Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1376: Nữ Ma Đầu Lo Lắng Không Yên 2

Chương 1376: Nữ Ma Đầu Lo Lắng Không Yên 2
"Coi như thuận lợi." Ninh Tuyên tiên tử nói.
Sau đó, tất cả mọi người nói một chút về tình huống tông môn, tóm lại là có chút khó khăn, nhưng không có vấn đề quá lớn.
Chỉ cần sư phụ trở về, chuyện phía sau lại càng dễ dàng.
"Có các ngươi ở đây, tông môn ít nhiều sẽ không có vấn đề gì lớn." Khổ Ngọ Thường nhìn đám người, nói:
"Các ngươi có cái gì muốn học, hoặc là muốn hỏi thì cứ hỏi, vi sư đều có thể giải đáp cho các ngươi."
Giang Hạo nhăn mày, không chỉ là hắn, những người khác cũng cảm thấy kỳ quái.
"Sư phụ, thương thế của ngài thế nào rồi?" Hàn Minh hỏi.
Giang Hạo thầm cảm khái, sư phụ đúng là không có uổng phí nuôi dưỡng Hàn Minh, biết hỏi thăm thương thế.
"Không ngại, nhưng mà tương lai hẳn là thuộc về các ngươi, cho nên ta dự định đợi Bạch Dịch trở về sẽ bắt đầu để hắn hoàn toàn quản lý Đoạn Tình Nhai. Vi sư hiện tại muốn bế quan tu luyện." Khổ Ngọ Thường nói.
Trong lòng mọi người chấn kinh.
Sư phụ vừa mới trở thành Nhân Tiên, tại sao lại muốn như vậy? Không nên nha.
Giang Hạo hiểu rõ, sư phụ cảm thấy mình không có tương lai, đang trải đường vì Bạch Dịch sư huynh.
"Bạch Dịch quản lý mọi chuyện, cần sự ủng hộ của các ngươi."
Nói xong, Khổ Ngọ Thường nhìn về phía Giang Hạo: "Bên phía Linh Dược Viên không có vấn đề gì chứ?"
"Không có vấn đề gì." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói: "Linh Dược Viên luôn nghe theo Bạch Dịch sư huynh."
Sau đó, Khổ Ngọ Thường nhìn về phía Mục Khởi và Ninh Tuyên:
"Các ngươi thì sao?"
Mục Khởi quản lý quặng mỏ và một số đệ tử liên quan. Ninh Tuyên tiên tử thì liên quan đến khá nhiều. Nhưng mà, bọn hắn đều không có ý kiến gì.
Sau đó, Khổ Ngọ Thường nhìn về phía Hàn Minh: "Ngươi một lòng hướng đạo, có Bạch Dịch ở đây thì sẽ không có bất cứ chuyện gì quấy rầy ngươi cả."
Hắn chính là người có chiến lực hàng đầu trong tương lai.
Hàn Minh gật đầu: "Ta biết, sư phụ không cần lo lắng."
Diệu Thính Liên tò mò hỏi: "Sư phụ, ta có cần làm gì không?"
Khổ Ngọ Thường nhìn sang, nói: "Ngươi tu Thiên Diễn Chi Thuật?"
"Sư phụ mắt sáng như đuốc." Diệu Thính Liên cũng không giấu diếm.
"Chờ đến lúc ngươi không gây thêm phiền toái cho người ta nữa thì sẽ có thể giúp đỡ mọi người." Khổ Ngọ Thường nói.
Diệu Thính Liên rũ mắt, cũng không nói thêm cái gì.
Giúp người khác tìm đạo lữ sao lại là chuyện phiền phức chứ?
Sau đó, Khổ Ngọ Thường giữ bọn hắn lại, nói rất nhiều chuyện, phần lớn là về phương pháp tu luyện. Còn nói phía sau có vấn đề gì thì đều có thể tới hỏi.
Khổ Ngọ Thường cũng hỏi về mấy người Tiểu Li, biết là đã ra ngoài liền không thèm để ý nữa. Bọn hắn đều thuộc Linh Dược Viên, cho nên đều nghe Giang Hạo, cũng liền không có gì để nói.
Lúc chạng vạng tối, đám người Giang Hạo mới rời khỏi sân của sư phụ.
Vừa ra ngoài, Diệu Thính Liên đã lập tức hỏi Giang Hạo: "Sư đệ những năm này có tiếp xúc với tiên tử nào không?"
Giang Hạo lắc đầu.
Hắn quả thật không có tiếp xúc với ai.
"Vậy có khát vọng sao?" Diệu Thính Liên lại hỏi.
"Không khát vọng."Giang Hạo trả lời.
"Tu vi của sư đệ có phải là chậm chạp không có tinh tiến hay không? Hàn sư huynh đều sắp Nguyên Thần viên mãn rồi, sắp bằng ngươi rồi đó." Diệu Thính Liên nói.
"Diệu sư tỷ, các ngươi tìm đạo lữ thì tìm đạo lữ, đừng có kéo ta vào. Sư tỷ chính là sư tỷ, sư đệ chính là sư đệ, làm phiền lần sau gọi cho đúng một chút." Hàn Minh nói đâu ra đấy.
Sau đó, hắn nhìn về phía Mục Khởi: "Mục Khởi sư huynh tốt nhất nên quản cho tốt Diệu sư tỷ."
Người kia chỉ là nở nụ cười, hắn có thể nhìn ra Thính Liên cũng không gây tai hoạ.
"Không có việc gì, chờ ngươi thắng được Giang sư đệ, lúc đó hắn sẽ phải gọi ngươi là sư huynh, ta cũng phải gọi ngươi là sư huynh, hiện tại gọi trước không có gì cả." Diệu Thính Liên nghiêm túc nói.
Giang Hạo cũng gật đầu: "Đúng vậy, thiên phú của Hàn Minh sư đệ có thể xem là hiếm thấy trong toàn tông môn, qua một khoảng thời gian nữa nhất định sẽ vượt xa ta.”
Hàn Minh: "…"
Sẽ, qua một thời gian ngắn nữa hắn sẽ đột phá. Nhưng hắn đã không còn chấp nhiệm đối với việc gọi sư huynh nữa rồi. Sư huynh sư đệ đều như thế, không có gì khác biệt cả.
"Diệu sư tỷ, có lẽ ta sẽ khiêu chiến ngươi không chừng." Hàn Minh để lại câu này sau đó liền rời đi.
Diệu Thính Liên lắc đầu thở dài: "Hàn sư đệ là người tốt, hắn còn biết nói đùa, đúng là ăn nói thú vị."
Ta cũng ăn nói thú vị mà, tại sao sư tỷ lại không buông tha cho ta? Giang Hạo thầm thở dài.
Hắn chưa từng dừng lại, nhanh chóng rời đi.
May mà Diệu sư tỷ không có đi theo, bị Mục Khởi sư huynh giữ chặt.
"Sư đệ, ta đã tính ra được rồi, đạo lữ thiên mệnh của ngươi lớn tuổi hơn ngươi, ngươi thích lớn hơn ngươi bao nhiêu? Sư đệ, ngươi chờ một chút, ta sự thật có thể tính ra…" Giọng nói của Diệu Thính Liên truyền đến.
Ta thích người nhỏ hơn ta, Giang Hạo trả lời trong lòng. Sau đó, hắn rời đi mà không quay đầu lại.
Trở lại trong sân, Giang Hạo liền lĩnh hội thức thứ bảy Thiên Đao và những thứ khác.
Sau khi an ổn lại, hắn bắt đầu rèn luyện tâm cảnh, sau đó học tập thức thứ bảy Thiên Đao, Vô Danh Bí Tịch…
Sau đó chính là chờ đợi tụ hội đến, đổi chút đan dược, lại nghĩ trăm phương ngàn kế đưa cho sư phụ. Như thế sẽ không cần Bạch Dịch sư huynh tiếp quản Đoạn Tình Nhai nữa.
Tuy Bạch Dịch sư huynh tốt, nhưng mà thực lực còn dừng lại tại Phản Hư, dễ dàng xuất hiện rung chuyển. Lại cho Bạch Dịch sư huynh thêm một chút thời gian nữa vậy.
Đáng tiếc là, Giang Hạo đợi nửa năm đều không đợi được tụ hội.
Ngược lại là Du Thiên đã bị đón đi, người tới chính là Quỷ tiên tử.
Bọn hắn không có chạm mặt, xem như chuyện tốt.
Dù sao Quỷ tiên tử có chút xúi quẩy.
Năm sau, tháng một.
Giang Hạo đang đọc sách, tâm của hắn hôm nay đã bình tĩnh lại. Tâm cảnh có không ít tăng lên.
"Tám mươi mốt tuổi." Giang Hạo có chút cảm khái.
Lúc hắn rời nhà mới có năm tuổi, bây giờ đã qua bảy mươi sáu năm.
Bọn họ dù có sống thọ thì cũng chỉ là người bình thường, hẳn là sẽ không gặp lại.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, mà là tiếp tục đọc sách.
---
Cách xa Thiên m Tông, Bích Trúc thở phào một cái.
"Cuối cùng cũng rời đi, quá xúi quẩy." Bích Trúc vỗ vỗ ngực, nói: "Cũng may không có gặp phải, nếu không thì ta sẽ khóc mất."
Toàn bộ Nam Bộ có một người cực kì xúi quẩy, đó chính là Giang Hạo. Cũng không phải là hắn làm cái gì, mà là trong tay hắn có cái gì, chỉ cần tới gần sẽ dễ dàng nhiễm phải nhân quả. Nhất là người có thể chất như nàng thì lại càng dễ.
"Công chúa, chúng ta bây giờ đi đâu?" Xảo Di tò mò hỏi, nhất là khi sau lưng bọn họ còn có một vị nam tử đi theo.
Thật sự là Du Thiên.
"Vì sao người của Thiên m Tông lại khách sáo với ngươi như vậy?" Du Thiên tò mò nói.
"Bởi vì ta là khách hàng lớn của bọn họ nha." Bích Trúc nói.
"Vậy các ngươi định xử lý ta như nào?" Du Thiên hỏi.
"Giúp ngươi khôi phục tu vi, đưa về Thiên Môn Tông." Bích Trúc nói.
"Muốn ta làm cái gì?"
"Không cần làm khó ta là được."
Thấy đối phương không hiểu, Bích Trúc lại nói: "Ta làm chút buôn bán nhỏ, Thiên Môn Tông các ngươi không quá cao hứng, cho nên ngươi chỉ cần để bọn hắn mặc kệ ta là được."
"Buôn bán nhỏ?" Du Thiên có chút không xác định.
"Thật sự là buôn bán nhỏ." Bích Trúc chân thành nói.
Được thôi, buôn bán nhỏ thì buôn bán nhỏ, Du Thiên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Được, ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi, sau đó giúp ngươi khôi phục tu vi." Bích Trúc cười nói.
"Không cần ta thề hoặc là dùng thuật pháp hạn chế một chút sao?" Du Thiên hỏi.
Nghe vậy, Bích Trúc cười nói: "Không cần, ta tin tưởng ngươi."
Xảo Di không có mở miệng, nàng biết công chúa khẳng định sẽ lưu lại thủ đoạn. Nhưng nàng lại không biết sẽ lưu như nào.
Người ngây thơ sẽ không thể làm ăn buôn bán lớn được.

Bách Hoa Hồ.
Hồng Vũ Diệp ngồi ở trong đình, chậm rãi mở mắt ra, gương mặt lộ vẻ không hiểu, có chút lo lắng không yên.
Sau đó, nàng bước ra một bước, biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện lần nữa đã ở trong sân của Giang Hạo.
Chỉ thấy đối phương ngồi xổm ở trước Thiên Hương Đạo Hoa, chải vuốt hoa lá.
Nàng còn chưa lên tiếng, đối phương đã xoay người nhìn sang. Nàng thấy hắn hơi khịt mũi một chút, chắc là dựa vào mùi hương.
"Ngươi hình như đã nhàn rỗi rất lâu thì phải." Hồng Vũ Diệp hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận