Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1192: Tiếu Tam Sinh Chờ Được Mấy Trăm Năm Để Báo Thù? 2

Chương 1192: Tiếu Tam Sinh Chờ Được Mấy Trăm Năm Để Báo Thù? 2
Giang Hạo đứng tại chỗ, nhìn về phía quặng mỏ, xung quanh quặng mỏ này có một cỗ khí thế, lực lượng chôn sâu dưới mặt đất mang theo một loại sinh cơ.
Nhìn thì không có lo ngại gì, nhưng mà sinh cơ lại dễ dàng bị yêu thú dưới mặt đất phát hiện và canh giữ ở xung quanh. Ngoài ra, bên trong các sinh cơ cao minh đều dễ dàng sinh ra những thứ cường đại khác.
Xem ra, phía dưới này có mối nguy hiểm vô cùng lớn lao. Nhưng mà mặc dù người đào quáng sẽ tiếp nhận sóng linh khí của quặng mỏ, nhưng cũng có sinh cơ như ẩn như hiện, cũng sẽ không rút ngắn quá nhiều tuổi thọ.
Đào quáng gây tổn thương không nhỏ đối với thân thể.
Người tầm thường không đào được bao lâu.
Nếu không thì cũng không để cho người có tu vi đào, Thiên m Tông cũng sẽ không bỏ mặc chuyện thợ mỏ tu luyện.
Lúc này, có mấy người xuất hiện ở trước mặt bọn hắn.
Hai nam một nữ.
Bọn hắn nhìn thấy đám người Giang Hạo thì có chút ngoài ý muốn.
"Đoạn sư huynh?" Nam tử trong đó kinh ngạc nói.
"Chúng ta phụng mệnh đến đây, các ngươi chắc là cũng đã nhận được tin tức." Đoạn Thiên Thành nói.
"Đúng vậy." Nam tử gật đầu.
"Vị trí quặng mỏ mà chúng ta cần phải đi ở đâu?" Đoạn Thiên Thành cũng không định nói nhảm.
"Chuyện này không phải do Hoàng tiền bối sắp xếp sao?"
"Ngươi có thể đi hỏi một chút hắn phải chăng không cho ngươi
"Không dám, sư huynh đi theo ta."
Đối phương cúi đầu, sau đó liền đưa mấy người Giang Hạo đến trước quặng mỏ.
Mười sáu quặng mỏ, trong đó có mười hai vị trí là có khí tức dày đặc truyền ra.
Nhưng mà, khí tức truyền đến từ bên trong có sự khác nhau rất lớn.
"Cường độ đánh dấu tốt, trước khi vào trong cần để lại khí tức, như này thì phía sau chỉ có một người có thể vào, đồng thời những người khác cũng không thể tiến vào." Nam tử giải thích.
Giang Hạo đi vào trước cửa hang có ghi chú Trúc Cơ, dò xét một hồi, sau đó nói với mấy người Trúc Cơ: "Các ngươi đi đi."
Bốn người không dám có chút chần chờ, sau khi lưu lại khí tức liền bắt đầu tiến vào.
"Không cần phải gấp, chậm một chút." Giang Hạo nhắc nhở.
Hắn muốn đợi một chút xem xem có biện pháp nào giúp bọn họ tăng tốc tiến độ hay không.
Có thể toàn thắng đương nhiên là phải nắm chắc một chút.
Sau đó chính là trước cửa vào của Kim Đan.
"Liên Cầm sư tỷ là người có tu vi cao nhất, làm phiền sư tỷ rồi." Giang Hạo nhìn về phía Liên Cầm tiên tử phía sau Bạch Dạ.
"Sư đệ yên tâm, chúng ta sẽ dốc toàn lực ứng phó." Liên Cầm tiên tử cúi đầu khách sáo nói.
Về sau Giang Hạo lại dặn dò mấy người Trịnh sư huynh.
Sau đó, bọn họ lưu lại khí tức rồi tiến vào.
Cuối cùng chính là cấp bậc Nguyên Thần.
Trong mười sáu quặng mỏ chỉ có ba cái là của cấp bậc Nguyên Thần.
Giang Hạo cảm thấy ba chỗ này đều không khác nhau là bao, dự định tùy ý tiến vào một chỗ.
Chỉ là vừa mới tới cửa đã nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh.
"Dừng bước." Một giọng nữ truyền đến.
Giang Hạo quay đầu, phát hiện người đến là mười hai tiên tử của Lạc Nguyệt Cung.
"Sư đệ đúng là quá phận, thế mà lại lén tới trước, đây là đang gian lận." Tiên tử dẫn đầu hơi hờn dỗi mở miệng.
"Tiên tử tại sao lại nói như vậy?" Giang Hạo nhìn qua các nàng, hỏi.
"Nếu như sư đệ không thẹn với lương tâm, tại sao lại muốn giết Hoàng đạo hữu chứ?” Một tiên tử Nguyên Thần hậu kỳ phía sau tức giận nói:
"Chúng ta chỉ là tắm rửa thay quần áo, sư đệ tìm Hoàng đạo hữu, dùng cực hình thu hoạch được tin tức từ chỗ của hắn, sau đó lại giết người diệt khẩu."
Giọng nói rơi xuống, trong lòng ba người đi theo lập tức cảm thấy chấn kinh.
Hoàng tiền bối chết rồi?
Trong lòng nam tử dẫn đường cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu như vừa rồi mình từ chối, sợ là… tử vong tại chỗ.
Cũng khó trách Đoạn sư huynh lại bảo hắn đi hỏi xem đối phương có đồng ý hay không, người chết còn có thể không đồng ý sao?
"Hoàng đạo hữu chết rồi?" Giang Hạo nhìn người trước mắt, mày nhăn lại, nói:
"Tiên tử không có bằng chứng thì không nên nói lung tung."
Tại quặng mỏ giết đệ tử Phong Lôi Tông, còn là người trông coi, nếu như bị hoài nghi thì ít nhiều cũng có chút liên lụy. Hắn không muốn gây phiền toái.
Yên lặng đến, yên lặng trở về là tốt nhất.
Không có chứng cứ thì không ai có thể giữ hắn ở lại nơi này.
Ở trong Thiên m Tông, phía dưới đại thế ít nhiều sẽ an toàn hơn một chút.
"Sư đệ đi ra từ bên kia, Hoàng đạo hữu liền chết, còn nói không phải là do sư đệ sao?" Tiên tử Nguyên Thần hậu kỳ lớn tiếng nói:
"Nếu như không phải sư đệ, vì sao chúng ta lại không nghi ngờ người khác? Mặc dù chúng ta không có chứng cứ, thế nhưng hoài nghi sư đệ đã nói lên sư đệ có đủ lý do để giết người. Chỉ là chứng cứ không đủ, nhưng mà không có chứng cứ cũng không có nghĩa là sư đệ chưa từng làm."
Giang Hạo nhìn người trước mắt, trong lòng thở dài: "Như vậy tiên tử cảm thấy nên như thế nào?"
"Nếu như đã làm trái luật, vậy thì bên phía Trúc Cơ và Kim Đan ít nhất phải có một bên nhận thua. Mặt khác, sư đệ đã biết quá nhiền tin tức bên trong, chúng ta lại lạc hậu quá nhiều. Tất cả mọi người các ngươi phải thừa nhận một chưởng của chúng ta, như thế liền khôi phục lại sự công bằng." Tiên tử Nguyên Thần hậu kỳ nói.
Nàng vừa mới nói xong, đám người Đoạn Thiên Thành lập tức chau mày.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, nói khẽ: "Tiên tử không cảm thấy quá đáng sao?"
"Lúc giết Hoàng đạo hữu đoạt tin tức, tại sao sư đệ lại không cảm thấy quá đáng?" Tiên tử Nguyên Thần hậu kỳ lạnh giọng nói.
Những người khác phụ họa: "Đúng vậy, hơn nữa các ngươi còn đến sớm hơn một bước, vốn nên để chúng ta đến chọn trước mới đúng."
Giang Hạo nhìn qua các nàng, nghĩ thầm là tông môn mắt mù sao?
Thắng được dạng người này trở về thì có tác dụng gì?
Có lẽ các nàng đối với người cường đại hơn sẽ không phải là thái độ như vậy.
"Nghe nói Giang sư đệ chỉ là người tu Nguyện Huyết Đạo, một thân tu vi đều là chồng chất mà thành, thực lực đang dần đi xuống, biết được mình sẽ bại cho nên mới muốn chiếm trước tiên cơ. Đáng tiếc là đã bị chúng ta đã nhận ra. Nếu như đánh công bằng mà nói, thì sư đệ không đỡ nổi ba chiêu của ta đâu." Tiên tử Nguyên Thần hậu kỳ cười nhạo.
"Sư tỷ không phải người Thiên m Tông đúng không?" Giang Hạo bước ra phía trước một bước.
Ma m Thiên Lý.
Đối phương nhướng mày, khinh thường nói: "Nói trúng chỗ đau của sư đệ, thẹn quá thành giận?"
Nói thì nói như thế, thế nhưng nàng đã bắt đầu phóng mị thuật và thuật pháp ảnh hưởng tâm thần đến trên người Giang Hạo.
Nhưng mà thuật còn chưa hình thành, Giang Hạo đã thình lình xuất hiện ở trước mặt nàng.
Sau đó, hắn đã ra một cước.
Tiên tử Nguyên Thần hậu kỳ lập tức mở phòng ngự ra.
Ầm!
Răng rắc!
Một cước này đá văng phòng ngự, đá nát pháp bảo, sau đó rơi ầm ầm xuống phần bụng của đối phương.
Phốc!
Tiên tử Nguyên Thần hậu kỳ bị đá bay ra ngoài.
Vào lúc nàng té ngã, một chân Giang Hạo giẫm ở trên người đối phương. Keng một tiếng, Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.
Hắn vung đao chém xuống.
Tiên tử Nguyên Thần hậu kỳ lập tức hoảng sợ. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới đối phương lại phá vỡ phòng ngự dễ như trở bàn tay như vậy, còn muốn giết nàng.
"Sư tỷ cứu ~ "
Soạt!
Một đao chém qua, như ánh trăng quét ngang.
Bịch một tiếng, đầu người bay ở trên mặt đất, lăn qua lăn lại một lúc liền không còn động tĩnh gì nữa.
Sau đó, Giang Hạo chậm rãi thu đao nhìn về phía hai vị tiên tử đang muốn tới cứu viện. Trong đôi mắt không mang theo chút cảm xúc nào: "Đệ tử quý phái vu oan hãm hại Thiên m Tông ta, ta chém giết để bảo vệ danh dự, các vị cảm thấy hợp lý không?"
Nạp Lan Đan Yến hít một hơi thật sâu, có chút khiếp sợ mà nhìn đối phương.
Phải biết, trước đây không có người nào có thể ngăn cản mị lực của các nàng. Thuật pháp của các nàng là ở chung một chỗ càng lâu càng sẽ không thể động thủ đối với các nàng, lâu hơn một chút nữa thì chính là các nàng nói gì nghe nấy.
Thế nhưng, đối phương lại giết người không chút do dự, khiến cho các nàng kinh hãi.
Ánh mắt lạnh lùng kia, tựa như chỉ cần mình dám nói một câu không hợp lý thì sẽ đầu một nơi thân một chỗ.
Cuối cùng Nạp Lan Đan Yến gật đầu: "Là người của chúng ta xúc động."
Giang Hạo nghe vậy mới đi đến phía trước quặng mỏ, nhìn về phía Nạp Lan Đan Yến: "Chúng ta không cần chờ quý phái đúng chứ?"
"Không cần." Đối phương cắn răng nói.
Đoạn Thiên Thành nhìn Giang Hạo với vẻ hơi kinh ngạc, trong nháy mắt vừa rồi, hắn thậm chí cảm thấy tim đập nhanh.
Chờ đám người Giang Hạo đi vào bên trong, trong đôi mắt Nạp Lan Đan Yến bị vẻ lo lắng bao trùm.
"Nếu như ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Sau đó, nàng thả ra một số Linh Thú, tứ tán rời đi.
Làm xong nàng mới tìm đến vị trí quặng mỏ rồi đi vào trong.
---
Hải vực.
Một hạt châu lấp lóe ánh sáng.
Vạn Vật Chung đi ra từ bên trong, dáng người nho nhã: "Có tin tức gì về Tiếu Tam Sinh không?"
"Có một ít tin đồn liên quan tới hắn." Người hầu nói.
"Nói một chút đi." Vạn Vật Chung nhẹ giọng mở miệng.
Sau đó, đối phương nói lại tin tức Ngũ Ma vây công cho Vạn Vật Chung.
Nghe vậy, Vạn Vật Chung gật gật đầu:
"Xem ra luôn có người không đợi được, Tiếu Tam Sinh quá chói mắt, bị người để mắt tới là chuyện tất nhiên. Nhưng mà chuyện này còn chưa đại biểu được cho chuyện gì, năm đó lúc Nhân Hoàng thành tiên còn kém xa Tổ Long, nhưng mà cuối cùng thì sao? Tổ Long hoàn toàn không phải là đối thủ của Nhân Hoàng. Nhưng mà như này muốn tìm Tiếu Tam Sinh cũng dễ dàng hơn rất nhiều."
"Dễ dàng?" Người hầu không hiểu.
"Tiếu Tam Sinh là một người cuồng vọng, cũng là một người mang thù. Nhìn chằm chằm Ngũ Ma đi, Tiếu Tam Sinh sẽ tìm tới bọn hắn." Vạn Vật Chung cười nói.
"Tiếu Tam Sinh tìm bọn hắn nhất định là vì trả thù, thế nhưng một Chân Tiên sơ kỳ muốn giết Ngũ Ma gần như là không có khả năng, hắn muốn tìm người giúp đỡ? Hay là chờ mấy trăm năm?" Người hầu hỏi.
Vạn Vật Chung lắc đầu: "Bao nhiêu năm thì không biết, nhưng mà đây là biện pháp duy nhất để tìm ra Tiếu Tam Sinh. Hiện nay đã hoàn toàn không tìm thấy khí tức của hắn. Có lẽ Ngũ Ma có thể cho chúng ta kinh hỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận