Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1060: Thánh Chủ: Ngươi Trở Nên Yếu Đi Rồi?

Chương 1060: Thánh Chủ: Ngươi Trở Nên Yếu Đi Rồi?
Giang Hạo nhìn Diệu sư tỷ.
Hắn chờ đối phương đến, lại không muốn nhìn thấy đối phương.
Chủ yếu là vì sư tỷ nói chuyện ba câu đều không thể tách khỏi đạo lữ. Nếu không phải vậy thì là cầm mấy món đồ có liên quan tới Mục Khởi sư huynh.
Ví dụ như hôn thư.
"Sư tỷ quá lo lắng rồi.” Giang Hạo nhẹ nhàng nói: "Mỗi ngày tu luyện, không có thời gian nhàn hạ."
Diệu Thính Liên nhìn chằm chằm Giang Hạo, lông mày cau lại:
"Sư đệ, ngươi gần đây có phải đã gặp phải chuyện gì rồi hay không?"
Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn: "Sư tỷ vì sao lại nói như vậy?"
Diệu Thính Liên suy tư rồi nói:
"Không giống nhau lắm, hình như là nhạt hơn lúc trước rất nhiều. Không phải là lãnh đạm với người khác, mà là nhìn đồ phai nhạt. Có phải là đã gặp phải chuyện gì đó thương tâm rồi hay không? Bị tổn thương vì tình yêu?"
Giang Hạo vừa mới có chút ngoài ý muốn, nhưng mà nghe đến câu cuối cùng lại cảm thấy đầu óc của Diệu sư tỷ ngoại trừ yêu đương ra thì còn có cái gì?
Giống như mọi chuyện quan trọng đều có liên quan tới tình yêu.
Ví dụ như tông môn khác có tiên tử động thủ đối với chồng mình, nàng liền suy đoán nhất định là tình sát. Khẳng định là trượng phu đã thông đồng với người khác ở bên ngoài.
Ngược lại, nam tử giết vợ, nàng liền suy đoán là vợ không kiềm chế bản thân ở bên ngoài.
"Sư tỷ nói đùa." Giang Hạo lắc đầu.
Bản thân hắn thì lấy tình đâu ra mà tổn thương?
Bản thân hắn căn bản sẽ không dây vào thứ này.
Nếu không sẽ chỉ để lại càng nhiều nguy cơ hơn cho mình.
Đám Tiểu Li đã khiến cho hắn đau đầu rồi, cực hạn cũng chỉ có vậy đi.
"Ta lần này muốn giới thiệu cho ngươi một sư muội, lai lịch tốt, xuất thân sạch sẽ, hơn nữa còn là thân nữ nhi. Ngươi xem chân dung một chút, mặc dù không phải là tuyệt mỹ, nhưng đẹp ở chỗ nén lòng mà nhìn. Càng xem ngươi sẽ càng thích. Tính tình cũng không khác ngươi là bao." Diệu Thính Liên nói xong liền lấy chân dung ra.
Giang Hạo không nhìn cũng phải nhìn.
Là một nữ tử có chút non nớt, giống như vừa mới trưởng thành.
Nàng búi tóc đơn giản, độ cong dáng người có chút rõ ràng.
Trong đôi mắt bình thản mang theo một chút sầu bi.
Đúng là không quá kinh diễm, nhưng nhìn cực kì thuận mắt.
"Nếu không có ta bảo vệ, nàng có lẽ đã bị Thiên Hoan Các mang đi rồi." Diệu Thính Liên đắc ý nói:
"Người đảm nhiệm nhiệm vụ chiêu mộ đệ tử trước đó là ta. Ta đã phải đánh nhau với bọn hắn mới đoạt được vị sư muội này. Sư tỷ đã vì việc này mà lao tâm lao lực, sư đệ có muốn nhìn một chút hay không?"
Giang Hạo vốn định đứng dậy rời đi, đột nhiên nhớ tới có chuyện cần nói với Diệu sư tỷ.
"Nghe Mục Khởi sư huynh nói, trước đó Mính Y sư tỷ từng đến chỗ của các ngươi."
Tiếng nói vừa dứt, Diệu Thính Liên giống như muốn nổ tung.
Giống như cảm thấy tại sao đối phương lại lén đến nhà nàng.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng liền kịp phản ứng lại.
Nàng nhìn Giang Hạo, gật đầu nói: "Đúng là có chuyện như thế."
"Có lẽ còn cần đi một chuyến." Giang Hạo nói.
Diệu sư tỷ suy tư một lát, liền hiểu rõ người kia có hứng thú đối với thần hồn Thánh Chủ.
"Vậy ngươi có gặp vị sư muội này hay không?" Nàng chỉ chỉ vào bức tranh.
Giang Hạo không nói nhiều mà là đứng dậy rời đi.
Hắn tìm vị trí của Mục Khởi sư huynh rồi dẫn sư tỷ đi qua.
Như này sẽ có sư huynh kiềm chế.
"Sư đệ, tìm cứu tinh cũng vô dụng, Mục Khởi đã bị ta thuyết phục." Giọng nói của Diệu Thính Liên vang lên ở phía sau.
Giang Hạo hơi dừng lại, sau đó quay người rời khỏi Linh Dược Viên.
Diệu Thính Liên: "…"
"Sư đệ đúng là đầu gỗ."
Nàng lắc đầu thở dài, sau đó tìm Mục Khởi: "Có việc gấp."
Mục Khởi vốn đang chuẩn bị linh dược nghe vậy thì sững sờ, sau đó gật đầu: "Được."
Hai người rời khỏi Linh Dược Viên.
Mà Diệu Thính Liên cũng nói với Mục Khởi điều mà mình mới nghe được.
"Xem ra vị kia có hứng thú không nhỏ đối với thần hồn Thánh Chủ, không biết Mính Y sư muội có đang ở trong tông môn hay không." Mục Khởi nói.
"Có, nàng hiện tại nào dám ra ngoài, Thiên Thánh Giáo đều đang chờ nàng đó. Hơn nữa, nàng thỉnh thoảng còn phải tới gần chúng ta, dù sao thì trong bóng tối cũng người đang nhìn chằm chằm chúng ta. Tông môn có biết chuyện Thiên Thánh Giáo nhìn chằm chằm vào nơi này, hiện tại nàng cảm thấy nơi này an toàn hơn." Diệu Thính Liên nói.
"Vậy tối nay mời nàng đến rừng cây đi." Mục Khởi nói.
"Đáng tiếc." Diệu Thính Liên thở dài.
"Đáng tiếc cái gì?" Mục Khởi nghi hoặc.
"Sư đệ không đồng ý gặp vị sư muội kia, người kia thật sự rất thích hợp."
"…"
---
Giang Hạo không trở lại chỗ ở mà biến thành dáng vẻ thư sinh, đi đến trong rừng cây phía ngoài nhà của Mục Khởi sư huynh.
Trong lúc nhất thời, Sơn Hải Ấn Ký xuất hiện, rơi xuống xung quanh.
Còn có thời gian nửa ngày, chắc là đủ để bố trí.
Trong đêm, hắn ẩn nấp chính mình, chờ đợi Mính Y sư tỷ đi vào trong cạm bẫy.
Lúc này, hắn nhất định phải bảo trì trạng thái đủ tốt.
Thực lực không bằng trước đó, Thánh Chủ sẽ khinh địch.
Nhưng mà có Thiên Cực Mộng Cảnh Châu ổn định và Sơn Hải Ấn Ký cường đại, tỷ lệ thắng của hắn rất cao.
Cùng lúc đó, Giang Hạo đã nhận ra tiếng động ở bên ngoài.
"Sư tỷ nói có chuyện quan trọng?" Bên ngoài, Mính Y tiên tử nhìn nữ tử trước mặt, hỏi.
"Đúng vậy, ngươi đi theo ta là được." Diệu Thính Liên thuận miệng nói.
Trên đường đi, nàng đột nhiên tò mò hỏi một câu:
"Lần trước sau khi ngươi rời đi, ta cũng chưa từng hỏi thăm ngươi, thân thể ngươi không có vấn đề gì chứ?"
"Có chút vấn đề nhỏ, nhưng mà không đáng ngại." Mính Y tiên tử nói.
Nàng không cảm thấy cái người trong ngoài đều là đạo lữ này sẽ có ý định xấu gì.
Mặc dù thiên phú của người trước mắt tốt, gả cho người tốt, nhưng nàng lại có chút xem thường.
Cảm giác như lãng phí cơ duyên của bản thân một cách vô ích.
"Như vậy thì tốt, nếu như ngươi không chịu được, ta cũng không có cách nào." Diệu Thính Liên nói.
Bởi vì Mính Y mà nơi này của nàng đã bị mất đi khá nhiều lực lượng.
Phòng hộ của bản thân đã bị dùng mất.
"Sư muội sẽ không quên ân đức của sư tỷ và sư huynh." Mính Y tiên tử nghiêm túc nói.
"Quên cũng không có việc gì." Diệu Thính Liên nói.
Nàng cũng không thèm để ý chuyện này.
Hơn nữa, trong ma môn, ai sẽ tin tưởng hứa hẹn của đối phương chứ?
Nghe một chút là được.
Tin tưởng sẽ không tốt đối với mình.
Mính Y tiên tử cũng không nói gì nữa.
Sau một lát, các nàng đi vào rừng cây.
Trong nháy mắt tiến vào, Mính Y tiên tử cảm giác xung quanh tối xuống.
Mà Diệu Thính Liên biến mất ở ngay trước mắt nàng, không biết đã đi chỗ nào rồi.
Không ổn, nàng muốn thoát đi, nhưng mà…phịch một tiếng, bị bắn ngược trở về.
"Tại sao?" Nàng nhìn bốn phía, chất vấn.
Nếu như Diệu Thính Liên muốn động thủ với nàng thì cần gì phải phiền toái như vậy?
Lúc trước nàng ta có thể thấy chết không cứu mà.
Mặt khác, giết người ở trong tông môn, chẳng khác nào là tự chịu diệt vong cả.
"Ngươi đang hỏi ai?" Một tiếng cười đột nhiên truyền đến.
Mính Y tiên tử quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thư sinh cầm quạt xếp trong tay xuất hiện.
Ánh mắt của hắn chứa ý cười, dường như đã chờ từ lâu.
"Người nào?" Con ngươi Mính Y tiên tử co rụt lại.
Nàng không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì.
Người trước mắt tựa như mênh mông, có thể sẽ nuốt chửng nàng bất cứ lúc nào.
Đây là dạng cường giả gì?
Tại sao lại chờ nàng ở chỗ này?
"Lại gặp mặ rồit." Giang Hạo lộ ra ý cười.
Mính Y tiên tử cảm thấy kỳ quái, bản thân đã gặp qua đối phương lúc nào?
Nhưng mà, nàng chưa kịp mở miệng, đối phương đã vung tay lên một cái.
Cỗ lực lượng nào đó trên người nàng đột nhiên tiêu tán.
Sau đó, thần hồn mạnh mẽ bắt đầu xuất hiện.
Thánh Chủ.
Nàng hoảng sợ.
Nhưng mà, phản ứng của Thánh Chủ còn lớn hơn cả nàng: "Lại là ngươi?"
Giọng nói có chút e ngại.
Chỉ là, Thánh Chủ đột nhiên sửng sốt một chút rồi nở nụ cười:
"Ngươi đã trở nên yếu đi? Ha ha ~ rõ ràng đã yếu đi nhiều như vậy?"
"Đúng vậy, ta đã trở nên yếu đi." Giang Hạo ôn hòa mở miệng.
"Vậy là ngươi đến để tìm cái chết?" Thánh Chủ chất vấn.
"Ngươi có thể thử một chút." Giang Hạo nói.
"Ha ha ha." Thánh Chủ cười ha ha, sau đó thần hồn hội tụ, muốn động thủ.
Nhưng mà…
Vào lúc Giang Hạo cho là đối phương sẽ xông tới.
Thánh Chủ quay đầu liền chạy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận