Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 534: Có Phải Ngươi Đang Gạt Ta Hay Không?

Chương 534: Có Phải Ngươi Đang Gạt Ta Hay Không?
Chương 534: Có Phải Ngươi Đang Gạt Ta Hay Không?
Giang Hạo cũng không nói dối.
Hắn thân trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc, chỉ có đối mặt với người đặc thù thì mới có suy nghĩ bình thường. Mà người này trùng hợp chính là Hồng Vũ Diệp.
Cho nên ngoại trừ đối phương, bất luận nữ tử nào ở chỗ của hắn chẳng qua đều là hồng phấn khô lâu, đất vàng một nắm.
Hồng Vũ Diệp chắc phải hiểu rõ chuyện này nhất mới đúng.
Cho nên hắn trình bày lại sự thật.
Đối phương hạ thấp lông mày, không hề mở miệng, bên trong ánh mắt mi mục mang theo một tia nặng trĩu, khiến cho người ta có chút xem không hiểu. Nhưng Giang Hạo rất nhanh liền bị chuyện của Tiểu Li hấp dẫn:
"Tiền bối, Tiểu Li không nói lời nào mạo phạm chứ?"
Hắn nhớ lần trước Tiểu Li nói muốn gọi tẩu tử, mặc dù đã qua hơn mấy tháng, nhưng lỡ như nàng còn nhớ rõ thì sao?
Đây chính là chuyện sẽ uy hiếp đến tính mạng.
"Ngươi cảm thấy có hay không?" Hồng Vũ Diệp bình thản mở miệng.
Để cho người ta không nhìn ra bất kỳ biến hóa nào về cảm xúc.
"Tiểu Li nhu thuận hiểu chuyện, chỉ là thỉnh thoảng sẽ bởi vì nhỏ tuổi nên không hiểu một chút chuyện." Giang Hạo giải thích.
"Ồ?" Ánh mắt Hồng Vũ Diệp khẽ động, môi đỏ khẽ hé:
"Ngươi cảm thấy nếu như nàng đắc tội ta, ta đây nên làm như thế nào mới thích hợp đây?"
"Tiền bối làm việc đương nhiên không cần người khác khoa tay múa chân." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói.
Hắn cũng không dám mạo phạm đối phương.
Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, thật lâu không nói lời nào.
Bị một cường giả không thể nào hiểu được nhìn chằm chằm, là một loại giày vò khó có thể lý giải được.
Giống như lúc nào cũng có thể sẽ hóa thành xương khô.
"Tiểu Li đi theo các ngươi bao lâu rồi?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Mười năm." Giang Hạo nói.
Tính theo bình thường, Tiểu Li năm nay hai mươi mốt.
Chỉ là dáng vẻ của nàng chưa từng có bất cứ sự thay đổi nào, vẫn là dáng vẻ năm.
"Mười năm." Trong giọng nói của Hồng Vũ Diệp mang theo một tia cảm khái.
Giang Hạo không rõ mười năm tại sao phải cảm khái. Hắn bây giờ ba mươi hai tuổi, chuyện cảm khái mười năm là chuyện có thể hiểu.
Dù sao những chuyện này chiếm một phần ba nhân sinh của hắn, mà Hồng Vũ Diệp thì sao?
Không nói đến chuyện khác khác, dùng tu vi của nàng, liền có thể biết được nàng đã đi qua vô số năm tháng.
"Xem ra Tiểu Li đúng là một đứa nhỏ tốt." Hồng Vũ Diệp lại cười nói.
"Là đứa nhỏ tốt." Giang Hạo đáp lại.
Mặc dù không rõ tại sao đối phương lại đột nhiên nói như vậy, thế nhưng chắc là một câu tán dương.
Sau đó, hắn đi tới bàn gỗ, bắt đầu pha trà.
"Ngươi hiểu rõ bao nhiêu về Thánh Đạo?" Hồng Vũ Diệp vừa uống trà vừa hỏi.
"Thiên Linh tộc, sau này dường như bị thiên địa phỉ nhổ." Giang Hạo trả lời đơn giản.
"Còn có gì nữa không?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
Giang Hạo yên lặng một lát, lúc trước hắn đã nói ra rất nhiều chuyện, chỉ còn lại một chuyện cuối cùng.
Đó chính là thứ phát hiện trong Hải Vụ Động.
Muốn nói sao?
Trong nháy mắt suy nghĩ lóe lên, hắn chậm rãi mở miệng: "Còn có một loại thuật, có liên quan với việc Thiên Linh tộc trở thành Thánh Đạo."
Hồng Vũ Diệp nhìn hắn, cũng không mở miệng.
Nhưng không cần nói cũng biết, là muốn hắn nói tiếp.
"Thuật Tỏa Thiên." Giang Hạo rót cho mình một ly trà, sau đó nói lại đại khái về thuật Tỏa Thiên.
Loại thuật này cực kỳ quỷ dị, hắn đã học rất lâu mà vẫn không học được.
Mơ hồ có khả năng thành công, lại thiếu một chút.
Hắn cũng không xác định được là thiếu cái gì.
Sau khi Hồng Vũ Diệp nghe xong, nhấp ngụm trà, vẫn là duy trì vẻ bình tĩnh: "Còn có gì nữa không?"
"Ngoại trừ thuật Tỏa Thiên, còn có một số lý luận, những lý luận này kinh thế hãi tục, người này đúng là thiên tài bất thế." Giang Hạo cảm khái một câu, lại nói mấy cái lý luận kia ra.
Giang Hạo cũng không xem hết toàn bộ lý luận, một phần trong đó hắn thậm chí xem không hiểu, thế nhưng có thể hiểu rõ đại khái.
"Tổng số thiên phú chủng tộc không thay đổi?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đúng." Giang Hạo gật đầu.
Đây là một chuyện cực kỳ thâm ảo, cho nên hắn không thâm nhập.
Tuyệt đối không phải là thứ mà hắn hôm nay có thể nghĩ rõ ràng.
Dù cho hắn có thể hiểu, cũng không cách nào làm gì để chứng minh cái này cả.
Hồng Vũ Diệp chỉ uống trà, cũng không có mở miệng.
Sau đó, Giang Hạo nói lại chuyện tụ hội cho đối phương.
Tụ hội lần này cũng không phải là chuyện quan trọng, chuyện duy nhất có thể lấy ra nói chính là có người đã nhìn chằm chằm vào Tỏa Thiên.
Về chuyện điều tra Phong Hoa Đạo nhân, cũng không phải là chuyện quá quan trọng.
Chỉ có Hồng Vũ Diệp thúc giục, chuyện này mới cần nhấn mạnh.
Toàn bộ quá trình Hồng Vũ Diệp đều không mở miệng, chỉ an tâm uống trà. Sau khi nói xong, Giang Hạo cũng chỉ có thể yên lặng uống trà.
Mãi đến khi ánh trăng hạ xuống, Hồng Vũ Diệp mới như lấy lại tinh thần.
Nàng liếc qua người đối diện, khẽ cười nói:
"Đây là trà gì?"
Giang Hạo sửng sốt một chút, không có mở miệng.
Không phải Thiên Thanh Hồng.
"Ngươi gần đây giống như đều đang gạt ta." Trong lời nói của Hồng Vũ Diệp mang theo ý cười.
Nhưng mà Giang Hạo nghe vào, chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống. Hắn bị dọa cho đứng lên, cung kính nói:
"Tiền bối nói đùa, vãn bối tuyệt không có ý này."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hồng Vũ Diệp không giảm, dường như cảm thấy lúc này mới như bình thường.
Nhưng mà nàng cũng không thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào nam tử trước mắt.
Mãi đến khi đối phương chảy mồ hôi lạnh, nàng mới hài lòng đứng dậy đi vào bên trong:
"Đi chuẩn bị nước tắm."
Hô ~
Giang Hạo thở phào một cái, bị đối phương nhìn chằm chằm áp lực rất lớn.
Mặc dù không có bất kỳ khí tức gì xuất hiện, nhưng vẫn không tầm thường.
Lần này Giang Hạo không ở ngoài cửa, mà là quay lưng về phía bình phong, nghe tiếng nước bên trong.
Dày vò.
Nhất là lần trước nhìn qua một ít gì đó, lần này không biết là làm sao, hắn thế mà lại muốn chờ Hồng Vũ Diệp ngủ thiếp rồi đi vào xem xét, thuận tiện lại nhìn thấy một ít gì đó. Vừa nghĩ tới những thứ này, hắn liền vội vàng lắc đầu, loại bỏ những tư tưởng này.
Thời gian trôi qua, ảnh hưởng của Hồng Vũ Diệp đối với hắn ngày càng khổng lồ.
Tâm cảnh tăng lên còn lâu mới được dễ dàng như vậy.
Hiện tại nghĩ đến chuyện nhìn lén, như vậy lần sau một khi váng đầu sẽ có thể làm ra chuyện không thể vãn hồi.
Bản thân mình còn có thể tiếp tục sống sao?
Cần cảnh tỉnh bản thân.
"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Bên trong đột nhiên truyền đến giọng nói của Hồng Vũ Diệp.
Trong lúc Giang Hạo còn đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, giọng nói lại vang lên:
"Không phải là đang nghĩ đến chuyện nhìn lén đó chứ?"
"Không có, tiền bối nghĩ nhiều rồi." Giang Hạo cả kinh, lập tức trả lời.
Tiếng nói vừa ra, tiếng nước bên trong đột nhiên ngừng lại.
Một hồi lâu, mới tiếp tục vang lên. Ngay sau đó lại là vấn đề quen thuộc: "Ngươi tu vi gì rồi?"
"Kim Đan sơ kỳ." Giang Hạo trả lời.
"Ừm." Hồng Vũ Diệp thuận miệng đáp lại một tiếng, liền không nói gì nữa.
Không thể hiểu được suy nghĩ của cường giả, vì để tâm cảnh bình ổn, hắn dự định bắt đầu tu luyện.
Chỉ là còn chưa tĩnh tọa được bao lâu, liền nghe được tiếng nước.
Ngay sau đó, người kia mặc quần áo đơn giản, tóc dài đang còn ẩm ướt, đi ngang qua bên cạnh hắn, trực tiếp đi lên lầu hai.
"Ta muốn nghỉ ngơi, lấy y phục của ta qua đây."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, trước đây Hồng Vũ Diệp cũng không có tắm nhanh như vậy.
Hắn cầm lấy quần áo màu đỏ trắng rồi đi theo.
Lầu hai.
Hồng Vũ Diệp đã nằm xuống, Giang Hạo đặt quần áo xuống một bên, có ý tốt nhắc nhở:
"Tiền bối, tóc ngươi còn chưa khô."
Không có trả lời.
"Tiền bối?" Giang Hạo lại gọi một câu.
Đối phương vẫn không có đáp lại. Lúc này Hồng Vũ Diệp che kín chăn mền, đưa lưng về phía hắn.
Cũng không cách nào trông thấy chính diện.
Lại kêu mấy lần, sau khi xác định không có đáp lại, hắn bắt đầu lưỡng lự.
Có nên làm khô tóc giúp đối phương hay không?
Cuối cùng hắn từ bỏ, lỡ như đối phương muốn nghỉ ngơi với dáng vẻ này thì sao?
Tùy tiện động thủ sẽ dễ mang đến phiền toái cho mình.
Giang Hạo thở dài, lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Ngày mai lại phải thay đổi chăn mền.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận