Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1202: Vượt Cấp Đối Phó Dưới Chân Tiên 2

Chương 1202: Vượt Cấp Đối Phó Dưới Chân Tiên 2
Thời gian trôi qua từng giờ, đao ý trong tay Giang Hạo trở nên khổng lồ, tinh hỏa xuất hiện cũng càng thêm nhiều hơn.
Tinh hỏa lưu lại cũng rất nhiều.
Khi hắn thu đao, lượng lớn tinh hỏa tràn vào trong cơ thể hắn.
Trong chớp mắt này, hắn cảm giác được xung quanh.
Trịnh Thập Cửu sư huynh và Tân Ngọc Nguyệt sư tỷ đang chiến đấu cùng yêu thú.
Nhạc Du sư tỷ canh giữ ở xung quanh xe ngựa.
Mà phía sau còn có hai tu sĩ Nguyên Thần sơ kỳ, bọn hắn đang nhe răng cười, dường như đang cố ý dẫn đám người Trịnh Thập Cửu đi chỗ khác, sau đó sát chiêu đã nhắm ngay vào hắn.
Giang Hạo thấy thế liền quay đầu qua, mở mắt ra.
Hai Nguyên Thần sơ kỳ đang mượn nhờ trận pháp để quan sát tất cả đột nhiên sững sờ.
"Hắn thấy được chúng ta? Làm sao có thể?"
Bọn hắn tin chắc là mình nằm ở ngoài cảm giác của Nguyên Thần hậu kỳ kia. Nhưng mà thứ trả lời bọn hắn không phải là gì khác, mà là đao ý xuyên qua rừng cây.
Trong lúc bọn hắn đang cảm thấy kinh ngạc, đao ý chứa đầy tinh hỏa đã xông tới.
"Chuyện này…"
Hô!
Đao ý lướt qua như gió.
Sau đó, thân thể hai người hóa thành mảnh vỡ rơi trên mặt đất, trở thành một phần của rừng cây.
Giang Hạo lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Nếu như khoảng cách đã đủ xa, đương nhiên là không cần thiết phải đứng dậy.
Hắn không có giết đám yêu thú mà Trịnh sư huynh và Tân sư tỷ đang đối phó.
Sau khi hai người khổ chiến một phen, yêu thú mới bị giết.
Giang Hạo nhìn qua Tân Ngọc Nguyệt, cảm giác đối phương luôn không thể tấn thăng Kim Đan trung kỳ, là do sinh cơ của thân thể có chút ít.
Nếu không phải là từng bị trọng thương thì chính là dùng bí thuật gì đó.
"Tân sư tỷ, có thể ngồi ở bên cạnh hộp để nghỉ ngơi." Giang Hạo nhắc nhở.
Cái hộp này cũng không thể hoàn toàn ngăn cản sinh cơ.
Tân Ngọc Nguyệt do dự một chút, vẫn là ngồi xếp bằng ở trên xe ngựa.
Nàng ngồi ở phía sau, Giang Hạo ngồi ở phía trước.
"Sư đệ phải cẩn thận một chút, ta cảm thấy những yêu thú này không đơn giản." Trịnh Thập Cửu nhắc nhở.
Giang Hạo gật đầu.
Sau đó, trên đường đi không còn xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Sự yên tĩnh này khiến cho Trịnh Thập Cửu cũng cảm thấy kinh ngạc.
Thời gian bảy ngày trôi qua.
Đầu tháng mười một.
Mấy ngày nay không có bất cứ vấn đề gì xuất hiện.
Thật ra cũng không phải là không có vấn đề gì, chỉ là người tới đều không phải là Kim Đan, Giang Hạo liền khiến cho bọn họ biến mất.
Còn có thể luyện đao một chút.
Cũng là một ngày này, trên người Tân Ngọc Nguyệt có khí tức bắn ra.
Nhạc Du kinh ngạc, là khí tức tấn thăng.
"Không thể tấn thăng ở bên cạnh hộp." Giang Hạo nhắc nhở.
Nghe vậy, Tân Ngọc Nguyệt lập tức tỉnh lại.
Giang Hạo khoanh vùng cho nàng một khu đất trống, để nàng ngồi ở chỗ đó tấn thăng.
Đối phương chưa từng do dự, nàng đang ở trong lúc mấu chốt, không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Nhìn thấy Tân Ngọc Nguyệt tấn thăng, Trịnh Thập Cửu hỏi: "Giang sư đệ định làm gì?"
Chờ đợi hay là rời đi?
Chờ đợi thực ra cũng cực kì nguy hiểm.
"Đợi một chút đi, chúng ta thay phiên canh giữ ở đây là đủ." Giang Hạo đáp.
Hai người không cảm thấy có chút ngoài ý muốn nào.
Vừa dừng lại chính là bảy ngày.
Bảy ngày này, Giang Hạo ngoại trừ lĩnh hội Thiên Đao, thời gian còn lại chính là giảng giải tu luyện cho hai người Trịnh Thập Cửu và Nhạc Du.
Mà bảy ngày này đương nhiên cũng là bảy ngày an bình.
Không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, càng không có người quấy rầy.
Trịnh Thập Cửu dần dần có suy đoán, nhưng mà lòng vẫn đang đặt ở trên chuyện lĩnh ngộ.
Vào ngày này, Tân Ngọc Nguyệt tỉnh lại, nàng nhìn Giang Hạo với vẻ mặt có chút phức tạp, sau đó cung kính hành lễ: "Đa tạ sư đệ."
"Sư tỷ nói đùa, chỉ là đợi mấy ngày mà thôi, cũng không chậm trễ cái gì cả." Giang Hạo khẽ lắc đầu.
Có đôi khi Tân Ngọc Nguyệt thật sự hoài nghi, Giang Hạo có phải thật sự tu luyện Nguyện Huyết Đạo hay không.
Cách đối nhân xử thế trong lúc vô hình thực sự là quá tốt. Đương nhiên, đối phương phải không có địch ý với hắn trước đã.
Sau đó, bọn hắn lại bắt đầu xuất phát.
Ngày kế tiếp, bọn họ nhìn thấy một đội ngũ, hình như là do một Trúc Cơ dần đầu, mang theo một đám Luyện Khí đi ra bên ngoài.
Đây là rời khỏi quặng mỏ, tiến về thế giới bên ngoài.
Chỉ là có không ít người bị trọng thương, những người còn lại không phải là mang theo một chút thương thế thì chính là sự mỏi mệt.
Con đường này vô cùng nguy hiểm đổi với bọn hắn, có thể đi đến đây còn phải cảm tạ yêu thú mạnh trên đường không nhiều.
Lúc nhìn thấy mấy người Giang Hạo, Trúc Cơ trung kỳ lập tức đi tới, cung kính hành lễ: "Gặp qua mấy vị đạo hữu."
"Đạo hữu có việc gì sao?" Giang Hạo khách sáo hỏi.
"Không biết mấy vị đạo hữu có phải là đang muốn đi ra ngoài hay không?" Lão giả Trúc Cơ trung kỳ nhẹ giọng hỏi.
Thái độ của đối phương khiến hắn cảm thấy người này không phải là tu sĩ quá mạnh, đại khái là Trúc Cơ hậu kỳ hoặc là viên mãn gì đó.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
Do dự một chút, lão giả lấy ra một cái trữ vật pháp bảo rồi đưa tới: "Không biết có thể nhờ đạo hữu đưa bọn ta một đoạn đường hay không?"
Bốn ngàn linh thạch.
Giang Hạo xem xét túi trữ vật, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Thế mà lại nhiều như vậy.
Một cái Trúc Cơ trung kỳ có thể có bốn ngàn, đúng là hiếm thấy.
Thường thì Trúc Cơ viên mãn mới tích lũy linh thạch để mua Thiên Hoàn Đan, tấn thăng Kim Đan.
Mà người trước mắt mới chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, còn là người đến từ trong phiên chợ, lại có nhiều linh thạch như vậy.
"Đuổi theo đi." Giang Hạo thở dài một tiếng, bình thản mở miệng.
Sau đó hắn bắt đầu chia đều linh thạch, một người một ngàn.
Một ngàn đối với bọn họ mà nói thì cũng không ít.
Bởi vì có thương đội, hành trình của bọn hắn chậm hơn một chút. Nhưng cũng may là không có người trong rừng cây, chậm nữa cũng không ngại.
Mà có bốn người gia nhập, lão gỉa Trúc Cơ phát hiện không còn gặp phải yêu thú nữa.
Mười ngày sau, bọn hắn thuận lợi đi ra khỏi rừng cây không người, không có bất cứ vấn đề gì.
Mọi người đều trở nên có tinh thần hơn nhiều.
Trong lúc nhất thời, lão giả Trúc Cơ cảm thấy mình đã tặng không bốn ngàn linh thạch rồi.
"Đa tạ bốn vị." Lão giả cười nói: "Bốn vị muốn đi chỗ nào?"
"Thiên m Tông." Giang Hạo đáp.
"Vậy chúng ta không cùng đường rồi, đáng tiếc." Lão giả cảm thấy có chút đáng tiếc.
Giang Hạo thấy lão giả muốn nói lại thôi, tò mò nói:
"Lão tiền bối là đang nghĩ tới chuyện linh thạch?"
"Không có, không có." Lão giả do dự một chút, hỏi: "Không biết bốn vị là tu vi gì?"
Giang Hạo chưa từng trả lời, chỉ là nói câu cáo từ, sau đó rời đi.
Lão giả nhìn mấy người đi xa, thở dài một cái, cuối cùng rời đi.
Bốn ngàn linh thạch, khi đó hắn chỉ còn lại năm ngàn, gần như đã đưa hết cho bọn họ.
Rốt cuộc có đáng hay không, hắn từ đầu đến cuối đều không chiếm được đáp án.
Có lẽ cả đời này cũng không biết được. Nhưng hắn tóm lại là đã sống sót ra ngoài.
Làm người không thể quá tham lam.
Giang Hạo ngồi ở trên xe ngựa, nhớ lại mười ngày này.
Mười ngày không dài, nguyên nhân hắn mang theo những người này, không chỉ là vì linh thạch, phần lớn là vì thương đội kia.
Nơi đó có lão nhân, trẻ nhỏ, phụ nhân, người thiện, kẻ ác, người giả nhân giả nghĩa.
Bọn hắn đã trải qua vô số thăng trầm, một đoạn đường ngắn ngủi đối với Giang Hạo chỉ là mấy ngày, nhưng mà đối với không ít người lại là cả đời.
Cả đời này đều ở trên con đường kia, vĩnh viễn không thể đi ra.
Ly biệt có đôi khi không phải là bởi vì oán và hận, có đôi khi là vì để cho đối phương sống sót.
Có một số người chết là điểm vĩnh cửu cuối cùng, mà có một số người chết là vì kéo dài cho những người khác.
Mười ngày ngắn ngủi khiến Giang Hạo cảm nhận được giới hạn của sống và chết, khiến hắn muốn không ngừng đi tiếp trên con đường này.
Sống chết luân hồi, không phải con đường trường sinh.
Ong!
Giang Hạo cảm giác Trường Sinh Quả dường như cảm nhận được cái gì, bắt đầu xuất hiện sương mù.
---
Bách Hoa Hồ.
Bạch Chỉ rơi xuống bên ngoài đình, cung kính nói với thân ảnh màu đỏ:
"Gặp qua chưởng giáo."
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Hồng Vũ Diệp rót cho mình một ly trà, hỏi.
"Phát hiện bảo vật liên quan tới sinh cơ ở bên ngoài quặng mỏ." Bạch Chỉ nói lại tình huống đại khái.
"Bạch Dịch đã mang theo vật nòng cốt trở về, hôm nay sẽ đến nơi, những người khác sẽ đi đón." Bạch Chỉ nói.
Ngừng một lúc, nàng lại nói: "Nhưng bên trong mồi nhử lần này có Giang Hạo, không biết có thể dẫn xuất người ở phía sau hắn hay không. Mặt khác hải ngoại có tin tức truyền về. Nghe nói Tiếu Tam Sinh bị vây công, trọng thương. Hiện nay, những người kia thả ra tin tức, nói chờ Tiếu Tam Sinh đến rửa sạch nhục nhã."
Hồng Vũ Diệp rũ mắt, uống trà trong tay, tùy ý nói: "Tin tức là ai mang tới?"
"Một trong Thập Nhị Thiên Vương, Mộc Long Ngọc, hắn từ hải ngoại đến chỗ của chúng ta, nói là đến thăm vợ mình." Bạch Chỉ đáp.
Hồng Vũ Diệp tùy ý "Ừ" một tiếng, liền không lên tiếng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận