Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 129: Một Đao Giết Địch

Chương 129: Một Đao Giết Địch
Lần này Giang Hạo không có cảm giác không gian biến hóa nữa.
Ngược lại hắn thấy khung cảnh xung quanh đang nhanh chóng lùi về phía sau.
Bọn hắn đang dùng phương thức mà người tu chân bình thường không thể nào hiểu được mà rời đi.
Với tốc độ như vậy, có lẽ một canh giờ là có thể đến Thiên Thổ Thành.
"Tiền bối là muốn thưởng thức phong cảnh xung quanh sao?" Giang Hạo nhìn bốn phía, tò mò hỏi.
"Cũng không nhất định là đến đó mới có manh mối, trên đường đi cũng có thể có manh mối của Mật Ngữ Thạch Bản." Hồng Vũ Diệp nhìn về phía trước, vẫn thong thả tiến lên:
"Ngươi đã nghe ngóng gì về Thiên Thổ Thành chưa?"
Giang Hạo sửng sốt một chút.
Chỉ một cái ngây người như vậy, Hồng Vũ Diệp liền dừng lại, khí tức cuồn cuộn bắn ra.
"Có." Trong nháy mắt đối phương ra tay. Giang Hạo lập tức gật đầu.
Nếu như muộn thì mình có lẽ sẽ bay ra ngoài mất.
"Nói đi." Hồng Vũ Diệp tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, bọn họ đi qua một quán rượu trên đường.
Hồng Vũ Diệp thu ô giấy dầu lại, ngồi xuống trong quán rượu.
Dường như là muốn uống một chén.
Thấy vậy, Giang Hạo lấy chén trà ra cho nàng rồi giải thích:
"Trước đó ta biết được từ chỗ người của Minh Nguyệt Tông, Phá Lang và những người khác có lẽ định bắt một số người quan trọng, có lẽ là hài đồng còn chưa tu luyện, thiên phú không kém."
"Có nói ở nơi nào không?" Hồng Vũ Diệp cầm lấy chén trà, hỏi.
"Không có, nhưng có thể hợp tác cùng Phá Lang chắc chính là người của bọn hắn. Có lẽ Tả Lam của Thiên Thổ Thành cũng ở trong đó. Chẳng qua là không biết mục đích của bọn hắn có liên quan gì với Mật Ngữ Thạch Bản hay không." Giang Hạo nói.
Phía sau Mật Ngữ Thạch Bản có người, mà người có được Mật Ngữ Thạch Bản đại khái chính là người ra lệnh sau lưng.
Đại Thiên Thần Tông làm việc cho bọn họ, phái nhiều người tới như vậy nhất định là có mưu đồ. Mà Thiên Âm Tông cũng có người trong Đại Thiên Thần Tông.
Mục đích của bọn hắn là Thiên Hương Đạo Hoa?
Nếu như chỉ là như vậy thì sao lại khiến cho Hồng Vũ Diệp quan tâm được?
Không có lý do.
Chắc là còn có chuyện khác.
"Hai vị muốn gì không?" Ông chủ đi tới hỏi.
Giang Hạo liếc mắt nhìn hắn, lông mày cau lại.
Đối phương có dáng vẻ trung niên, còn có chút mập.
Thoạt nhìn thì chất phác, bình thường.
Chẳng qua Giang Hạo nhìn thấy sự không bình thường từ trong mắt đối phương, lực lượng của đối phương nội liễm, tinh thần dồi dào, giữa hô hấp có mang theo khí tức sức mạnh.
Thân thể tràn đầy huyết khí, đây là một vị cường giả Kim Đan.
Đại khái là Kim Đan trung hậu kỳ.
"Một bình rượu ngon, một bình nước nóng." Giang Hạo đáp.
"Được, hai vị chờ một lát." Ông chủ cười đáp lại.
Lúc này, Giang Hạo lại nhìn bốn phía, trong quán rượu không chỉ có một mình ông chủ.
Còn có một bà chủ.
Nàng nhìn như phu nhân bình thường, nhưng lại có gợn sóng khí tức.
Cũng là cường giả Kim Đan.
Đại khái là Kim đan sơ kỳ.
Mà hai bàn khách ở bên ngoài, một bàn là một nhà ba người, vợ chồng trẻ tuổi mang theo một con nhỏ, người mặc vải thô áo gai, ăn mì chay màn thầu.
Là người bình thường.
Còn có một bàn gồm bốn nam tử, một người Kim đan sơ kỳ, ba người Trúc Cơ viên mãn.
Khí tức của bọn hắn không ổn định, hẳn là bị thương, vẻ mặt cũng không được tốt cho lắm, dường như đang cảnh giác cái gì đó.
Những người này đang làm gì?
Giang Hạo hơi lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhưng hắn cũng không có ý nghĩ tham dự vào trong, chẳng qua Hồng Vũ Diệp dẫn hắn tới, cũng không mang ý nghĩa nhất định phải tham dự?
Hắn thở dài trong lòng, sau đó yên lặng theo dõi mọi chuyện.
Chờ sau khi nước sôi đi lên, Giang Hạo lấy Tuyết Hậu Xuân ra, pha trà cho Hồng Vũ Diệp.
Linh khí lập tức bay ra, khiến cho mấy nam tử bên cạnh không khỏi nhìn sang.
Cho dù là ông chủ và bà chủ không biết vô tình hay cố ý cũng liếc qua.
Có cần thiết hay không?
Giang Hạo thở dài trong lòng.
Có lẽ đối bọn hắn, trà 50 linh thạch một tiền, cũng tính là xa xỉ rồi.
Không biết nếu như hắn lấy Thiên Thanh Hồng ra thì những người này có trực tiếp động thủ hay không?
Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa.
Bởi vì không có đáp án.
Thiên Thanh Hồng cần phải trở về mới mua được.
Sau khi biết mình không thể từ chối Hồng Vũ Diệp, hắn đại khái cũng đã nghĩ thoáng.
Sau đó có lẽ còn có thể có một ít thu nhập.
Hy vọng có thể lấp đầy cái hố ba ngàn linh thạch cho Chấp Pháp Phong.
Hồng Vũ Diệp uống trà, Giang Hạo thì uống rượu.
Người bên cạnh mặc dù có liếc nhìn bọn họ, nhưng cũng không có động tác gì khác.
Uống một hồi.
Giang Hạo thấy một nhà ba người kia chuẩn bị rời khỏi.
"Cha, lần này trở về có thể mua đồ chơi cho con có được không?" Bé trai mong đợi hỏi.
Trên mặt người đàn ông có chút gió sương, nhưng vẫn cười cười gật đầu, nói:
"Được."
"Đã nói rồi nha." Bé trai cười nói.
Nữ tử bên cạnh thì có chút bất đắc dĩ, nhưng mà cũng không nói gì.
Ba người chuẩn bị rời khỏi.
Lúc này, có ba người đi tới trước mặt bọn hắn.
Hai nam một nữ, trên người có khí diễm màu đỏ tươi.
Gương mặt của nam tử cầm đầu vừa tái nhợt lại có chút dữ tợn.
"Ba vị xin dừng bước." Hạ Xương ngăn cản một nhà ba người rồi nói:
"Lát nữa ta phải vận dụng Huyết Hồn Phiên, hi vọng ba vị ở lại tế cờ cho ta."
"Quan gia…" Nam tử kéo đứa nhỏ về phía sau rồi cười nói:
"Bên phía chúng ta có một chút bạc vụn, đều cho quan gia."
Hắn đưa hết tiền kiếm được trên người lần này ra ngoài, hi vọng có thể bảo đảm chút bình an.
Bộp!
Hạ Xương vuốt ve bạc trong tay đối phương rồi nói:
"An tĩnh đứng sang một bên đi."
Nói xong, trong tay hắn xuất hiện một thanh đại đao màu đỏ.
Trên đao tràn ngập mùi tanh của máu tươi.
Lúc này hắn vung đại đao lên, muốn chém đứt chân của ba người trước mắt.
Khí tức đỏ thẫm phun trào trong nháy mắt.
Thấy đồ vật đáng sợ này, hai vợ chồng vô cùng hoảng sợ, trong vô thức liền ôm lấy đứa nhỏ.
Dường như muốn ngăn một đao này lại.
Keng!
Ngay vào lúc đại đao sắp chém đến ba người, Giang Hạo ném cái chén trong tay ra ngoài.
Ngăn cản đối phương.
Tu vi của nam tử cầm đao là Kim đan sơ kỳ, một nam một nữ sau lưng đều là Trúc Cơ viên mãn.
Khí tức trên thân mang theo mùi máu tươi, hẳn là đệ tử của Huyết Sát Tông cách đây khá xa.
Huyết Sát Tông không lớn, là một môn phái cấp thấp.
Thiên Âm Tông cũng lười nghĩ đến chuyện tiêu diệt môn môn phái nhỏ này.
Kim Đan gần như là chiến lực đỉnh cao của tông môn này.
"Cần gì phải làm khó xử người bình thường?" Giang Hạo nhẹ giọng mở miệng.
Hắn vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng lại không nhịn được.
Mặc dù mình ở Ma Môn, nhưng hắn luôn ghi nhớ trong lòng chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Như không có cách nào đối đầu thì giữ yên lặng sẽ không có gì cả.
Nhưng nếu như đủ khả năng, lại coi thường sinh mệnh thì hắn không thể làm được.
"Trúc Cơ trung kỳ?" Hạ Xương nhìn Giang Hạo, có chút khinh thường, sau đó đưa ánh mắt đặt ở trên người Hồng Vũ Diệp:
"Trúc Cơ hậu kỳ? Tướng mạo mặc dù bình thường một chút, thế nhưng ta vừa vặn thiếu một cái lô đỉnh, thuận tay mang về cũng được."
Lúc này, vẻ mặt của Hồng Vũ Diệp đang uống trà vẫn không thay đổi một chút nào.
Nhưng Giang Hạo lại thở dài trong lòng.
Keng!
Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.
Thức thứ hai của Thiên Đao, Trấn Sơn.
Đao lên, lấy thế Thập Vạn Đại Sơn trấn áp tới.
Cho dù là một Kim đan sơ kỳ, căn bản không có cách nào tiếp nhận thế đáng sợ này.
Vù!
Một đao hạ xuống.
Keng!
Bán Nguyệt vào vỏ.
Mà Hạ Xương thì đã hóa thành cục máu rơi xuống đất bên trong sự sợ hãi.
Một đao bất thình lình khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều rung động.
Hai Trúc Cơ viên mãn phía sau Hạ Xương bị dọa cho không ngừng lui về phía sau.
Bọn hắn muốn lập tức thoát đi.
Nhưng sau khi Giang Hạo thu Bán Nguyệt về, Nguyệt Hoa lại hiện ra.
Trảm Nguyệt.
Vèo một tiếng, đầu người của hai vị Trúc Cơ viên mãn lập tức tách rời.
Thấy cảnh này, Giang Hạo mới quay đầu nhìn về phía ba người bình thường bên cạnh rồi nói:
"Nhặt bạc của các ngươi lên rồi trở về đi."
"Đa, đa tạ tiên nhân." Ba người quỳ lạy với Giang Hạo.
Sau đó nhặt bạc lên rồi nhanh chóng rời đi.
Giang Hạo cũng không để ý, tiếp tục uống trà.
"Sao ngươi lại động thủ?" Hồng Vũ Diệp vừa uống trà vừa hỏi Giang Hạo
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận