Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 918: Là Ai Giết Người?

Chương 918: Là Ai Giết Người?
Bên trong Linh Dược Viên, Giang Hạo nhắm mắt lại cẩn thận cảm giác xung quanh. Tu vi của hắn hôm nay cũng tạm được, lực lượng nắm giữ vượt qua người khác. Vô Danh Bí Tịch cũng tìm hiểu không ít, rất nhiều thứ đều không thể giấu được hắn. Nhưng mà lần này hắn chỉ có thể phát hiện một tia dao động như ẩn như hiện.
Điều này nói rõ chuyện gì?
Thực lực của người nhìn trộm nơi này không phải bình thường.
Nhưng mà chỉ là mơ hồ, không tìm thấy cụ thể.
Dù có thể tìm tới, hắn cũng không dám ngược dòng tìm hiểu đầu nguồn.
Loại tồn tại này, mình chỉ có thể làm bộ như không biết, sau đó bảo vệ tốt chính mình.
Chỉ hi vọng cường giả tông môn có thể mau chóng phát hiện ra.
Nhưng mà, người bình thường có ai lúc nào cũng cảnh giác tông môn phải chăng có bị nhìn trộm hay không?
Lúc này, có một ít người Thiên Thánh Giáo tới Linh Dược Viên, hình như đang tìm thứ gì.
Cầm đầu là một nữ tử. Những người này đã đến rất lâu, không biết đang làm cái gì.
Giang Hạo vẫn luôn tránh xa. Hắn không muốn đụng phải bọn hắn, như này sẽ an toàn hơn một chút.
Cũng may bọn hắn tới Linh Dược Viên không nhiều, nếu không thì có chút phiền phức. Những người này đều có chút không bình thường, một khi bị để mắt tới thì sẽ không tốt lắm. Cũng may là một số người có tu vi không cao. Mình cứ làm việc như bình thường là được.
Người đi cùng là Ninh Tuyên sư tỷ, bọn họ đang hướng về phía bên này.
"Nhất định là bị trộm, nếu không thì sap bảo vật của ta lại không thấy nữa?” Giọng nói của của nữ tử truyền tới, cực kì tức giận.
"Ta cảm thấy nên điều tra trữ vật pháp bảo của người khả nghi."
"Không tốt lắm đâu?" Ninh Tuyên tiên tử nói.
"Không thẹn với lương tâm thì sao lại sợ hãi điều tra? Hay là các ngươi biết tông môn mình không sạch sẽ?" Nữ tử lạnh giọng hỏi.
Lông mày Ninh Tuyên cau lại, cũng không mở miệng.
Lúc Giang Hạo đứng dậy thì thấy bọn họ đi vào bên cạnh, hắn thi lễ gặp mặt xong liền định rời đi. Nhưng mà tiên tử Thiên Thánh Giáo lên tiếng trước đó đột nhiên gọi hắn lại: "Dừng lại."
Giang Hạo dừng lại, thi lễ gặp mặt: "Tiền bối gọi ta?"
Đối phương tóc dài đến eo, trong mắt mang theo một chút ghét bỏ, tựa như mình trời sinh hơn người một bậc, người xung quanh đều không xứng đứng cùng một độ cao với mình.
Tu vi Nguyên Thần trung kỳ, cùng cảnh giới với Ninh Tuyên sư tỷ. Nhưng mà nàng thấy thế nào cũng không sánh bằng Ninh Tuyên sư tỷ.
"Thấy ta tới, tại sao ngươi lại muốn rời đi? Là bởi vì có tật giật mình sao?" Nhạc Chính Hưng Liên lạnh giọng hỏi.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn bình tĩnh nói: "Bởi vì đã làm việc xong."
"Làm việc xong?" Nhạc Chính Hưng Liên lạnh lùng nói:
"Ta thấy ngươi chính là biết ta là ai, đồng thời còn trộm đồ của ta, lo lắng sự việc đã bại lộ nên không thể không quay người rời đi."
Giang Hạo giải thích:
"Tiền bối nói đùa."
"Nói đùa? Không, ta đang nói thật, nếu như không phải ngươi có tật giật mình thfi ngươi đi làm gì?" Nhạc Chính Hưng Liên chất vấn.
"Tiên tử, ngươi nói chuyện cũng nên có chứng cứ chứ?" Ninh Tuyên tiên tử lên tiếng.
"Chứng cứ? Nếu như hắn oan uổng, hắn tại sao lại không nói mình không trộm đồ?" Nhạc Chính Hưng Liên cười lạnh.
Ninh Tuyên tiên tử chau mày.
"Ta muốn điều tra trữ vật pháp bảo của hắn." Nhạc Chính Hưng Liên mở miệng lần nữa:
"Nếu như không dám cho ta lục soát, thì đã nói lên việc hắn là tên trộm trồ."
Ninh Tuyên tiên tử rũ mắt.
"Ngươi không dám? Ngươi là đồng phạm?" Nhạc Chính Hưng Liên dường như phát hiện ra chuyện gì.
Lúc này, một số thành viên của Thiên Thánh Giáo bên cạnh đều nhìn qua. Thực lực của những người này cực mạnh, Ninh Tuyên tiên tử cũng không có cách nào.
Trong lòng Giang Hạo thở dài, không muốn làm khó Ninh Tuyên sư tỷ. Chỉ là lúc hắn muốn mở miệng, một tiên tử chạy tới từ bên ngoài.
"Sư tỷ, đã tìm được đồ."
Nói xong đưa một món đồ có hình dạng kỳ quái cho Nhạc Chính Hưng Liên.
"Tìm được rồi?" Nhạc Chính Hưng Liên cầm đồ, nói.
"Đúng vậy, ở trong phòng của sư tỷ, không có bị mất.” Tiên tử mới tới nói.
Lúc này, Ninh Tuyên tiên tử nhìn qua chính chủ.
Nhạc Chính Hưng Liên không thèm để ý chút nào, nói: "Đồ không mất thì ta không thể hoài nghi các ngươi trộm đồ của ta sao? Lại nói, lần này người sư đệ này không ăn trộm, nhưng nhìn dáng vẻ hắn rời đi, vừa nhìn liền biết chính là kẻ tái phạm. Lần này không ăn trộm, lần sau chắc chắn sẽ trộm." Nói xong, nàng liền dẫn người rời đi.
Ninh Tuyên tiên tử nhìn Giang Hạo một chút, không có nói gì, cũng rời đi.
Giang Hạo nhìn bóng lưng của Nhạc Chính Hưng Liên, giám định một chút.
Phát hiện đối phương thế mà không có kế hoạch gì, mà thật sự cho rằng như vậy. Hơn nữa, nàng còn là một trong Thánh nữ dự khuyết của Thiên Thánh Giáo, thường xuyên nghe được thần dụ, nên Thiên Thánh Giáo sẽ cực lực ủng hộ nàng.
Giang Hạo thầm thở dài. Hắn cất bước rời đi, đi về nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Không khí xung quanh Linh Dược Viên trở nên ngưng trọng, xung quanh thường xuyên có cuồng bạo chi ý.
Xem ra là xảy ra chuyện, Giang Hạo cũng không ngoài ý muốn.
Bởi vì tối hôm qua hắn ra ngoài tản bộ, nhìn thấy Thánh nữ dự khuyết kia chết ở trong sân.
Có người động thủ với nàng.
Kiểm tra một lúc, trữ vật pháp bảo gì đó đều ở hiện trường, duy chỉ không thấy món bảo vật kia. Đây là khiêu khích trắng trợn.
Thánh nữ dự khuyết chết tại Đoạn Tình Nhai, Đoạn Tình Nhai phiền phức lớn rồi. Chủ yếu là mạch chủ không có mặt nên phiền phức lớn hơn.
Giang Hạo cũng không xác định được lợi ích mà Thiên Thánh Giáo mang tới có lớn hay không. Nếu như nhỏ thì con tốt, nếu như lớn thì chuyện cũng có chút mất khống chế.
Quả nhiên, người Chấp Pháp Phong tìm tới, dường như muốn tuần tra cái gì đó. Bọn hắn rất nhanh đã tìm được Giang Hạo, bắt đầu hỏi thăm vấn đề.
"Sư đệ, ta hi vọng ngươi có thể ăn ngay nói thật, chuyện này cũng khá lớn." Sư tỷ Chấp Pháp Đường nghiêm túc nói.
Giang Hạo gật đầu.
Sau đó, hắn trả lời một số vấn đề liên quan, phần lớn là có liên quan tới Nhạc Chính Hưng Liên.
Ngoài ra, còn có những người ngay lúc đó.
Giang Hạo nói chi tiết.
Hắn cũng không có nói rõ ràng biểu tình của Ninh Tuyên sư tỷ. Hắn cảm giác là Ninh Tuyên sư tỷ ra tay.
Sau khi Chấp Pháp Đường rời đi không bao lâu, Bạch Dịch sư huynh tới. Chuyện này khiến Giang Hạo có chút tò mò. Hắn cũng hỏi một vài vấn đề, đương nhiên phần nhiều hơn chính là liên quan tới Ninh Tuyên sư tỷ. Lần này Giang Hạo trả lời tương đối rõ ràng. Trước khi đi, Bạch Dịch đột nhiên hỏi:
"Sư đệ không có mời người nào hỗ trợ sao?"
Giang Hạo một mặt mờ mịt.
"Như vậy cũng tốt." Bạch Dịch rời đi.
Một lát Giang Hạo mới nghĩ rõ ràng, thì ra sư huynh hoài nghi hắn mời người giết Nhạc Chính Hưng Liên.
Lúc này, Bạch Dịch tìm được Ninh Tuyên.
"Sư huynh tìm ta?" Ninh Tuyên tiên tử không rõ ràng cho lắm.
"Ta cũng không quanh co lòng vòng." Bạch Dịch nói nghiêm nói:
"Sư muội có động thủ hay không?"
Ninh Tuyên tiên tử lắc đầu.
"Không có?"
Lông mày Bạch Dịch cau lại: "Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Lợi ích mà Thiên Thánh Giáo mang tới rất lớn, nếu như bọn hắn khăng khăng muốn tra thì hung thủ sẽ vô cùng bất lợi."
"Sư huynh quá lo lắng rồi." Ninh Tuyên tiên tử lắc đầu.
Thật sự không phải là nàng. Mặc dù tối hôm qua nàng có đi, nhưng mà lúc đến thì phát hiện đối phương đã chết.
Bạch Dịch chau mày, không phải Ninh Tuyên thì là ai?
Hắn biết chuyện này, tối hôm qua cũng đi qua, nhưng đã chậm một bước.
Cho nên rốt cuộc là ai ra tay?
Xế chiều hôm đó.
Bạch Dịch bị gọi vào Chấp Pháp Đường.
Hắn là người chấp chưởng một mạch tạm thời, người Chấp Pháp Đường muốn bắt hắn cũng không dễ dàng.
Nhưng mà hắn hiện tại rất tò mò rốt cuộc là ai giết Nhạc Chính Hưng Liên. Người có thể giết thì không có động cơ, người có động cơ thì không giết.
Cũng không thể là tự sát được?
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo nghe được một chút tin tức.
Nói Thánh nữ dự khuyết Thiên Thánh Giáo- Nhạc Chính Hưng Liên, vì chứng minh có người muốn cướp đoạt bảo vật của mình nên đã dùng cái chết để chế tạo vụ giết người này.
Giang Hạo: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận