Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1124: Ngươi Muốn Chết, Dám Vũ Nhục Ta?

Chương 1124: Ngươi Muốn Chết, Dám Vũ Nhục Ta?
Trong nhà kho, Giang Hạo đang lau sạch pháp bảo.
Nơi này có chút khác biệt so với chỗ của Mịch Linh Nguyệt, không có cố ý ghi chép, chỉ là bày ở nơi này.
Xem bình thường căn bản không biết tác dụng cụ thể. Chuyện này… Hắn muốn để lại tiêu ký cũng không làm được, cũng đành phải thôi.
Nghĩ như vậy, Giang Hạo tiếp tục lau.
Những thứ kia không ít, mặc dù sẽ không cần lau mấy tháng giống như bên chỗ Mịch Linh Nguyệt, nhưng vẫn cần một hai tháng. Trừ phi hắn vô cùng muốn kết thúc.
Nhưng mà không đến mức như thế.
Nếu là vì tăng cao tu vi, như vậy thì xem chuyện này như tu hành, tu hành tâm tính.
Không nóng không vội, vô tư cống hiến.
Sau đó, hắn bắt đầu lau từng xíu một chút.
Hai ngày đầu, chỉ có bọt khí màu trắng.
Đằng sau bắt đầu có bọt khí màu lục, về sau chính là bọt khí màu lam, kém bên phía Mịch Linh Nguyệt nhiều. Nhưng cũng tạm được.
Hơn mười ngày sau.
Giang Hạo đang lau một thanh đao.
Đột nhiên một bọt khí màu lam rơi xuống.
【 Tu vi +1 】
Giang Hạo có chút cảm khái, đây là cây đao tốt nhất trong nhà kho này, đáng tiếc bản thân cũng không cần đến.
Lau xong lại xuất hiện một bọt khí màu lam.
Sau đó, hắn trả vật về chỗ cũ.
Đầu tháng mười.
Cần phải rời đi.
Hắn muốn đi tìm hiền đệ rồi đi Bích Vân Các một chuyến, trước cứ gặp mặt đã, sau đó lại tính tiếp.
Nơi đó thuộc Thiên Hạ Lâu, có lẽ có thể mời Liễu đi xem một chút.
Nhưng mà bây giờ bản thân cần đi xem trước một chút.
Dù sao để lại chữ cũng phải khiến cho đối phương nhìn thấy, liệu có cần người ở lại không?
Về việc làm sao ra ngoài…
"Người bên ngoài cũng không ít."
Giang Hạo cười cười cuối cùng lựa chọn biến mất tại chỗ. Hắn cũng không muốn gặp Thập Nhị Thiên Vương.
Thực lực của những này người quá mạnh, mình bây giờ gặp mặt bọn hắn, không có bất kỳ chỗ tốt gì. Mặc dù bọn hắn biết rất ít về mình, nhưng vẫn nên tránh xuất hiện trong tình huống yếu thế.
Xuất hiện lần nữa, Giang Hạo xuất hiện tại Thượng Quan gia.
Gần đây hắn có thể cảm giác được Thượng Quan gia càng thêm cao minh.
Đại thế đến, bọn hắn chắc là đã chuẩn bị tốt độc lập.
Hoặc là nói chờ đến lúc mình tìm bọn hắn làm việc, ước định giữa bọn họ đã không còn giá trị nữa rồi.
Như này cũng tốt, bản thân không có ý định có quá nhiều quan hệ với những người này.
Hiện nay có thể không quấy rối liền tốt.
Trước khi bản thân thành tiên, hắn cũng không hi vọng Thượng Quan gia có những hành động khác. Như vậy sẽ dễ dàng khiến cho Cố Trường Sinh ra ngoài, sẽ mang đến không ít phiền phức cho bản thân.
Cho nên, sau khi bản thân đủ cao minh, Thượng Quan nhất tộc muốn như thế nào đều có thể. Hoặc là nói, ước gì đối phương tranh thủ thời gian thoát khỏi chính mình.
Sau khi rời đi, Giang Hạo trực tiếp tới đảo Vật Ngữ.
Sau sáu ngày.
Đại dương mênh mông đen nhánh bao vây một hòn đảo, như là vùng đất hoang vu trong thâm uyên, yên tĩnh im ắng, phảng phất như cấm khu sinh mệnh.
Giang Hạo đứng trước hòn đảo, có chút cảm khái.
Nơi này thật đúng là không đơn giản.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng hoài nghi Thánh Chủ lừa gạt hắn.
Nhưng mà lúc đó đó hắn đã giám định Thánh Chủ, cũng không có vấn đề gì.
Hắn tất nhiên là không dám giám định Thánh Chủ cao minh, nhưng mà thời điểm đó Thánh Chủ, iCrtTrDề có thể giám định một chút.
"Hiền đệ có đó không?" Giang Hạo nhẹ giọng mở miệng.
Giọng nói không lớn, lại có năng lực xuyên thấu tất cả, truyền vào hòn đảo.
Một lát sau.
Bên trong vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Giang Hạo nhếch miệng lên nói: "Xem ra là hiền đệ đang lừa gạt ta, ai, vi huynh rất thất vọng. Thôi được rồi, trở về nói với hắn một chút vậy."
"Dừng lại." Giọng nói trầm thấp truyền ra từ bên trong. Ngay sau đó một vị nam tử trung niên đi ra.
Thấy hắn, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng có thể là hiền muội, dù sao Thánh nữ của Thánh Chủ đều là tiên tử.
"Hiền đệ trẻ hơn rất nhiều." Giang Hạo cầm quạt xếp trong tay, mỉm cười nói.
"Ngươi sao lại đến hải ngoại nhanh như vậy?" Thánh Chủ chau mày.
Hắn vốn cho rằng phải mất một khoảng thời gian dài, sao biết được lại không cần đến một tháng.
Đây là chuyện mà một Đăng Tiên có thể làm được?
Đừng nói lag Đăng Tiên, dù là thành tiên cũng không được.
"Vi huynh sắp chết." Giang Hạo rũ mắt thở dài nói: "Cho nên bộ pháp nhanh một chút."
Thánh Chủ: "..."
Người này đang vũ nhục sự thông minh của hắn. Thật đáng chết.
"Ngươi muốn đi Bích Vân Các?" Thánh Chủ hỏi.
Giang Hạo suy tư rồi nói: "Đúng là muốn đi xem, nhưng mà hình như đã đến thời gian giao hẹn với một vị tiểu hữu, dự định đi tìm hắn trước. Lấy lại một món đồ."
"Vậy ngươi tìm ta làm gì?" Thánh Chủ hỏi.
"Hiền đệ có học thức quán thông cổ kim, mắt trải rộng thiên hạ, có tài năng cái thế, vi huynh ngưỡng mộ đã lâu." Giang Hạo cười nói.
"Ta cũng biết ta có tài năng cái thế, vậy bây giờ ngươi ngưỡng mộ xong rồi có phải là có thể đi về rồi hay không?" Thánh Chủ hỏi.
"Vi huynh sắp chết." Giang Hạo nói.
Thánh Chủ: "..."
Ngươi sắp chết liền muốn vũ nhục ta, liền muốn bức bách ta?
"Có người nói ngươi là cường đạo chưa?" Thánh Chủ hỏi.
"Ngươi là huynh đệ của ta, sao có thể nói khách khí như vậy." Giang Hạo cười ha ha một tiếng, sau đó đi ở phía trước dẫn đường.
Mang theo Thánh Chủ có thể sẽ có chỗ tốt, dù sao đối phương có nhiều kiến thức cao minh.
Cường giả viễn cổ, có thể biết được một số việc từ chỗ của đối phương, chắc là có thể sử dụng ở bên trong tụ hội. Điều đáng tiếc duy nhất chính là, gần đây tụ hội đều không có nhu cầu gì.
Tinh muốn tìm vị trí, Liễu là muốn Thể Thuật Long tộc, Quỷ dường như chỉ là muốn thoát khỏi khó khăn, Trương thì vừa mới thành tiên còn đang rèn luyện, lại cần càng ít chuyện hơn.
Ngược lại có thể hỏi một chút về chuyện dị thú..
Trên đường đi, Giang Hạo cảm nhận vị trí của cuốc chim.
Phát hiện có chút xa, nhưng mà chắc là có thể đến trong mấy ngày nay.
"Hiền đệ, ngươi kiến thức rộng rãi, biết về dị thú không?" Giang Hạo hỏi.
"Không phải xuất hiện rồi sao?" Thánh Chủ hỏi.
"Bắc Bộ một con, hải ngoại một con?" Giang Hạo hỏi.
"Nam Bộ cũng có một con, coni cuối cùng ta cũng không biết ở đâu." Thánh Chủ nói.
"Ở chỗ nào Nam Bộ?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới hỏi một chút liền ra. Thánh Chủ quả thật có chút không tầm thường.
Tin tức còn lợi hại hơn cả người tụ hội, thần hồn đông đảo như vậy quả thật không dễ chọc. Mình bây giờ ép buộc đối phương như thế nào, tương lai sẽ phải đề phòng đối phương như thế đó.
Nếu không phải vì mạng sống, sao hắn có thể có nhiều liên quan tới đối phương như vậy được.
Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Nếu như đại thế giáng lâm, Thiên m Tông không chịu nổi đối phương, vậy thì phải chuyển sang nơi khác. Đi Tiên tông, dùng thân phận mới tiếp tục trốn tránh.
"Bên trong Hoàng thành Nam Bộ có một dị thú, nhưng mà còn chưa nở ra." Thánh Chủ đầy không thèm để ý, nói.
"Dị thú có tác dụng lớn không?" Giang Hạo hỏi.
Hắn từng nghe nói với hoàng thành Nam Bộ, đáng tiếc chưa từng đi qua. Về việc có nói ra ở trong tụ hội hay không thì phải xem bản thân có nhu cầu gì không.
"Tác dụng của dị thú?" Thánh Chủ suy tư rồi nói:
"Lúc trước dị thú thiên sinh địa dưỡng, Tiên Tộc mấy lần muốn thu phục đều không làm được. Cuối cùng Nhân Hoàng xuất thủ trấn áp chúng nó, bốn cỗ lực lượng bị tước đoạt. Thật ra không cần thiết phải làm như vậy, thời điểm đó Nhân Hoàng làm những chuyện này hoàn toàn là tạo thêm áp lực cho minh. Theo lý thuyết thì mặc dù bọn chúng cao minh, nhưng cũng không có nguy hiểm như vậy. Cho nên ta suy đoán trong đó có ẩn tình."
"Ẩn tình?" Giang Hạo kinh ngạc.
"Ta không biết." Thánh Chủ lắc đầu, nói: "Ta rút lui quá sớm, vị kia của Thiên Linh tộc quá độc ác, Nhân Hoàng đều không nói gì, hắn liền trực tiếp cưỡng chế để ta rút lui. Ỷ vào việc bản thân biết Tỏa Thiên, muốn làm gì thì làm. Hắn quá mạnh, hơn nữa còn có tư tưởng đặc biệt của bản thân, đồng thời nắm giữ thuật pháp cấm kỵ. Ta dù là rút lui cũng biết hắn không có kết cục tốt. Quả nhiên, thiên địa chán ghét mà vứt bỏ hắn, tước đoạt đi sự chiếu cố đối với Thiên Linh tộc, bản thân hắn bị Nhân Hoàng phong ấn, cơ bản là không quay về được."
Giang Hạo khẽ gật đầu.
Vị kia của Thánh Đạo mài so với Thánh Chủ, xác thực tương đương với không về được.
Lúc này, Thánh Chủ có vô số phân thân, nhưng mà Thánh Đạo chỉ xuất hiện rõ ở Hải Vụ Động, ảnh hưởng cũng có hạn.
Đây là dưới trường hợp phong ấn được giải, có thể thấy muốn trở về là chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng mà Giang Hạo cũng có chút để ý, hắn cũng biết Tỏa Thiên.
Tương lai liệu thiên địa có chán ghét mà vứt bỏ hắn hay không? Hoặc là nói lúc thành tiên, thiên địa sẽ có phản ứng gì hay không?
Cũng may bản thân hắn không giống Thánh Đạo, làm ra những chuyện khiến người người oán trách kia. Dù sao, bản thân chỉ là một người bình thường, không có chí hướng lớn.
Nhưng mà nghe giọng điệu của đối phương thì chắc là rất hận Thánh Đạo.
Tò mò nên hắn hỏi một câu: "Vậy ngươi không phải đã kết thù với Thánh Đạo?"
"Đúng vậy." Thánh Chủ gật đầu nói:
"Chờ bản thể của ta trở về, ta sẽ trấn áp Thánh Đạo trước tiên, phong ấn con đường trở về của người kia. Cho hắn biết, năm đó hắn đã chọc nhầm người."
Giang Hạo có chút cảm khái, quả nhiên quân tử báo thù bao nhiêu năm đều không muộn.
Giang Hạo cũng không muốn tham dự vào ân oán của những người này.
Trước mặt cường giả như thế, bản thân chẳng là cái thá gì. Lúc bọn hắn trở về chính là ngày tháng mình tránh né.
Về việc có nên nhắc nhở Thánh Đạo một chút hay không thì phải xem có cơ hội không đã.
Chuyện Thánh Chủ cần làm, hắn thân là huynh trưởng vẫn là nên thêm chút trở ngại. Nếu không, không có tính khiêu chiến, đối phương sẽ không cảm thấy hứng thú.
Sau đó, bọn hắn một đường hướng tới chỗ kia, vừa đi vừa trò chuyện hải ngoại. Còn chuyện Thiên Thánh Giáo thì Giang Hạo muốn không trò chuyện.
Có một số việc vẫn là không nên truy cứu quá sâu, dù sao Thiên Thánh Giáo như thế nào cũng không thể cứu mình. Đại Thiên Thần Tông ngược lại thì có thể trò chuyện một chút.
Nhất là lễ vật cho Đại Thiên Thần Tông.
Thánh Chủ nói sẽ đến trong hai ngày này.
Giang Hạo rửa mắt mà đợi.

Tây Bộ.
Thiên Văn Thư Viện.
Bên trong đại điện, nam tử trung niên ngồi ngay ngắn ở trên cao, mày hơi nhíu, nhìn xuống một vị tiên tử phía dưới. Nàng rũ mắt cung kính, từ xa nhìn lại vô cùng đoan trang, tìm không ra chút khuyết điểm nào.
Nam tử trung niên ngồi trên cao thở dài một tiếng, nói: "Nguyệt Chi."
"Có học sinh." Nhan Nguyệt Chi cung kính nói.
"Sau này đến hậu viện đi, tìm mấy người Cảnh tiên sinh, nếu như bọn hắn không có mặt thì ta sẽ đưa thư thay ngươi. Đừng tới chỗ này của ta nữa.” Nam tử trung niên nghiêm túc nói:
"Ta cũng là vì tốt cho ngươi, có thể được ba vị kia thưởng thức, sẽ có lợi ích to lớn đối với tương lai của ngươi. Hi vọng ngươi có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta."
"Đa tạ viện trưởng vun trồng." Nhan Nguyệt Chi cảm kích nói.
"Không ngại, sau này muốn tìm ai cứ đến hậu viện, chỉ cần ngươi có thể vào thì có thể đi bất cứ chỗ nào. Đây là đặc quyền mà ta cho ngươi." Viện trưởng nghiêm túc nói.
"Đa tạ viện trưởng." Nhan Nguyệt Chi lần nữa cảm ơn, chợt hỏi:
"Tây Bộ khả năng cũng sẽ loạn, viện trưởng có cần ta làm gì không?"
"Ừm, việc cấp bách của ngươi chắc là nên đi về nghỉ ngơi đi, ít đi lại một chút." Viện trưởng nói xong liền để đối phương trở về, bày tỏ hắn sẽ xử lý chuyện còn lại.
Nhan Nguyệt Chi vốn còn muốn nói hải ngoại có thể sẽ xuất hiện chuyện lớn, cũng cần chú ý một chút. Dù sao cũng là Thập Nhị Thiên Vương thành tiên, không phải việc nhỏ.
Đáng tiếc viện trưởng đã hạ lệnh trục khách.
Nàng chỉ có thể để sau lại nói, may mà cũng không phải là chuyện cấp tốc.
Chuyện Tây Bộ sẽ loạn mới là việc cấp bách.
Người vừa rời đi, viện trưởng mới thở dài một tiếng:
"Nhìn lại những năm này, tin tức khiến Thư Viện bị giày vò gần chết có phải đều do nha đầu này mang tới hay không?"
"Đúng vậy." Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau.
"Khó trách hậu viện lại không chào đón nàng như vậy, ủy khuất cho cô nương này rồi. Sau này nếu như nàng lại đến thì nói là ta không ở đây, để nàng đi hậu viện. Mặt khác, nếu đám người Cảnh tiền bối trở về thì nhớ thông báo cho đối phương, có việc thì có thể đi tìm bọn họ. Đừng đến nơi này là được." Viện trưởng bình thản mở miệng.
Phía sau vang lên một tiếng "Được."
Như thế, viện trưởng mới thở phào nhẹ nhõm.

Ba ngày sau.
Hải ngoại vốn đang yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện tiếng oanh minh. Hải vực các nơi có dao động to lớn. Sức mạnh tinh thần mạnh mẽ giống như là biển, gầm quét sạch bốn phương tám hướng. Hàng trăm hàng ngàn đạo thần hồn phóng lên tận trời, dẫn động vô số hải vực xung quanh.
Lúc này, phần lớn người ở hải ngoại đều cảm nhận được dị biến, nhưng mà không người biết được nguyên nhân trong đó. Sau một khắc, bọn hắn lại nhìn thấy càng nhiều thân ảnh bắt đầu truy kích những thần hồn kia.
Đại Thiên Tinh Thần triển khai, hình như đang thông báo cho tất cả đệ tử Đại Thiên Thần Tông.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người bắt đầu truyền lại tin tức.
Đại Thiên Thần Tông xuất hiện biến cố lớn, vô số thành viên bắt đầu ở truy kích thần hồn ở hải ngoại, tạm thời không biết là loại thần hồn nào.
Buổi chiều ngày kế tiếp.
Trên một sơn phong vô danh tại Nam Bộ.
"Hơn một tháng rồi, cũng không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn." Phong Hoa đạo nhân mở miệng nói.
Hồ Nguyệt Tiên nhìn về phía trước, lông mày cau lại. Nàng suy nghĩ lại, xác thực không có bất kỳ vật gì có thể bị ảnh hưởng. Nhưng trong lòng vẫn là lo lắng, cho tới bây giờ mới nhẹ nhàng thở ra:
"Xem ra chúng ta đã trúng kế của hắn rồi. Hắn đang muốn chơi trò giả giả thật thật với chúng ta, không nghĩ tới chúng ta thế mà lại lâm vào bên trong lo lắng như này. Thật sự là buồn cười." Sắc mặt Hồ Nguyệt Tiên hơi trầm xuống, người này đúng là dám cả gan làm loạn.
"Đúng vậy." Phong Hoa đạo nhân suy tư hồi lâu, nói:
"Tiền bối chắc là không còn chuyện gì có thể bị đối phương ảnh hưởng."
Hồ Nguyệt Tiên đã kiểm tra lại tất cả mọi chuyện của mình, nàng không còn vật gì có thể bị uy hiếp nữa. Từ sau khi bình chướng tinh thần bị phá thì cũng không có gì cần để ý nữa.
Dù là giết người hay là phế người nàng cũng không có khả năng để ý.
Về việc những người kia có nói ra bí mật hay không, so với việc bình chướng tinh thần bị phá thì đều không đáng là gì. Nói thì nói thôi, không ảnh hưởng đến đại cục.
Thứ nàng muốn căn bản đều đã tới tay.
Bên phía Đại Địa Hoàng Giả thất bại cũng không sao cả.
Hai người phân tích một chút, thời gian giao hẹn đã qua từ lâu. Bọn hắn hiện tại có thể xác định được là mình bị đùa bỡn. Bọn hắn vừa nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy khuất nhục.
Bị một người như vậy trêu đùa, đúng là vô cùng nhục nhã.
"Xem ra cần phải nghĩ biện pháp tìm ra hắn, chờ người của chúng ta tới sẽ có thể đi Thiên m Tông. Người này nhất định sẽ để lại dấu vết gì đó." Hồ Nguyệt Tiên lạnh lùng nói.
Nàng chưa từng bị thua thiệt như vậy.
Nhất định phải tìm được Tiếu Tam Sinh, hắn đã uy hiếp được Đại Thiên Thần Tông, phải bóp chết từ sớm.
Phong Hoa đạo nhân còn muốn mở miệng phụ họa, chỉ là Hồ Nguyệt Tiên đột nhiên sững sờ. Ngay sau đó Phong Hoa đạo nhân cũng là sững sờ.
Một đạo tinh thần lực kinh động đến bọn hắn, trực tiếp dẫn động đến Đại Thiên Tinh Thần của bọn hắn.
Sau đó, bọn hắn nhận được tin tức từ trung tâm của Đại Thiên Tinh Thần.
"Kế hoạch gần trong gang tấc, thần hồn Thánh Chủ thoát đi, buông xuống tất cả mọi chuyện, không tiếc bất cứ giá nào, truy hồi toàn bộ."
Nghe được tin tức này, hai người đều giật mình, tại sao thần hồn Thánh Chủ lại thoát đi?
Không thể nào, nhiều năm như vậy đều không có xảy ra chuyện gì, hiện tại làm sao lại có thể thoát đi được? Bọn hắn cảm thấy có người động tay chân, nhằm vào Đại Thiên Thần Tông.
Sẽ là người nào?
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, bọn hắn chợt nghĩ tới điều gì. Con ngươi Hồ Nguyệt Tiên co rụt lại, có chút khó có thể tin nổi.
Không thể nào.
Nếu như là thật thì lần này tới Nam Bộ là vô tình nhằm vào, hắn lại vì Đại Thiên Thần Tông mà rước lấy phiền phức bực này? Tiếu Tam Sinh thật không sợ Đại Thiên Thần Tông trả thù sao?
Thật sự tùy ý làm bậy như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận