Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 915: Có Nguyện Ý Bán Mạng Vì Thiên Âm Tông?

Chương 915: Có Nguyện Ý Bán Mạng Vì Thiên Âm Tông?
Giang Hạo chưa bao giờ từng nghĩ tới việc dùng vợ con đối phương để uy hiếp hắn khuất phục. Đây chỉ là kế hoạch một vòng. Bởi vì lòng người mang oán hận, giữa đường có thể sẽ tăng thêm nhân tố không biết.
Một khi trí mạng, như vậy còn không bằng nói một câu lá trà Cửu Vũ.
Cho nếu đã làm thì phải để đối phương tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện. Nếu không sẽ chỉ là vô cớ gây thù, được không bù mất.
Lần này đưa người đến Thiên Văn Thư Viện, cũng coi như là cứu được hai người kia, chỉ là không biết Man Cốt có biết hay không. Mình cũng không tiện lộ ra. Có lẽ có một ngày hắn có thể biết.
"Hắn có phải là may mắn hay không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"May mắn gì?" Giang Hạo nghi hoặc.
"May mắn vì có giá trị cho ngươi lợi dụng." Hồng Vũ Diệp uống trà nói:
"Vì lợi dụng hắn, ngươi đã giải quyết vấn đề hắn cả đời cũng không cách nào giải quyết được, để hắn hoàn toàn thoát khỏi trói buộc. Trói buộc của ngươi lại cực kỳ bé nhỏ."
Giang Hạo lắc đầu, hắn chưa từng cho rằng mình là người tốt, cũng không muốn làm người tốt. Bởi vì người tốt sẽ trói buộc hắn. Hắn chỉ là làm việc theo suy nghĩ của mình, không có bất cứ quan hệ nào với tốt xấu cả. Tất cả cân nhắc đều ở trong lòng, mình là một người cân nhắc lợi hại. Cũng không phải là người tốt hoặc là người xấu mà người khác nghĩ. Hắn cũng không muốn cảm thấy gánh nặng trong lòng bởi vì suy nghĩ của người khác.
Nghĩ đến đây, hắn mới mở miệng nói:
"Hỗ trợ cùng có lợi mà thôi."
Trong mắt Giang Hạo là vẻ bình thản, không có cảm xúc dư thừa, phức tạp lại thuần túy.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, trầm mặc không nói gì.
Hồi lâu sau, nàng mới nói: "Nói tiếp đi."
Hồng Vũ Diệp không có hứng thú đối với việc của Cố Trường Sinh và chuyện Tinh cần làm.
Nói xong tất cả, Hồng Vũ Diệp mới hỏi một câu:
"Ngươi biết tại sao trước kia Thiên Linh tộc bị chán ghét và vứt bỏ lại có thể thu hoạch được chiếu cố một lần nữa không?"
"Bởi vì đại thế chi tranh?" Giang Hạo nói.
Đây là Cổ Kim Thiên nói.
"Không sai biệt lắm."
Hồng Vũ Diệp gật đầu, chợt nhìn chằm chằm Giang Hạo: "Ngươi thì sao? Không gia nhập đại thế chi tranh sao? Nếu như đã là đại thế chi tranh tất nhiên sẽ xuất hiện vô số thiên tài, có một số người sẽ tăng lên với tốc độ tu luyện vượt qua bình thường. Gia nhập vào trong đó, tiến lên trong dòng nước xiết, sẽ thu hoạch được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng được. Thiên Đạo Trúc Cơ sắp trở thành người có đại khí vận, cũng phải gia nhập vào trong đó."
Giang Hạo lắc đầu, không chút do dự:
"Chí của vãn bối không ở chỗ này, không muốn tranh đoạt với người ta. Bọn hắn muốn tranh thì để bọn hắn tranh, vãn bối chỉ cần chậm rãi tăng lên, sống sót thật tốt là đủ."
"Ngươi không muốn dương danh sơn hải đại địa một chút nào sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Không muốn." Giang Hạo lắc đầu.
"Không muốn danh lưu thiên cổ?"
"Không muốn."
"Không muốn đăng lâm tuyệt đỉnh, hào khí vạn trượng?"
"Không muốn."
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, thấp giọng nói: "Vậy ngươi muốn làm cái gì?"
Giang Hạo do dự một chút rồi nói: "Giúp tiền bối trồng Thiên Hương Đạo Hoa."
Bởi vì chỉ có Thiên Hương Đạo Hoa sẽ cho bọt khí màu lam cố định, đương nhiên là trồng càng lâu sẽ càng tốt.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp có chút ngoài ý muốn mà nhìn đối phương, hỏi một câu:
"Ngươi mấy tuổi?"
"Bốn mươi." Giang Hạo có chút cảm khái. Mình đã không trẻ nữa.
"Người bình thường ở tuổi này đã kết hôn sinh con rất nhiều năm?" Hồng Vũ Diệp rất là tò mò.
"Đúng vậy, có một số người có lẽ đã là ông nội rồi." Giang Hạo nói.
"Con thỏ tìm đạo lữ cho ngươi cũng là ý của ngươi?" Hồng Vũ Diệp cười hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo rũ mắt, chỉ cảm thấy mình nên phóng sinh con thỏ.
"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo lắc đầu nói:
"Vãn bối quá yếu ớt."
"Kim Đan hậu kỳ?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo gật đầu, suy tư một lúc rồi nói:
"Man Cốt chắc là một người rất mạnh, cuối cùng cũng không thể trốn khỏi việc bị lợi dụng và uy hiếp. Nếu như hắn không có lo lắng có lẽ sẽ có thể đi càng xa hơn."
"Không ràng buộc sao?" Hồng Vũ Diệp rũ mắt suy tư.
Giang Hạo gật đầu. Đối với người có thực lực quá yếu như hắn thì biến cường mới là lựa chọn tốt nhất. Bản thân không khống chế được sống chết, nhiều thêm một số người khiến cho mình càng thêm nguy hiểm.
Hồng Vũ Diệp đứng lên nói:
"Hải ngoại có phát hiện gì không?"
"Quân cờ ở hải ngoại đã có thân phận rất cao, đến lúc thích hợp sẽ có thể thu hoạch được tin tức." Giang Hạo gật đầu nói.
Xích Điền đúng là quân cờ rất tốt, nhất là khi hắn gặp được đại quý nhân. Chuyện này khiến hắn có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn tại chỗ của Hồng Vũ Diệp.
Còn về Phong Hoa đạo nhân thì phải nhìn Thiên m Tông.
Chỉ cần Man Cốt có đủ tin tức, như vậy Phong Hoa đạo nhân sẽ rất khó chạy thoát.
Hắn cũng không chắc đối phương có trực tiếp từ bỏ bản thể hay không.
Người cực đoan vặn vẹo, từ bỏ bản thể, để phân thân trở thành nàng chân chính cũng không phải là không có khả năng.
Hồng Vũ Diệp gật đầu, sau đó quay người đi vào bên trong:
"Ngươi lĩnh hội Đồng Tâm Chưởng như thế nào rồi?"
"Chắc là không có vấn đề gì." Giang Hạo nói.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn Giang Hạo một chút, cuối cùng quay trở lại, đi lên lầu hai. Nàng đi nghỉ ngơi.
Giang Hạo thở dài một tiếng, tiếp tục uống trà.
Thiên Thanh Hồng, đối với hắn mà nói đúng là có chỗ tốt không nhỏ. Cặn trà cũng có thể lưu lại cho con thỏ, nó chắc là sẽ rất thích, bạn bè trên đường cho nó.
---
Bảy ngy sau.
Bách Hoa Hồ.
Hồng Vũ Diệp ngồi trong đình, quan sát trăm hoa trong đình, không biết đang suy tư điều gì. Lúc này một thân ảnh xuất hiện bên cạnh đình.
"Chưởng giáo." Bạch Chỉ cung kính hành lễ.
Hồng Vũ Diệp thu hồi ánh mắt, nói khẽ: "Có phát hiện gì?"
"Man Cốt đã khuất phục, đã có tin tức của Phong Hoa đạo nhân, ít ngày nữa sẽ có thể khởi hành. Nhưng mà đối phương không nhất định sẽ lưu lại, lần này chỉ có ba phần thành công."
"Đủ nhiều rồi." Hồng Vũ Diệp gật đầu.
Bạch Chỉ do dự một chút rồi nói: "Sau khi Man Cốt khuất phục thì một lòng muốn chết, hắn nói yêu cầu duy nhất của hắn hiện tại chính là giết hắn. Hơn nữa, còn muốn để Phong Hoa đạo nhân biết."
Hồng Vũ Diệp trầm mặc một lát.
Chuyện này khiến Bạch Chỉ ngoài ý muốn. Lúc bình thường, Chưởng giáo sẽ không thèm để ý đến sự sống chết của những người này.
Xem ra Man Cốt cần có sự sắp xếp khác.
Quả nhiên, trong tay Hồng Vũ Diệp nhiều thêm một tờ giấy. Nàng nhẹ nhàng cử động ngón tay, tờ giấy rơi vào trước mặt Bạch Chỉ:
"Giao từ giấy này cho Man Cốt, sau đó hỏi hắn một vấn đề. Kết quả cuối cùng quyết định bởi câu trả lời của hắn, nếu như tâm ý đã quyết thì sẽ như ước nguyện của hắn, giết hắn."
Bạch Chỉ kinh ngạc, tại sao Chưởng giáo lại muốn đích thân sắp xếp cho người này? Nàng cũng không có nhìn ra đối phương có chỗ nào kì lạ. Nhưng nàng cũng không dám mở tờ giấy ra. Chưởng giáo đưa, liền mang ý nghĩa không thể nhìn, chỉ có thể phụng mệnh làm việc.
---
Giữa trưa.
Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Man Cốt ngồi trong một căn phòng, yên tĩnh chờ đợi, chờ đợi tử vong cuối cùng. Hắn không thể sống, bởi vì hắn biết Phong Hoa đạo nhân tàn nhẫn đến cỡ nào.
Kẽo kẹt!
Cửa bị mở ra.
Ngân Sa tiên tử đi vào, Man Cốt lập tức nói: "Có thể động thủ chưa?"
"Còn thiếu cửa ải cuối cùng." Ngân Sa tiên tử nói nghiêm túc.
"Ngươi nói, ta tất cả đều sẽ phối hợp." Man Cốt nói.
Hắn cái gì cũng sẽ nói, còn cần gì hắn sẽ không từ chối.
Ngân Sa tiên tử để một tờ giấy ở trước mặt Man Cốt, nói:
"Đây là Chưởng môn của chúng ta đưa cho ngươi, xem hết xong thì trả lời ta một vấn đề. Nếu như tâm ý đã quyết, ngươi sẽ có thể đạt được như ước muốn."
"Tờ giấy là Kim Đan kia viết sao?" Man Cốt hỏi.
"Không nên hỏi những này, ngươi chỉ cần xem là được rồi." Ngân Sa tiên tử nói.
Man Cốt không có gì phải sợ, cho nên hắn cầm lấy tờ giấy rồi mở ra. Chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy chữ viết bên trong, hắn ngây ngẩn cả người, có chút khó có thể tin nổi. Phía trên chỉ viết một câu: "Vợ con của ngươi đã tiến vào phạm vi bảo hộ của Thiên Văn Thư Viện."
Lúc này, giọng nói của Ngân Sa tiên tử lại truyền đến:
"Chưởng môn bảo ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, có nguyện ý bán mạng vì Thiên m Tông hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận