.
Trở thành Nguyện Huyết Nguyên.
Quý Biên và Võ Thế cũng nghĩ như vậy, chủ yếu là vì bọn họ không quá xem trọng nguy hiểm nơi này.
Bởi vì chỉ cần cách khá xa một chút, là có thể nhanh chóng tránh đi.
Hơn nữa, phản ứng rất nhanh cũng có thể né tránh nguy hiểm.
Theo lý thuyết, bọn hắn có thuật pháp phòng ngự, không đến mức không tránh kịp.
Giang Hạo không biết suy nghĩ của bọn họ, biết cũng sẽ không để ý.
Có xác suất, ai biết được mình sẽ không gặp phải chứ?
Vẫn nên phải cẩn thận một chút.
Không bao lâu sau, bọn hắn liền gặp sương mù màu trắng, vô cùng dày đặc, như là đám mây, đang mở rộng ra phía ngoài.
Tốc độ không nhanh, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút kinh dị.
Nhất là không thể nhận biết được tình huống ở bên trong.
"Bắt đầu đi." Giang Hạo nói.
Tiếng nói vừa dứt, một Lôi phù bắt đầu bay ra.
Ầm ầm!
Phù triện nổ tung ở bên trong, sương trắng cũng mỏng manh đi rất nhiều, lúc này Giang Hạo cầm hồ lô trong suốt trong tay, thi pháp kích hoạt, sương độc nhanh chóng bị hấp thu.
Cảm giác đúng là không khó, chỉ là sương độc dễ dàng xâm lấn thân thể, mang đến thay đổi bé nhỏ, không thể lưu lại quá lâu.
Những người khác cũng giữ một khoảng cách, bắt đầu dùng pháp bảo hấp thu sương độc.
Chạng vạng tối.
Giang Hạo kết thúc nhiệm vụ, dẫn người rời đi.
Không thể tiếp tục nữa.
Hắn có thể thấy rõ ràng, nếu những người này lại tiếp tục thì hiệu suất sẽ trở nên thấp đi.
Bây giờ rời đi là tốt nhất.
Chỉ là bọn hắn dường như có chút không vừa lòng, rời đi sớm như vậy, phải mất bao lâu để hoàn thành nhiệm vụ này đây.
Nhưng đối mặt với Trúc Cơ viên mãn, bọn hắn giận mà không dám nói gì.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận